Người quan tâm nhất đến tôi lúc này lại là anh em nhà Cuội. Họ tên thật là Tuất và Khai, con ông Như, bà Hợi. Không hiểu vì sao ông Như được người làng gọi là ông Cụôi. Ông không bao giờ buồn, cứ cười nhăn nhở khi cười ta gọi với cái tên như vậy. Nói người ta quý người ta mới gọi thế, ông Cuội thấy tự hào. Các con ông sinh ra cũng được gọi là Cuội, Cuội anh Cuội em. Hai anh em sinh đôi, vốn hơi hâm hấp, thiểu năng trí tụê. Ông Cuội hiền lành, tốt với mọi người, hai vợ chồng không có khiếm khuyết, thế mà đẻ ra hai con khiếm khuyết. Họ buồn lắm.
Ngày bé, dù có gặp nhau trên đường, ngoài đồng nhưng không bao giờ Cuội anh và Cuội em bắt chuyện với tôi. Họ cũng là nhập vào những đứa trẻ xa lánh tôi. Tôi nhớ rõ là trong đám ma có hai người bọn họ, nhiều tuổi hơn tôi một chút. Hôm đó tôi chít cái khăn vuông lên đầu, đi chợ để người ta không nhận ra mà mua hàng, khi về, Cuội anh đã nhận ra tôi.
- Này, Vy ơi Vy, đừng tưởng chùm thế thì tôi không nhận ra nhé.
Tôi không nói gì, lẳng lặng đi. Cuội anh cũng đi, theo về nhà.
Tôi bước vào nhà còn Cuội anh đứng trân trân dưới sân, sợ một sự rắp tâm có thể mang đến, tôi đuổi về. Cuội anh gãi tai “Tôi không làm gì Vy đâu, chỉ thương Vy có một mình”. Tôi hơi bẽ bàng với lời nói đó, nhưng sự khinh ghét của người làng đã găm vào lòng, lúc này, nó lại tứa ra như máu rỉ. “Không cần ai thương hại, anh về đi”. Cuội anh không nhúc nhích, miệng như phụng phịu, đòi ở lại: “Tôi sẽ không làm hại em đâu” “Anh cũng như những người làng thôi, chỉ gây cho tôi tai hoạ. Hãy đi đi”. Cuội anh thật thà đến mức không thể tưởng: “Là cha mẹ tôi bắt anh em tôi không được chơi với Vy, chứ chúng tôi thích chơi với Vy lắm”. Câu nói nghe ngồ ngộ, tự dưng thấy Cuội anh gần gũi, lòng tôi xốn xang.
Để cảm ơn cho lời mời của tôi, là anh được phép vào nhà. Cuội anh đã nói một chuyện mà tôi không biết.
- Vy có biết ở nhà, ai đã trêu ghẹo mẹ Vy không? Lão ta ác lắm, mẹ Vy đã ốm o rồi còn không tha, làm mẹ Vy phải khóc. Tôi tức thay, thế nhưng nhiều người nghe lời lão.
Tôi trợn tròn mắt
- Gã trưởng thôn làng đạo này đúng không?
- Đúng rồi, lão ta đáng chết.
Ngồi trước Cuội mà nghe anh kể về những gì gã trưởng thôn đã làm, đã tìm cách gạt bỏ mẹ ra khỏi cái cộng đồng này như nào. Và sau đó gieo vào đầu mẹ sự ghê tởm, những lời đe nẹt để mẹ xỉu dần, teo tóp và sống trong vật vã.
Tôi cắn môi đến bật máu, người dâng lên niềm uất hận vô bờ. Tôi tự nhủ phải trả thù, nếu không trả thù cho mẹ tôi không làm người. Trước đây, hắn cưỡng hiếp tôi, nay lại làm cho mẹ nhanh chết, uất hận tăng lên nhiều lần.
2.
Nhà tôi cách nhà Cuội bằng mười lăm phút đi bộ của chú trâu mắn đẻ. Cuội anh hay trêu tôi, đưa lời vờn vỡ nhưng rất khờ. Có lúc nghe khó chịu, về nhà nghĩ lại, thấy Cuội anh cũng hài hước, ngộ nghĩnh.
Một hôm hai anh em Cuội cùng đến nhà tôi. Như một cơn gió giật, giọng ngọt, Vy có nhà không? Bọn tôi đến chơi này.Tôi ngồi ngấu nghiến thời gian ngoài vườn, thảng thốt đứng dậy. “Hai anh không sợ người làng chê cười vì đến nhà em à?” “Sợ gì, mẹ Vy chết rồi, Vy sẽ buồn lắm. Với lại tại sao phải lìa Vy, Vy cũng đáng được chơi cùng đó chớ”. Cuội em hùa vào: “Đúng rồi, tại sao lại không được chơi với Vy, từ nay anh em tôi sẽ chơi với Vy, ai bắt nạt Vy là không xong đâu”.
Cuội anh khen tôi xinh. Lúc này Cuội em như biết ý, ra chỗ khác ngồi cho Cuội anh nói chuyện.
- Sao xinh thế mà chưa lấy chồng. Chắc kén quá...
- Thì anh cũng đã lấy vợ đâu, như vậy có phải quá kén không?
Cuội anh lắc đầu:
- Không, tại tôi bị người ta chê là ngốc. Không có ai yêu tôi. Tôi già rồi.
Định nói làng này vẫn còn khối người như chị Xăng, chị Xái con ông Xai, Cuội anh có thể lấy làm vợ. Nhưng sợ Cuội anh buồn, có khi nổi khùng cho tôi phát đá, toi mạng. Thôi.
Chị Xái và chị Xăng là hai cô con gái ông Xai. Xăng là chị, Xái là em. Chị Xăng quá khiêm tốn về nhan sắc, bù lại ông trời cho cái tài thêu thùa. Nhiều ông bà trong làng bảo con lấy cái Xăng làm vợ. Chàng trai nào cũng giẫy nẩy: Ôi trời! Bông hoa nhài cắm bãi cứt trâu. Chả thèm. Người ta ví Xăng như thị Nở thời hiện đại. Còn chị Xái mới đúng là một một người đặc biệt, hay quên, lả lơi, ăn nói lại bỗ bã, bạ đâu là nhổ nước bọt, chẳng ý tứ rườm rà. Được cái nước da trắng, dáng người cân đối. Hai chị em mà đổi một phần cho nhau, người là tiên, còn người kia...
Cuội anh cười hềnh hệch khi thấy Cuội em bỏ ra ngồi một mình. Chuyện lâu quá Cuội anh quên mất việc lấy dong lợn. Mặt trời đã kề mặt mình sau luỹ tre xa. Cuội em giục Cuội anh, Cuội anh cuống cuồng lao về phía bờ sông, nói với lại một câu: tối gặp nhau nhá. Tôi nhìn Cuội em, Cuội em nhìn tôi. Sờ sững.
3.
Chuyện trả thù gã trưởng thôn tôi âm thầm giấu, sẽ làm một mình không cho anh em nhà Cuội biết, dù họ bảo cần gì, cứ nói. Tôi công nhận sự chân thành ấy, nhưng họ không đủ thông minh để làm chuyện này (đấy là tôi nghĩ).
Gã trưởng thôn và tôi thi thoảng va mặt nhau ngoài đường, bao giờ gã cũng chặn tôi lại, cười nhạt, dâm đãng xoáy vào tôi. Chỉ còn cách tránh xa khi nhìn thấy bóng dáng gã. Tôi tìm đến nhà Chánh trương để bày tỏ việc này. Nhưng ông ta từ chối, gặp được không phải đơn giản.Duy có một lần bắt gặp ông ở sân nhà thờ, hỏi vì sao gã trưởng thôn xấu xa ấy lại không bị mất chức. Ông ta bảo tôi đi mà hỏi trời. Mà biết trời ở đâu.
Tôi mò lên tận xã, Chủ tịch xã nói ông ta có năng lực. Hỏi năng lực gì? Trưởng thôn đó có năng lực gì? Ông Chủ tịch cười hềnh hệch, hai cổ cáo xoè to rung rinh. “Năng lực à? Ông ấy lãnh đạo tốt chứ sao, tòm tem cũng giỏi nữa. Ha ha”. Sau tiếng cười đó, con mắt Chủ tịch dán lên ngực tôi, nhếch mép “mà em kể tội ông ta làm gì?”. “Ông ta là người không đàng hoàng, em muốn kiện”. “Ông ta không đàng hoàng với... em à? Biết ngay, nhưng tất cả đều ủng hộ ông ta. Không ai kiện được ông ta, trừ khi...”. Bỏ lửng câu đó, ông ta đứng dậy, đi qua và đưa tay đặt lên vai tôi. Tất nhiên là nó không chịu dừng ở đấy, tôi đứng lên. “Trừ khi em... chiều... anh”
Cái mặt nạ xấu xa đã lột ra rồi, họ như nhau cả. Đàn ông đều như nhau cả, luôn thèm khát dục tình. Cái sự kìm nén dục tình chỉ vì lý do làm người mà thôi, còn nó luôn quậy phá, bùng phát, nổ tung. Nếu không làm người, thì đi đâu cũng chỉ thấy dục tình. Mà cái sự xa lánh của dân làng với hai mẹ con, chắc gì không phải bởi lý do những gã cầm đầu không được thoả mãn. Người tôi rời rã, nhưng đã chuẩn bị tinh thần rồi. Coi như lần này lên đây làm một cuộc mua bán. Khi xung quanh không còn bóng người thì cuộc mua bán có thể xảy ra. Tôi nói rõ điều kiện, gã gật đầu lia lịa. Lúc tôi về, gã nói nhỏ: “Nhớ nhé, tối anh đến, thơm tho vào...
Tôi đã khờ khạo tin Chủ tịch xã sẽ giúp mình, nên đem thân vào cuộc mua bán có mặc cả. Ba bốn đêm liền Chủ tịch đến nhà tôi, đo mình trên cái thân thể nhàu nhĩ này. Khi tôi nhắc đến việc giải quyết đơn kiện thì chua xót thay, Chủ tịch đã giũ bỏ không thương tiếc: “Không kiện được đâu em”. “Anh nói là anh làm được, em chiều anh, vậy mà...” “Này, tưởng thân thể cô thế nào chứ, chẳng hơn con mẹ sề nhà tôi là mấy, thôi về đi”. Tôi thét lên trước mặt gã để rồi tuyệt vọng giẫy giụa trong tay hai tên bảo vệ.
Ngồi trước mộ mẹ, tủi thân nói những lời tâm sự, mẹ có nghe thấu nỗi niềm này? Cơn mưa xế chiều làm rụi tắt bóng hoàng hôn, và màn đêm ập xuống nhanh chóng, dìm tôi vào mưa lạnh buốt, đường về nhà ngắn trở nên xa vời mờ mịt.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận