Nam nhân lạnh nhạt nhìn lão Quản một cái, lão Quản vốn là người trầm ổn, lúc này mồ hôi đã đầm đìa:
– Tiểu thư! Sao ngay cả đại nhân mà cô cũng không nhận ra! – Lão vội vàng nói.
– Đại nhân nào? – Nhan Phá Nguyệt thấy sống lưng mình lạnh ngắt.
– Nhan Phác Tông đại nhân, phụ thân của tiểu thư!
Nhan Phá Nguyệt thất kinh, cảm thấy luồng khí lúc nóng lúc lạnh trong ngực mình lại dâng trào. Nàng cố nén nó xuống, cảm thấy tim như dao cắt…
Nam tử có thần sắc bình thản, ánh mắt sắc bén này lại là cha nàng sao?
Cánh mũi nàng dường như vẫn còn mùi hương của y; môi nàng dường như vẫn còn hơi thở nóng hổi của y.
Nếu là phụ thân thì vì sao y lại cưỡng hôn nàng như cách một nam nhân đối xử với một nữ nhân?
– Lão Quản, ông nhận rõ chứ? – Nhan Phá Nguyệt lùi ra sau một bước, đứng sau lưng lão Quản.
Ngữ khí của lão Quản rất kiên quyết:
– Tiểu thư, còn không mau bái kiến đại nhân!
Nhan Phác Tông liếc liếc nhìn vẻ mặt khác nhau của chủ tớ hai người, quay người nhẹ nhàng đi vào chính đường, ngồi xuống ghế chủ vị. Nhan Phá Nguyệt đứng trong sân, nhìn y bê tách trà lên nhấp một ngụm, dường như đang chờ nàng vào bái kiến. Nàng quay đầu lại, lúc này mới thấy ngoài cửa ngách của sân viện, mấy con tuấn mã màu đen đứng như bức tượng, có thể thấy các kỵ sĩ mặc quân trang đang ngồi thẳng tắp trên đó.
– Tiểu thư, mau đi theo lão! – Lão Quản hình như hơi sợ, bất chấp sự nghi hoặc của nàng, nắm lấy tay áo nàng kéo vào trong phòng. Nhan Phá Nguyệt miễn cưỡng đi theo, lòng cố nén một tảng đá vô hình đè chặt.
Dường như Nhan Phác Tông không vội trách tội nàng, đôi mắt lặng lẽ như hồ nước nhìn lão Quản:
– Ngày mai ta và Nguyệt Nhi sẽ hồi kinh.
Lão Quản vội nói:
– Lão nô hiểu ạ, sẽ đi chuẩn bị ngay.
– Khoan đã!
– Chờ chút!
Hai người đồng thời lên tiếng.
Nhan Phá Nguyệt chỉ không muốn ở riêng với vị “phụ thân” này. Nhìn biểu hiện ban nãy của y thì có thể thấy chiều nay ở bờ hồ, y đã nhận ra nàng, vậy mà vẫn còn…
Điều đó có nghĩa là y hoàn toàn không coi nàng là con gái.
Nhan Phác Tông nhìn Nhan Phá Nguyệt định nói rồi thôi, quay sang nói với lão Quản:
– Ta có chuyện muốn nói với lão.
Lão Quản cung kính cúi đầu:
– Xin đại nhân dặn dò.
– Ba năm trước khi ta xuất chinh, Nguyệt Nhi vẫn bình thường. Hôm nay gặp lại, sao ngay cả phụ thân cũng không nhận ra? Hơn nữa tính cách này… – Hình như y đang cười, giọng nói càng lúc càng lạnh lùng.
Nhan Phá Nguyệt không hề tỏ ra kinh sợ, với câu hỏi này, nàng đã sớm khiến lão Quản tin một đáp án đúng chuẩn rồi.
Nàng nghe thấy lão Quản nghiêm túc trả lời:
– Hai năm trước đại nhân phái người đưa tới máu huyết trong tim của độc thiềm vương[1]. Tiểu thư sau khi uống vào thì hôn mê nhiều ngày mới tỉnh. Lão nô đoán là do độc tính quá mạnh nên bị mất trí.
[1] Thiềm: Con cóc. (Người dịch – ND)
Nhan Phác Tông không nói năng gì, Nhan Phá Nguyệt thì vừa sợ vừa nghi ngờ: Khi nàng tới thế giới này, cơ thể đang hôn mê, thế nên nàng mới nói dối cho qua. Nhưng khi đó nàng tưởng là mình bị bệnh, hôm nay nghe lão Quản nói mới biết là mình bị trúng độc.
Mấy năm nay ngày nào nàng cũng phải uống một bát máu, chẳng nhẽ trong đó đều có độc?
Nàng chỉ hư nhược cơ thể, vì sao phải uống máu độc?
Nhan Phá Nguyệt chưa kịp nghĩ kỹ hơn, Nhan Phác Tông đã cho qua chủ đề này, nói với lão Quản:
– Hôm nay ta dùng yến với mọi người.
Lão Quản nghe thấy thì cả người thoáng run, gương mặt cảm kích lui ra ngoài, bất chấp việc Nhan Phá Nguyệt đang ra sức đánh mắt ra hiệu cho ông.
Trong phòng chỉ còn lại hai cha con đối diện nhau.
Nhan Phá Nguyệt lạnh giọng, đi thẳng vào chủ đề chính:
– Thân phụ hay nghĩa phụ?
Nhan Phác Tông nhìn nàng một cái, giọng đầy vẻ giễu cợt:
– Cha ruột thì sao? Nghĩa phụ thì sao?
Nhan Phá Nguyệt trầm mặc không đáp.
Nàng cũng hy vọng sống ở thời đại này có thể gặp được một tình yêu đẹp. Nếu hai người chỉ tình cờ gặp nhau, tuy rằng nàng không thích cái tính cách ngạo mạn và mạnh mẽ của y, nhưng ít nhất thì cũng không đến nỗi ghét như bây giờ.
Nhưng y lại có cái danh là cha nàng, vậy mà vẫn vô lễ với nàng. Nàng rất không thích bị đối xử như thế.
Nếu y nuôi nàng là vì có dụng tâm khác, vậy thì họ có quan hệ huyết thống hay không, đối với tình yêu và tự do của nàng mà nói, nó chính là sự khác biệt giữa tử hình và tử hoãn[2].
[2] Tử hoàn: Trì hoãn tử hình. (ND)
Lúc này lão Quản dẫn một đám nô bộc câm điếc bê cơm canh đi vào. Lão Quản cung kính nói:
– Đại nhân, có thể khai tiệc được rồi ạ.
Nhan Phá Nguyệt vẫn đứng yên bất động, Nhan Phác Tông đứng lên, trước ánh mắt của chúng nhân, đi tới trước mặt, nắm lấy tay nàng. Sức của y rất lớn, Nhan Phá Nguyệt cảm thấy hồ như chỉ cần mình giằng ra là cổ tay sẽ gãy lìa.
Sức lực của hai bên chênh lệch quá lớn, bởi vậy Nhan Phá Nguyệt không giãy giụa một cách vô vị. Theo y tới trước bàn ngồi xuống, đưa mắt nhìn một vòng, thấy A Tử đang đứng đối diện, thần sắc có vẻ bất nhẫn.
Nhan Phá Nguyệt cầm đũa lên, cảm giác như đang nhai rơm.
Tim nàng thoáng run rẩy.
Thì ra A Tử cũng biết.
Lão Quản cũng biết, nếu không thì lúc sáng đã không bảo nàng khi tắm nhớ thả thêm ít cánh hoa đào mà Nhan Phác Tông thích.
Họ đều biết, và đều coi như không thấy.
Khi gần xong bữa cơm, có một vị quân sĩ trẻ tuổi cao lớn cầu kiến. Lúc nhìn thấy Nhan Phá Nguyệt, hắn hơi ngẩn người, sau đó mới trình quân tình trong tay lên cho Nhan Phác Tông.
Nhan Phác Tông đọc xong, nói với hắn:
– Theo ta vào thư phòng.
Lão Quản vội vàng đứng lên, đưa hai người đi.
Chân trước của họ vừa đi thì Nhan Phá Nguyệt đã buông đũa xuống, không nói lời nào, lặng lẽ nhìn các nô bộc trước mặt. Ánh mắt nàng lạnh lùng, khiến họ đều cúi đầu xuống.
Nhưng Nhan Phá Nguyệt biết làm thế nào? Họ vừa câm vừa điếc, biết vài con chữ, thậm chí có người còn mù chữ.
Nhan Phá Nguyệt đột nhiên tỉnh ngộ.
Có lẽ nơi này không phải là biệt trang để an dưỡng nghỉ ngơi.
Mà là một nhà lao đã được thiết kế tỉ mỉ.
Đêm hôm đó, Nhan Phá Nguyệt trằn trọc mãi không ngủ được. Nàng muốn chạy trốn, nhưng nàng là một nữ tử, lại còn mang gương mặt xinh đẹp, đáng yêu, ở thời đại này e rằng khó mà đi được vài bước. Hơn nữa Nhan Phác Tông cũng không cho nàng cơ hội đó – hai nô bộc câm điếc đứng canh ngoài cửa, ngoài biệt viện cũng có quân lính của y đứng gác.
Đang khổ sở suy nghĩ thì cánh cửa vang lên “cọt kẹt”.
Nhan Phác Tông vận áo dài màu trắng, gương mặt trầm lặng như nước tiến vào, đóng cửa lại.
Nhan Phá Nguyệt không phải chưa từng nghĩ đêm nay y sẽ hóa thân thành sói, nhưng khi khoảnh khắc này thực sự xảy ra, nàng vẫn kinh hãi nhảy dựng ra khỏi giường.
Y mỉm cười, lại gần chiếc giường.
Nhan Phá Nguyệt lập tức lùi về góc tường.
– Thay y phục cho ta. – Có lẽ đã uống rượu, gương mặt trắng trẻo của y đã đỏ lên, đôi mắt lấp lánh, ánh lên vẻ đáng sợ.
– Cha, hổ dữ không ăn thịt con. – Nàng nắm lấy thanh bảo kiếm đã chuẩn bị từ trước, rút ra khỏi vỏ, kề lên cổ mình, – Đừng ép con phải đổ máu ở đây.
Có lẽ hành vi phản kháng của nàng trong mắt y vô cùng nực cười, Nhan Phác Tông cười phì:
– Thế thì con cứ coi như cha con độc ác hơn cả hổ đi.
Lời nói vừa dứt, y đã lấy một món đồ trên đầu giường, ném về phía Nhan Phá Nguyệt. Đó là hòn sỏi trắng tinh và tròn nhẵn mà Nhan Phá Nguyệt nhặt ở đầm nước về, nó đánh vào bầu ngực bên trái nàng.
Nhan Phá Nguyệt cảm thấy ngực mình tê dại, sau đó… không cựa quậy được nữa.
Nàng đã bị điểm huyệt.
Nhan Phác Tông thong thả đứng lên, từng bước lại gần, ôm lấy thắt lưng nàng, đặt lên giường.
Sau đó y bắt đầu cởi áo.
Áo ngoài cởi ra, cơ thể rắn chắc xuất hiện sau lớp áo mỏng. Sau đó y mỉm cười, bắt đầu tháo dây buộc trên chiếc váy mềm của nàng.
– Chuyện mà Nguyệt Nhi đã quên, ta sẽ dạy lại từng việc.
Y cởi áo ngoài và váy của nàng, cánh tay vươn ra, lấy chiếc chăn mỏng đắp lên người nàng.
Nhan Phá Nguyệt vừa giận vừa thẹn, nước mắt lăn dài.
Y nhìn giọt nước mắt nàng, lăn từ gò má xuống, dùng ngón tay lau đi, rồi đưa lên miệng, mút nhẹ.
– Nếu tôi là con ruột ông, thế này là loạn luân. Dù có sinh ra con thì cũng là quái thai. – Nhan Phá Nguyệt run giọng nói. – Cha, mỹ nữ tài tử trong thiên hạ này thiếu gì, với ngoại hình và địa vị của người, muốn nữ nhân nào mà không được? Vì sao phải hạ thủ với con gái mình? Cho dù là dưỡng nữ thì cha cũng là trọng thần triều đình, truyền ra ngoài chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới tiền đồ, công danh của cha, hà tất phải như thế?
Nàng thực lòng khuyên nhủ, nhưng lại khiến sắc mặt Nhan Phác Tông càng lúc càng lạnh lùng.
– Xem ra Nguyệt Nhi quên thật rồi. – Ngón tay dài của y miết nhẹ lên vành môi nàng, ngữ khí thân mật mà lạnh lùng. – Ta nuôi lớn Nguyệt Nhi là để Nguyệt Nhi cả đời làm nữ nhân của ta.
Nhan Phá Nguyệt tuyệt vọng, nàng không lên tiếng, nhưng cơ thể thì co lại.
Nhan Phác Tông đương nhiên cũng nhận ra cơ thể cứng đờ trong người mình, cười khẽ:
– Nguyệt Nhi tưởng ta định làm gì?
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận