Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Hiện Đại
  3. Gái Điếm
  4. Chương 9: Nỗi buồn thằng Cuội (2)

Gái Điếm

  • 542 lượt xem
  • 2342 chữ
  • 2021-02-17 21:45:16

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Trên đường, Cuội em lấy tay vỗ vào mông mấy con trâu cho chúng đi trước. Rồi nói nhỏ vào tai tôi, ấp úng.

- Vy đừng... chơi với anh... tôi. Chơi với tôi là được rồi... Một... một mình Cuội em chăm sóc được cho Vy.

Mắt tôi trân trân nhìn Cuội em. Hai mắt Cuội em long lanh. Tôi hiểu rằng những lời vừa rồi là lời tỏ tình của Cuội em, mộc mạc quê mùa. Có biểu lộ ích kỷ, mà phải vậy, có người nói tình yêu phải giành giật nên ích kỷ, chỉ muốn sở hữu một mình. Cuội em yêu tôi? Tôi buồn cười quá, mà thấy ưa ứa nước trong hai bọng mắt.

Nghe lời Cuội em tôi cố tình tránh mặt Cuội anh. Cuội anh lùng sục cả xóm, sang tận nhà tôi, mấy hôm liền mà không thấy. Cuội em lanh lọc quá, kéo tôi ra ngoài bãi dứa, gần bờ sông, mỗi tối chuyển một vị trí. Cuội anh tài mấy cũng không tìm được. Nên có lúc Cuội anh nghêu ngao hát ngoài bãi sông một mình: “Hoa mặt trăng mà tránh quả mặt trời. Em ơi có biết ngàn lời anh yêu...”. Có lúc hai chúng tôi nghe thấy, Cuội em muốn bịp tai tôi để tôi đừng nghe thấy lời Cuội anh hát. Tuy không hiểu nhưng tôi vẫn muốn nghe Cuội anh hát như thế nào. Nỗi buồn đã ngấm vào lời Cuội anh, ủ dột và không còn hy vọng. Tại sao Cuội anh lại để ý đến tôi?

Hai hôm sau thấy mặt mũi Cuội em sưng vù, chân đi khập khiễng. Hỏi, Cuội em thành thật:

- Tôi và anh tôi đánh nhau đấy. Anh ấy nói hai anh em đánh nhau tỉ thí một trận, ai thắng thì được sở hữu Vy. Anh ấy cũng thích Vy. Giờ anh ấy bỏ đi rồi.

- Tại sao anh ấy bỏ đi? Mà hai anh, ai thắng ai thua?

- Chưa có ai thắng ai thua cả. Đang đánh nhau gay thì cha tôi bắt gặp, ông cầm gậy khua túi bụi. Tôi đã nói đừng đánh nhau. Hai anh em vì tình đánh nhau người ta cười cho. Anh ấy một mực ép tôi, xông vào trước. Rất hăng máu, anh ấy muốn giành bằng được Vy. Anh ấy bỏ đi vì sợ cha tôi. Ôi, sao  Cuội anh lại nghĩ dại thế...

Lời lẽ như thế không khỏi làm tôi tao tác. Cuội em ngồi xuống, tay ôm đầu. Những con chim được tung lên trời như vãi lá, mây đen ủ một cơn mưa, kéo dần. Và mưa, nước dội xối xả. Tôi đã sống với rất nhiều mưa trong lúc này. Cuội em không chịu về. Tôi phải kéo tay Cuội em. Chạy thôi kẻo ốm đấy, Cuội em mà ốm thì lấy ai chăn trâu, sau này chăm cha già mẹ già. Tay Cuội em nóng hôi hổi, hơi thở gấp gáp. Cuội em lo Cuội anh đi rồi không về nữa, mẹ buồn cha khóc.

Được ba ngày Cuội anh thì thụt về, mặt hốc hác, nhận lỗi với cha, mặt cúi gằm. Ông Như không tha, vẫn mắng như tát nước vào mặt. Cuội anh không né tránh, không ngẩng đầu lên. Buồn rười rượi, cố nuốt đau cho ngày rơi vào quên lãng.

Cuội anh không dám đối diện với tôi nữa, nhưng còn nuối tiếc. Đêm đêm, thi thoảng vẫn nghe Cuội anh hát: “Hoa mặt trăng mà tránh quả mặt trời. Em ơi....”. Cuội em vẫn rủ tôi, hai đứa trốn đi chơi một nơi, không đi cùng đám thanh niên trong làng.

 

5.

 

Cũng đến lúc tôi và Cuội em không giấu được người làng, và đặc biệt là ông Như. Một hôm, Cuội em buồn buồn nói với tôi, như con nít:

- Vy ơi, cha tôi biết tôi chơi với Vy rồi, cha tôi cấm không cho chơi với Vy.

Giọng Cuội em sũng nước.

- Không cho chơi thì thôi, Cuội em về đi, từ nay đừng chơi với Vy. Cả làng này có ai chơi với em đâu, họ khinh rẻ em.

Cuội khua tay:

- Không được đâu, thế thì Vy buồn lắm. Không được mà... tôi cứ chơi với Vy, xem cha tôi làm gì được.

 

Cái sự cố tình chơi với một đứa con gái bị cả làng ruồng bỏ, xa lánh như thứ bệnh tật dễ lây chết người của Cuội em bị một trận đòn nhừ tử từ ông Như. Cuội anh và Cuội em tuy đã lớn, nhưng ông Như vẫn bắt quỳ úp mặt vào tường mà răm rắp làm theo, không dám cãi lại. Ông vẫn dùng roi vọt dạy con như ngừơi cha người mẹ vẫn làm với đứa trẻ hư. Với vợ chồng ông Như, hai con ông chưa bao giờ lớn.

Lại đến lúc đích thân người cha già ấy đến nói với tôi về chuyện chơi với con ông. Dáng ông khắc khổ, miệng tru lên, thê thiết và hạ mình. “Cô đừng làm thế với con tôi, cả làng này người ta như nào cô biết rồi đấy. Tôi không khinh cô, các con tôi không khinh cô, chúng nó dại dột. Xin cô đừng chơi với chúng, vợ chồng tôi còn mong nó lấy được vợ. Chơi với cô thì... Người ta cũng xì xào nhiều quá, tôi không chịu nổi...”. Ông chong chong nhìn tôi, như bảo hãy làm theo lời ông. Tôi hiểu ông muốn nói gì. Người cha này còn sâu xa nghĩ cho con. Miên man một phút tôi nghĩ đến cha mình. (Trời ơi là trời!)

Tôi đã quá đau đớn rồi, chẳng cần phải biết sợ, dường như mong muốn một sự phá bĩnh trong lúc này, tôi cố ý tỏ ra bất cần: “Là hai anh ấy muốn chơi với cháu, chứ cháu không bắt. Bây giờ, trong làng chỉ có họ là chơi với cháu thôi”. “Tôi biết vậy, khổ quá. Cô giúp cho, vợ chồng tôi không khinh gì cô. Tôi... tôi muốn con trai chúng tôi lấy được vợ. Cô... ” Tôi nhận lời, vì chợt nhận thấy ông đau xót. Vợ chồng ông đã quá già, cần con làm chỗ dựa. Ông thập thững bước, nghe như niềm vui vừa tràn qua mặt. Tự nhiên tôi thấy vui vì làm cho một ông già vui.

 

6.

Mộ mẹ tôi đã xanh cỏ, nỗi đau tôi cũng nguôi ngoai, vết thương lớn chỉ khẽ khép miệng, chưa bao giờ lành. Còn một mình, tự mình cho mình ý chí kiên cường. Đời đã gieo vào ta dông bão, cớ gì chấp nhận, ta?

Trong trận bóng cuộc đời, đối phương sút vào ta cớ chi không sút lại.

 Không hiểu tại sao Hải tìm được về tận đây. Anh gầy đi nhiều và luôn miệng nói nhớ. “Anh thành thật chia buồn, không biết là mẹ em đã mất. Vừa rồi, gọi điện cho Yến, anh mới biết. Cô ấy nói em ở quê, anh về đây...”. Tôi vung cái vỏ lạc ra xa, hất mớ tóc ra sau, xao xác thấy Hải sao mà hèn nhát. Và, thấy hận anh, hận tất cả những gã đàn ông có tư tưởng phản bội vợ. Chuyện vợ con anh không lo, nghĩ đến tôi làm gì.

Với anh em nhà Cuội, tôi từng nghĩ sẽ lợi dụng họ để thực hiện chuỵên trả thù. Nhưng họ không thể làm ác, trong khi khuôn mặt họ chỉ toát lên ánh hào quang lương thiện. Và, thực tình tôi cũng cảm động. Hai người bọn họ bỏ qua tất cả để quan tâm đến một đứa con gái đã mất tất cả. Ngày còn bé, đi làm với mẹ. Tôi vẫn nghĩ họ suốt đời khờ ngốc như thế, dù thân xác có phổng lên, nhưng trí não luôn dừng lại ở một đứa trẻ. Ai ngờ, trong cơn bĩ cực thất vọng, họ đã mang cho tôi niềm vui, nghị lực để tiếp tục sống. Cử chỉ đó thế nào, dù sao, vẫn còn hai người họ coi tôi là Người.

Tôi muốn tiếp tục kiếm tiền, con đường cũ sẽ lại đón tôi. Và cũng là để không phải gặp anh em nhà Cuội. Tôi phải đi. Nhủ thầm với mẹ, hãy tha thứ cho đứa con gái bất hiếu khó bảo này.

Ngồi sau xe Hải, đường ngun ngút gió. Qua rặng phi lao đường Cái, gặp Cuội em. Tôi vỗ vai bảo Hải dừng xe, nói với Cuội em một lời “Em phải đi, anh cho em gửi lời chào đến Cuội anh” “Em đi đâu?” - Cuội em thảng thốt. “Em chưa biết, nhưng nơi em đi xa lắm. Cảm ơn Cuội em đã quan tâm, em đi đây”.

Hải vít ga, Cuội em định với thêm câu gì mà không nói được. Tôi ngoái lại, Cuội em đứng ngơ ngẩn, đôi mắt chấp chới tiếc nuối. Không nỡ nhìn bộ dạng tội nghiệp Cuội em, tôi quay đi. Gió thông thống vụt qua người, hai bên đường xao xác bông may.

 

7.

Không biết làm sao để Hải hiểu cho tôi bây giờ. Trong quãng thời gian qua, anh tốt với tôi. Đúng hơn, tôi không có quyền để hắt hủi anh. Con người chân thành ấy không đáng bị như vậy. Cả vợ anh nữa, con anh nữa- không đáng chịu cảnh gia đình tan nát, hay ít ra, là cảnh người chủ gia đình có một thế giới riêng (nếu mà tôi biết trước điều này...). Thi thoảng, tôi gặp chị trên phố với chiếc xe thồ hàng, tất tưởi, xiêu vẹo trong đêm muộn. Nhà anh ở ngoại ô, công việc của anh cũng không thể kiếm chác nhiều tiền, mà năng lực cũng có hạn. Bằng sự nhịêt tình, anh muốn lôi tôi ra khỏi vũng bùn đang lầy lội bước, xin một công việc nào đó, kiếm chút tiền ít ỏi mà sống. Vậy thì biết bao giờ tôi đổi được đời. Đồng tiền chân chính luôn mất thời giờ và phải đổ mồ hôi. Trong lúc này, tôi không muốn điều đó.

Và Hải ơi, đừng làm em khó nghĩ, đừng biến em thành kẻ có tội với gia đình anh. Rồi vợ con anh lại hận em. Đừng gây thêm những hận thù.

Tôi lại yếu đuối. Bắt buộc có những lúc phải cố gắng chấp nhận sự có mặt của anh. Hải cũng ham ái ân, mơn trớn. Khi cơn dục tình dâng lên, nó lan toả khắp cơ thể, ham muốn ấy vẫn thường xảy ra, không cưỡng được. Và tôi chấp nhận để anh đổ vào mình lần này, trong rất nhiều cuộc phũ phàng chối bỏ. Anh tìm thấy ở đứa con gái - tôi những cảm xúc.Khi đó anh mê man, mắt nhắm nghiền, nhịp thở không bao giờ ổn định.

Khuôn mặt anh và Cuội em có gì hao hao giống nhau. Để ý một chút tôi nhận ra điều đó. Không đoán biết được tận nguồn, nhưng phải khẳng định đó là nét thô vụng của Thượng đế trên một sinh vật người được tạo dựng. Nói chung là những khiếm khuyết khó nói. Một điều khác, hai người đều tốt với tôi.

Có phải Hải hiện diện trong đời tôi, còn là một cơn ác nghịêt khác ông trời dành cho?

Tôi tự bảo chỉ lần này thôi. Không dứt khoát không được. Để thực hiện điều gì đó, đôi khi phải nhẫn tâm. Với một đứa con gái như tôi, từ chối anh là một hy sinh rồi.

Cần phải chạy trốn, sau khi trả nợ ân tình này. Rồi đường ai nấy đi. Một khi đã nhất quyết không gặp, thì sẽ có ngày, anh quên tôi.

Oái oăm thay, trong những ngày trả nợ ân tình ấy, vô tình tôi gieo vào lòng Hải một mớ ngộ nhận, biết gỡ làm sao. Tôi thành thật muốn anh tha thứ. Có lẽ, Hải đã cố ghìm lòng để con tim không bùng cháy. Anh nói với tôi, anh biết trước thể nào mối nhân duyên này cũng tan rã. (Hay thật, tôi có một mối nhân duyên đẹp) Tôi nghe tiếng anh thở thườn thượt, chảy dài. Khi biết không gặp được nhau, lòng anh tan tác. Tôi nhủ lòng: “Anh quan tâm đến con điếm này làm chi cho phiền” Nên, dứt khoát sau cuộc chia tay này, tôi đi nơi khác là hơn.

 

8.

 

Không ai ngờ rằng, trong quãng thời gian ra phố, Cuội anh đã tìm tôi. Biết chuyện đó là hôm tôi về quê, mang mấy thứ của mẹ để lại đến một thành phố khác. Đúng lúc xe ôm dừng lại thì gặp Cuội em. Cuội em chặn đường. “Vy, Vy này, có gặp Cuội anh không? Cuội anh ra phố tìm Vy đấy” Tai tôi ù đặc, đứng chếnh choáng như kẻ say. “Vy có gặp Cuội anh không?”. Tôi lắc đầu nói không. Cuội em thốt lên, thôi chết rồi. Cuội anh đi gần một tháng rồi, nói là đi tìm Vy. Không biết anh ấy thế nào rồi, lấy gì mà ăn. Mặt Cuội em tai tái.

Cuội em kể, hôm tôi đi, thấy mặt Cuội em buồn buồn. Cuội anh hỏi, Cuội em nói “Vy đi rồi.” “Đi đâu?” “Đi làm ở phố”. “Mày có biết Vy làm ở đâu không?” Cuội em nói không. Cuội anh cuống lên, sao không giữ tôi lại? Sao không hỏi Vy đi đâu? Cuội anh chạy ra sông, tối về bỏ ăn, đứng ngồi không yên. Ngày mai thì không thấy Cuội anh đâu. Ra gốc cây sung, Cuội anh để lại mấy chữ bằng hòn gạch non: “Anh đi tìm Vy đây, Cuội em ở nhà với cha mẹ”. Anh em nhà Cuội thường viết chữ lên gốc cây sung trong vườn. Chi tiết Cuội kể đó làm tôi ứa nước mắt.

Ông Như lập cập đến nhà tôi, hỏi xem có gặp Cuội anh. Nỗi khổ người cha vít ông xuống, chưa từng thấy sự lo lắng nào cảm động như vậy. Lát sau, bà Hợi vợ ông cũng đến. Bà không kìm được cơn nóng giận, nó phì ra cả mép. Bà trút mọi tội lỗi lên tôi “Con đĩ, vì mày mà con bà đi đâu mất tăm, không thấy nó. Mày bỏ bùa mê thuốc lú cho con bà hả?...”.Ông Như cố giữ cho những lời đay nghiến nguyền rủa của bà đừng bung ra, nhưng chúng vẫn vô tình cứa vào tôi. Ông Như cũng không kìm được lòng mình “Ôi Chúa ơi, con tôi nó dại dột, nó mà xảy ra chuyện gì” Bà Hợi lại nhẩy thách “Mệnh hệ gì, cứ cho con đĩ kia tan xác ra!” “Kìa bà, con mình tự bỏ đi, cô ấy có biết đâu”.

Cuội em đã dũng cảm đến đưa bà về, đôi mắt còn đầy mỉa mai căm giận. Tôi bỏ ra bờ sông, ngao ngán nhìn nước chảy lững lờ. Nếu Cuội anh bỏ đi tìm tôi thì đây chính là một đặc ân trong đời con gái này. Và, vì thế tôi hiểu thế nào là yêu. Cuội anh bị coi là dở dang, còn biết yêu. Biết yêu hơn được yêu, đúng rồi Cuội anh. Đã có lần Cuội em thấy Cuội anh đau khổ quá, nói: “Em nhường Vy cho anh nhé”. Cuội anh giật cục: “Đừng liều, tình yêu phải tự giành lấy, tao không cần mày nhường”. Họ cùng muốn yêu tôi, tình yêu của họ nó như thế nào nhỉ. Tôi không muốn biết, tốt nhất là không nên biết. Mà họ không biết là tôi có tình cảm với họ hay không. Họ hy vọng, còn tôi thì sẽ đi xa.

 

Trước bờ sông lộng gió, trống trải vô biên, tôi cho phép mình khóc, đã đời

 

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top