Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Hiện Đại
  3. Gái Điếm
  4. Chương 13: Con, đời đáng sinh ra, hay đáng ghét (2)

Gái Điếm

  • 569 lượt xem
  • 2379 chữ
  • 2021-02-17 21:47:36

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

 

6.

 

Mẹ xin lỗi, có lẽ hôm nay con bị đau. Mấy tên này dai dẳng quá, mẹ không đừng được, với lại gã có tiền. Có tiền gã mua tiên, mua bất cứ cái gì. Mẹ kiếm tiền, để rồi con sẽ sống sung sướng, nhưng không bao giờ diễn lại cái cảnh mẹ đang diễn và thấy, con nhé. Cách duy nhất là chiều chuộng kẻ có tiền.

Con còn nằm trong mẹ vài tháng nữa, rồi con sẽ thấy bầu trời. Mẹ sẽ không tả bầu trời mẹ đang thấy, con phải tự khám phá lấy khi sinh ra, bước vào đời. Mẹ chỉ có thể chắp cánh cho con, để con bay trên ước mơ thôi. Con mang tình yêu của mẹ dành cho con đi khắp mọi nơi. Mẹ nói điều này, dù biết rằng con rất thích thế giới đó - thế giới trong bụng mẹ, nó bình yên lắm phải không? Nhưng mẹ còn phải làm việc và kiếm tiền, mẹ không muốn con cứ nằm trong đó mãi, ăn không và lúc nào muốn quẫy đạp thì cứ thế mà thúc chân vào thành bụng, mẹ đau lắm.

Chỉ tiếc con không còn bà ngoại, nên thời thơ ấu sau này còn thiếu một lời ru. Làm sao mẹ bù đắp điều đó. Con biết không, lời ru của tất cả những người bà, người mẹ đều ngọt ngào, đều đáng yêu. Rồi sinh con ra, chẳng biết mẹ còn có thể ru được con không, vì mẹ đã sống trong nước mắt, mất mát rửa trôi phần nào sự dịu dàng trong mẹ mất rồi, nhưng mẹ sẽ cố, để con đừng thua kém người.

Cô Hoàn rất yêu mẹ, mẹ cũng yêu cô ấy. Chị em dựa vào nhau sống, chưa bao giờ có tình bạn khăng khít, hy sinh cho nhau như thế. Cô ấy làm mẹ nhớ đến cô Hạnh, cô ấy thê thảm lắm, con à. Chẳng biết là con cô ấy giờ sống ra sao. Còn bác Dung, bác ấy đang tự do và làm được rất nhiều tiền. Bác ất hứa sẽ mua cho con đồ chơi khi nào con sinh, và mua cho chiếc cặp sách đầu tiền khi con đến lớp mẫu giáo. Khá nhiều người mong con ra đời.

 

7.

 

Năm nay, mùa xuân đến sớm. Cây khe khẽ nảy mầm, nảy nụ đơm hoa, lòng tôi khe khẽ rung trong khúc hát xuân phơi phới. Mình còn biết rạo rực khi xuân đổ về, có nghĩa là mình còn thiết tha sống, thiết tha đời.

Cũng là mùa làm ăn. Những cô gái điếm đổ bộ về, nhiều quá, mỗi ngày một nhiều. Họ đến từ những vùng quê, những gia đình, những hẻm nhỏ, hay kể cả thành phố này. Nhiều như ong như bướm. Đêm đến, họ lượn lờ la cà các quán xá, bãi biển, bến tàu, các đoạn đường tối, và ngả ngớn nhung nhúc phô bày nơi các nhà nghỉ, ổ chứa, các nhà riêng...

Hoàn bảo nhiều vậy, kiếm đâu ra khách mà tiếp, chia nhỏ ra, mỗi người một ít, thế thì thu nhập sẽ giảm đi. Thời đại khác rồi, kiếm ăn khó khăn, phải giành giật nhau. Tôi trấn an nó, cung nhiều vì cầu đang cần. Người ta mong muốn được thưởng thức, xả hơi. Tôi lấn lướt, với lại tao và mày, còn đẹp mã, chả lo ế sưng lên đâu. Yên tâm! Hoàn cười, dường như xa xôi quá. Nó chợt chép miệng, mà ca ve đâu ra lắm thế!

Khách này muốn tôi đưa anh ta về nhà. Tướng mạo hơi dữ dằn, nhưng với con mắt nhà nghề, tôi bụng bảo dạ: chơi được.

Anh ta nói có hai vợ, một ở phố, một ở quê. Ra cảng lần này bàn chuyện làm ăn, nhưng muốn xả hơi. Gặp cô em, xinh quá, nói năng được, dễ nghe. Anh nói vợ anh chán ngắt, mồ hôi dầu đổ đốn, khét lẹt, nằm bên cạnh mà nhức hết mũi. Đó là bà vợ ở quê, không chính thức, quen nhau khi đi làm xây dựng, bà ấy chồng bỏ, nuôi hai con, không đi bước nữa. Vậy sao còn có danh phận vợ? Tôi hỏi. Anh chua chát nói, để vui thôi, gọi là vợ, khác gì bồ. Vì cái mùi mồ hôi dầu ấy, đôi khi về, thèm khát hứng lên, lật ra, nhoáng nhoàng giây lát, rồi chuồn ra ghế nằm một mình. May bà ta có cái xác đồ sộ, đùi trắng ngơn ngớn, không chả thèm.

Tôi búm miệng cười, đàn ông ham gái bẩn, vớ phải gái bẩn, lại già còn kêu gì ai. Vừa đủ bẽ bàng khi nghĩ lại câu nói thổ lộ về ước mơ của Hoàn đêm nọ. Nó muốn được ngủ với trai sạch một lần. Chỉ có lũ choai choai mới lớn, chưa biết mùi gái, không thì chịu thôi.

Lại hỏi về bà vợ của anh ở phố. Bà này chính thức, nhưng sống mà như ly thân, người bà sặc mùi tiền, quanh năm chỉ thương mại và hàng hoá, giao hợp có phần vì trách nhiệm. Còn anh bỏ đi suốt, cay đắng là với vợ không có cảm giác khoái lạc bằng ăn nằm với gái điếm, với tôi là ví dụ.

Khách nói, anh có chiến lược bát úp dữ dằn bạo liệt. Anh giải thích, nói mình là cái bát, úp lên bụng những đứa con gái khác. Mà đã úp lần nào thì chỉ có nước rên rỉ thôi, đau đớn méo mày méo mặt.

- Vậy anh có thực hiện chiến lược này với em không?

  - Ô, em à? –Khách nhìn vào bụng tôi, lùm lùm, xoa mấy cái - có mang thế này, anh mà ấy, sợ em không chịu được.

- Hỏi vậy thôi, chứ anh nhẹ nhàng một chút cho em nhờ.

Nhưng khách đã gặp phải tình huống chưa đến chợ đã tiêu hết tiền. Anh nằm phì phò thở, tay huơ huơ như người say “em đậm đà lắm, khoẻ nữa, gái chửa mà...”

Để nhan sắc đừng tàn phai mau, những đứa con gái chúng tôi hết sức giữ gìn, chăm lo cho da thịt mình đừng xuống cấp. Ăn uống làm sao cho bộ ngực đừng teo đi, đàn ông, nó dán con mắt lên đó đầu tiên. Ngực không to, thu hút khách làm sao, độ hưng phấn tạo ra làm sao. Khi mặc áo vào, cái khe ngực to cũng làm khách hào hứng đút đồng tiền vào đấy. Khi chỉ là tiền, khi thêm vài ngón tay, hoặc cả bàn. Lại nữa, cái khoản phấn son cũng tốn. Phấn thơm chứ không chọn loại rẻ tiền. Bôi chát làm sao vừa đủ để khách không chê, mà thân thể, bộ mặt mình có phần thêm khả ái.

Khách đi rồi, tôi đờ đẫn chân tay, nỗi sợ bùng lên nóng ran mặt, với một dòng máu vừa trút xuống sàn, hai đùi ướt đẫm.

 

8.

 

Mẹ vào viện, bắt buộc phải đưa cả con vào. Bác sĩ nói cẩn thận, làm lụng đồng áng vừa thôi, đừng lội nước bùn, để chồng nó lo. May mắn đấy, không thì hỏng rồi. Con có nghe thấy không?

Con bước sang tháng thứ năm, mẹ dự định sẽ nghỉ trong tuần tới, làm thêm mấy ngày, nghỉ đi nằm đấy sinh con, còn có tiền mà ăn, bồi dưỡng.

Có cái gì đó nhoi nhói trong bụng mẹ, cả bụng dưới nữa, hay là... không con còn quá bé để quẫy đạp trong mẹ. Lúc này, thấy toàn thân bải hoải, rã rời, bước đi không vững, chỉ sợ vấp vào vật gì đó, ngã xuống, rồi đau con. Cô Hoàn giục mẹ nghỉ, không tiếp khách nữa, tham làm gì mấy thằng đàn ông. Thì mẹ đang đau, đâu có tiếp khách. Cô ấy đưa mẹ đi chữa lần nữa. Bác sĩ nói, xóc con, động thai, phải ở lại điều trị, không thì hỏng mất. Mẹ run lập cập, nếu con mà có mệnh hệ gì, mẹ sống sao nổi.

Cơn đau quặn thắt làm mẹ muốn con chui ra ngay lúc này, để mẹ đỡ sợ hãi, để mẹ còn sớm được ôm lấy con bằng hai cánh tay yếu ớt này. Để mẹ chắc chắn con đã tồn tại trên đời.

Con hãy hình dung mẹ đã sống như nào, từ trong tưởng tượng, trong nếp nghĩ. Mẹ sợ dòng máu đau đớn của mẹ lại truyền sang con mất, và có thể mẹ không làm sao nuôi nấng được con nên người, không có cách nào ngăn con đừng đi, như bà đã không  ngăn được mẹ đừng đi. Vậy mà mẹ đã đi. Hận thù và đau khổ chất ngất lên tim, đi để đỡ rơi ra tiếng gào thét, để khác lúc -bây giờ. Con vẫn lấy lý do đó, và nhiều lý do khác để lừa mẹ, bước chân ra đời. Cảnh cũ lặp lại hả con?

Vậy nên con lớn, mẹ sẽ mang con đến một nơi nào đó, xa xôi, để con đừng tiếp xúc với thế giới đen tối này. Thế giới dục tính và bất lương, phản bội và dâm tình. Chấp chới trong cuộc sống bất lương và rập rờn như con bướm rã rời sau ngàn ngày ghé ngàn bến hoa...

Sinh ra bây giờ nhé con.

 

9.

 

Bây giờ thì tôi nằm thoi thớp trong nỗi sợ, với những cơn đau. Chị Dung, Hoàn và Thanh Túc ở cạnh tôi. Bác sĩ nói, tình hình đã xấu đi nhanh chóng, không ngờ, do sức khoẻ của tôi. Còn điều khác mà họ không biết, nên cứ thắc mắc làm sao cửa của con bé này rỗng quá, nó dễ dàng chui tọt lúc nào không biết. Tôi mím chặt môi, và thoáng nghĩ, nói với con một câu gì đó, chẳng hạn là mẹ đã làm hại con rồi, vì lòng tham.

Tôi cố giấu cơn lo lắng, để Hoàn đừng sốt ruột, còn nó thì mắng tôi. Mày chết không hết tham, con ạ! Tôi nhìn chị Dung, cũng meo méo cười đau.

Nằm cả tuần ở bệnh viện, mùi hôi bốc nồng nặc. Khốn cho ai cứ phải ghé thăm bệnh viện, nhưng ai biết được mình có ủ bệnh trong người không, và cách nào để đừng đến viện. Có ai dám chắc ngày mai mình không bệnh, và chết. Nên nỗi chịu đựng này còn ác nghiệt hơn chịu đựng mùi đàn ông thối mồm, mùi hồ hôi dầu, hôi nách, mùi thuốc mùi men.

- Ăn đi này Vy, ăn đi còn có sức mà chống chọi.

- Nếu mày cứ nằm bẹp như thế, mày sẽ chết.

Tôi còn muốn sống, lời thì muốn chết:

- Chẳng ăn được đâu, không muốn động vào bất cứ cái gì. Cái thai mà... trời ơi!

Tay bưng mặt, Hoàn lật tôi ra, này đừng có yếu đuối thế, chuyện đã rồi, phải cố gắng thôi, các bác sĩ họ cũng nhiệt tình.

Đêm, tôi nằm miên man để nước mắt chan chứa trào. Cả nước trong mình tôi nữa, và máu, và nỗi ghê rợn. Chúng lũ lượt trào ra, đầm đìa, muốn vắt kiệt tôi thành một xác ve. Tôi nghĩ đến mẹ, mẹ cũng từng đau đớn như tôi, mẹ còn nặng hơn là tinh thần, sự cô đơn. Giờ phút thoi thóp này, tôi còn có mấy người bạn ở bên.

Gần sáng, sau một cơn đau ghê ghớm, tôi thấy vật gì đó trôi trôi trong mình. Quặn thắt. Tôi nín thở, và dặn, và nhẹ bẫng... Tôi sờ xuống dưới, hơi âm ấm, ướt. Một vật gì như là cái thai con. Tôi hét lên, bác sĩ chạy vào. Ngóc hẳn đầu dậy, đúng rồi. Đứa con tôi, nó đã chui ra, đã chui ra khỏi mình. Mà sao nó không động đậy? Không một chút nào. Càng hét to, bỏng rát. Tay chân cào cấu, rạch nát không gian, nát mặt mũi mình, bóng đen. Những hình ảnh quái đản, kinh khủng đập vào mắt tôi, chát chúa, giật thon thót thái dương. Mấy người giữ tôi lại, họ tiêm vào cánh tay, và tôi xỉu dần....

 

10.

 

Mẹ không còn muốn sống nữa. Không muốn một tí nào. Mẹ đập đầu và tường, cồm cộp, toé lửa, váng óc. Cô Hoàn chạy vào, giữ mẹ lại, ôm chặt lấy. Vy ơi, dừng lại đi, Vy. Mẹ đẩy cô Hoàn ra. Hãy để tao chết đi, tao còn gì nữa đâu mà sống, tao muốn chết. Lại tiếng đầu người va vào tường, chan chát. Cô Hoàn nhất định không để mẹ chết. Cô khóc, thảm thiết. Mẹ thấy cô khóc đáng thương quá, vì sao. Mẹ dừng lại, tay cô ấy như cái gọng kìm miết vào người mẹ, im thin thít. Mẹ thôi, quay ra ôm cô Hoàn. Hai chị em ôm nhau, ra rả khóc, nước mắt đã ròng rã chảy bao tháng ngày, mà lúc này, còn muốn trút hết cả thượng nguồn của dòng lệ đớn đau. Vy ơi, đừng vậy mà. Hãy kiên cường lên, đừng làm một con ma sớm quá, chúng mình cần phải sống. Sau này sẽ có con. Mày chết đi, tao còn sống được không.

Mẹ ngồi thất thần rất lâu. Muốn giữ con ở lại, nhưng không được. Người ta không cho phép cái thai chết có mặt lâu trên cõi đời này. Xé tan quần áo, mẹ thét đòi con. Ai trả con cho mẹ. Không ai trả được. Ai lấy con của mẹ đi.

Mùa này, trăng chênh chếch rờ rợ sáng trên đầu. Ra viện, trở về nhà mẹ không nguôi ngoai được cái chết, không rũ bỏ được nó. Cái chết ám ảnh mẹ, chằng bó vào dây thần kinh, vào cánh tay mẹ. Cô Hoàn tạm thời nghĩ rằng mẹ không còn nghĩ đến cái chết, yên tâm phần nào. Mẹ nhờ cô ấy mua giúp ít thuốc ngủ, nhờ cả bác Dung, nói là khó ngủ. Con có biết không, mẹ đã uống cả vốc, vậy mà không thấy mình lịm đi, mẹ sẵn sàng chờ đợi cái chết. Cô Hoàn hỏi, mày vẫn muốn chết phải không. Đâu có. Mẹ chối. Vậy sao uống nhiều thuốc ngủ thế. Uống mà không chết được đúng không. Tao biết mày định làm gì với cái thân tàn của mày, nên đã nói trước với chị Dung mua cho mày đều thuốc chống sốt. Mẹ đã nghĩ xã hội này nó bán cả thuốc ngủ giả nữa. Và mẹ lại đi tìm cách khác, trèo lên nóc nhà bằng cái thang, định nhảy, bị bà hàng xóm quát xuống, không chết được. Sao chết khó thế hả con?

 

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top