Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Hiện Đại
  3. Gái Điếm
  4. Chương 3: Sông tóc dài ơi (1)

Gái Điếm

  • 534 lượt xem
  • 1706 chữ
  • 2021-02-17 21:33:56

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Hình bóng của những gã đàn ông lại hiện về, tiếng kêu rên lạc thú xen lẫn với tiếng lá xào xạc, tiếng gió trườn mình, tiếng ho của mẹ… Tất cả đổ gục trong cái đầu bé nhỏ, u mê.

Tôi rệu rã trở về. Con đê dài heo hút gió đổ về từ phía mặt sông. Chờ mãi cơn mưa không đến để trôi hết nỗi buồn. Thất thểu bước, vai mang một cái túi nhỏ. Đã hứa sẽ mang tiền về cho mẹ, nhưng không còn một cắc nào, tôi chỉ mang đau đớn và xót xa về thôi.

Bước vào căn nhà chống chếnh lạnh lẽo, tôi gọi mẹ, lúc này mẹ nằm trên giường. Đôi mắt chong gỉ, tóc dài xơ xác phất phơ, tội nghiệp. Mẹ cố trở dậy, ôm con gái vào lòng, xoa đầu tôi như ngày bé thơ. Giọng mẹ nghèn nghẹn, lẫn tiếng ho khù khụ cào vào không gian, bỏng rát, nghe như cả nỗi đau khổ từ xưa vọng về, ngấm vào trái tim đứa con gái tội nghiệp này.

- Ở nhà thôi con, mẹ chẳng cần gì cả. Mẹ sẽ thêm mấy sào ruộng nữa rồi hai mẹ con mình làm, có cháo ăn cháo, có rau ăn rau – mẹ bùi ngùi nói thêm, cái nhìn chảy dài dòng nước mắt, thê lương.

- Không, con chưa thể về được mẹ ạ. Con phải kiếm tiền. Không có tiền cuộc sống cơ cực, kẻ khác khinh bỉ không chịu được. Mẹ chịu khó một vài năm nữa thôi…

- Mày cứ đi liên miên à, trong bộ dạng mày, lại tay trắng… Đời không đơn giản vậy đâu con. Kiếm được đồng tiền là mồ hôi nước mắt rớt xuống…

Đêm, tôi nằm nghe tiếng mẹ ho mà thấy xót xa vô cùng. Không thể nào nhắm mắt được. Hình bóng của những gã đàn ông lại hiện về, tiếng kêu rên lạc thú xen lẫn với tiếng lá xào xạc, tiếng gió trườn mình, tiếng ho của mẹ… Tất cả đổ gục trong cái đầu bé nhỏ, u mê. Mẹ tôi không ngủ được nên đến gần tôi nói chuyện. Mấy năm nay mẹ già đi nhiều quá, da đã nhăn nheo, hai bàn tay gầy nhẳng. Tuổi đã nhiều nhặn gì.

- Con không ngủ được sao? Mẹ cũng không ngủ được, độ này mẹ hay nhớ đến mày, chỉ lo… Tốt hơn con đừng đi nữa, ở nhà rồi lấy một thằng chồng…

- Ai chịu lấy con đâu. Người ta chỉ coi con… Mà thôi, không nhắc chuyện đó nữa… Khó ngủ quá mẹ. Mẹ cũng không ngủ được sao?

Mẹ nén tiếng thở dài. Tôi sợ những tiếng thở dài như thế. Nhiều tiếng thở dài là mẹ có nhiều nỗi khổ tâm. Ngày tôi bỏ nhà đi, mẹ đã khóc cạn nước mắt. Dòng sông ngoài kia oằn mình trong đau đớn của mẹ, mẹ từng ngã ở đó, uống nước, mùa nước dâng lên cao, đục ngầu, ngấp nghé tràn bờ. Tuổi thơ tôi đã gắn bó với dòng sông. Nó nhìn tôi lớn lên, chứng kiến đời gặm nhấm mẹ bằng tất cả sự hằn học bì ổi. Và sau này, mỗi khi trở về sau cơn mơ phố xá ngột ngạt, sông lại chứng kiến lời thì thào tâm sự của đứa con gái bé bỏng nhơ nhuốc, phải không sông?

- Nếu con muốn, mẹ sẽ bán chỗ này đi, hai mẹ con đến một nơi nào đó không ai biết mẹ con mình. Nơi đó, mẹ con mình sống bình yên, con sẽ lấy chồng, đồng ý đi con.

Tôi an ủi mẹ:

- Mẹ yên tâm, con sẽ kiếm một công việc có nhiều tiền để giúp mẹ, vừa rồi con không may mắn, công việc chẳng ổn định nên không có tiền.

Mẹ ôm chặt tôi hơn, áp má mình vào má tôi, nóng hôi hổi, run như lá mỏng gặp gió to.

- Vy ơi, mày đừng dối mẹ nữa. Mày tưởng lừa được mẹ hay sao. Tao biết cả rồi.

Tôi cứng lưỡi, tay chân cũng đờ đẫn mỏi nhừ. Tự thấy mình đáng trách, tưởng lớn lên rồi thì mang niềm vui đến cho mẹ, mà vẫn để mẹ phải xấu hổ mãi. Ôm chặt mẹ hơn, hai mẹ con ôm nhau khóc. “Mẹ ơi, mẹ biết cả ư, con xin lỗi, con đã nói dối. Con khổ quá mẹ ơi…”.

“Được rồi con, mẹ nghèo quá không nuôi nấng được con lên người để con phải bươn chải trong tủi nhục. Đừng khóc nữa Vy ơi”.

Và cơn mưa như mong đợi đã đổ về, ít nhất là tôi biết nơi xóm vắng tẹo teo này, thỏa cơn cuồng si của những đợt gió gào từ chiều. Nước mưa trút buồn tong tỏng xuống lá, mái gianh xối xả… Đột nhiên đèn tắt phụt. Tất cả chìm trong màu đen rờn rợn, chỉ tiếng mưa là không gì dấu được. Đêm ấy, hai mẹ con chong mắt nghe mưa.

o O o

Nếu không trốn, không bao giờ tôi có thể thực hiện được mong muốn của mình. Đành nhẫn tâm với mẹ vậy, vì ngày mai của con, ngày mai khác.

Sáng sớm mẹ dậy nấu xôi, nói là để cho con gái ăn. Tôi bảo mẹ cứ nghỉ đi, ăn uống là bao. Nhưng mẹ vẫn nấu, xôi ngon, thơm phức, ngấm vào đó bao ngày mỏi mòn, nước mắt, công lao của người mẹ tảo tần. Đã lâu lắm mới được ăn xôi mẹ nấu và ngon như thế. Có lẽ, cả tuổi thơ và đến thời con gái, những bữa xôi ngon thế này chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Xốc lại ba lô, tôi chuẩn bị lên đường. Một đêm bên mẹ đỡ nhớ là được. Còn nhiều chuyện đang chờ đợi tôi, những đứa bạn hứa đưa tôi đến với người má mì khác, biết thương người. Chúng bảo người ta có nước mắt. Có nước mắt là có tình người. Mẹ chạy ra từ bếp, quảy quả ngăn:

- Đừng đi nữa Vy ơi, ở nhà với mẹ - Tiếng mẹ thảng thốt lẫn với tiếng ho khan

– Mẹ không cần tiền.

- Hãy để con đi mẹ nhé, con phải làm cho mình sống khác. Mẹ cũng thấy cả cái làng này người ta khinh mình đến thế nào rồi, lại còn ám ảnh bởi kẻ đê tiện đó. Cha con – À không – Ông ấy cũng không về nữa. Con đã bị mang tiếng, không gì gột rửa, đã vậy thì không còn gì để mất, phải thay đổi thôi mẹ ơi.

Dù đã nén đừng để moi nỗi đau ra, nhưng tôi đã không làm được. Chỉ mong mẹ sẽ hiểu và thông cảm. Chân mẹ gần khuỵu xuống, tay huơ huơ lần lần mái tóc tôi.

- Con không được đi, mẹ cấm! – Mẹ đổi giọng, gay gắt – Mày mà đi mẹ không thiết sống nữa. Tao là mẹ mày, làm sao tao nỡ… Vy ơi…

Tôi van nỉ, quỳ thụp hai đầu gối xuống, mắt ngước lên. Cần phải thế này, mẹ là mẹ. Người mẹ yêu con, tình mẫu tử đi với nước mắt. “Mẹ đừng giữ con. Con cần phải khác, tìm cuộc sống khác. Nơi này đã quá chật hẹp rồi. Con sẽ đưa mẹ đi khi có thể”. Mẹ quyết liệt hơn, nếu tôi đi mẹ sẽ đập đầu vào tường chết luôn. Mẹ làm thật, tôi bật dậy ôm ngang người. Khi ngọn lửa giận chùng xuống, thì cũng là lúc tôi mềm lòng, không muốn trái ý để mẹ làm chuyện dại dột, chỉ một chút thôi là con mất mẹ. Không còn mẹ làm sao muốn sống trên cõi đời.

Con sông Guột quê nhà vẫn đợi tôi những khi cơ cực buồn bã trở về, con sông gắn bó suốt tuổi thơ, nghe những lời thầm thì. Tôi biết khóc, sông biết nghe và là chỗ cho tôi rơi lệ. Qua cơn mưa gió tội tình, sông giống người trở mình sau cơn ngủ say, nước đục ngầu. Vài khóm bèo trôi dạt trên mặt nước không biết đỗ nơi nào…

Ba ngày liền tôi ra ngồi với bờ sông, ở đó tôi tìm được thế giới của mình, bình yên và bao la sau thế giới lòng mẹ. Với tôi, trái tim mẹ rộng vô bờ, dòng sông là thứ hai. Tôi nói với sông nhiều quá, không nhớ mình nói những gì, lẽ nào sông quên mất. Bỗng thấy mình tủi thân, tôi có cha, vậy mà chưa bao giờ nhận được sự chăm sóc dù bé nhỏ, ngẫm lại, vẫn có đứa không bằng mình, không có cả cha lẫn mẹ. Chúng đi làm với tôi, thi thoảng nhăn nhở kể, nói cười, cứ như điều đó chẳng gợn trong lòng chút đau đớn nào. Thế mà lúc uống rượu vào, chúng khóc. Càng thấy con người không phải gỗ đá cỏ rác. Không cha, không mẹ là thiệt thòi, đau khổ chẳng gì hơn. Tự động viên mình, có mẹ, sống thôi.

Sáng sớm ngày thứ tư, mẹ còn say ngủ, tôi quyết định trốn đi, để lại cho mẹ mảnh giấy ghi mấy dòng. Mẹ yên tâm, con biết mẹ phải chịu đựng thêm những ngày mòn mỏi, con sẽ về, đợi con nhé. Nếu không trốn, không bao giờ tôi có thể thực hiện được mong muốn của mình. Đành nhẫn tâm với mẹ vậy, vì ngày mai của con, ngày mai khác.

Bước ra khỏi nhà thì cũng là lúc nỗi lo bùng lên. Sợ mẹ làm chuyện gì dại dột, nhưng không thể dừng được, lẩm bẩm cầu xin mẹ sẽ bình tĩnh, để rồi con gái sẽ về.

Qua đê là đến đường cái, đi một đoạn nữa có xe ôm. Tôi ngồi lên, không cầm được nước mắt. Gió thổi vù qua vai, qua tóc, qua những nỗi niềm giằng co trong tâm trí. Phố xá sẽ là nơi tôi thỏa hận đang sôi trào. Hơn nữa, ở đó có những gã đàn ông bội bạc, ham của lạ, ở đó có… tiền. Rất nhiều tiền, nên tôi có thể kiếm được.

Mẹ sẽ lại ra ngóng tôi mỗi buổi chiều như vẫn từng ngóng, mòn mỏi đợi mãi, và cũng chỉ hun hút lối ngõ, tôi ở xa không mau về được. Lòng mẹ như muối bóp, nhưng không cấm cản được con. Và lúc nào đó, khi đứa con bất hiếu này trở về, bước chân đến sân, mẹ lại ôm chặt lấy: “Tao mong mày đến mỏi mắt…” rồi khóc, rồi cười. Tủi ơi là tủi!

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top