Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Giang Sơn Bất Hối (Dịch)
  4. Chương 23: 23

Giang Sơn Bất Hối (Dịch)

  • 153 lượt xem
  • 1776 chữ
  • 2024-03-02 11:18:12

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Sáng sớm hôm sau, Tiểu Tông thấy tâm trạng Bộ Thiên Hành có vẻ khá tốt, bèn thăm dò:

– Tướng quân, tôi muốn tới địa lao thăm Mục cô nương.

Buổi sáng, Bộ Thiên Hành luyện đao pháp suốt hai canh giờ, mồ hôi đầm đìa khắp người, bực bội nhìn nó một cái, không nói gì.

Tiểu Tông hiểu ra, tướng quân đồng ý rồi! Nể mặt Dung Trạm nên chắc chắn chàng không dám làm gì quá đáng với Mục tỷ tỷ đâu.

Tiểu Tông bèn mang theo hai cái màn thầu, vui vẻ đi tới địa lao.

Nói là địa lao, thực ra là một nơi dùng để bắt nhốt con tin. Chỉ có điều, hiện ở đây đang tập kết lương thảo của hậu phương nên tạm thời không có tù binh nào. Trong địa lao rộng lớn chỉ có một mình Phá Nguyệt.

Đi qua một hành lang tối tăm và nhỏ hẹp, Tiểu Tông nhìn thấy trong phòng giam lớn nhất ở cuối con đường có một bóng người nhỏ bé đang ngồi trên đất.

Tiểu Tông đi tới trước mặt nàng, qua song sắt, nàng ngẩng đầu lên nhìn nó, mỉm cười.

Tiểu Tông hơi ngạc nhiên.

Trong địa lao rất tối tăm, chỉ có một cửa sổ rộng chừng một xích trên tường, một chút ánh nắng rọi được vào đây. Phá Nguyệt ngồi dưới luồng ánh sáng đó, tư thế vô cùng thoải mái, thần sắc điềm tĩnh. Tuy rằng dung mạo của nàng xấu xí, nhưng Tiểu Tông nhìn nàng, bất giác thấy thân mật một cách kỳ lạ.

– Mục tỷ tỷ, tỷ không sợ sao? – Tiểu Tông hỏi.

Phá Nguyệt cong môi cười:

– Sợ gì?

Tiểu Tông nghĩ ngợi giây lát, nghiêm giọng nói:

– Giờ tỷ là phạm nhân của tướng quân. Nên biết rằng tướng quân giết người vô số, thủ đoạn tàn độc, những kẻ nước địch đều gọi người là “Bộ Diêm La”.

Phá Nguyệt “ồ” một tiếng:

– Nếu là nửa năm trước, có lẽ ta sẽ sợ mất mật. Nhưng nay thì không sợ nữa. – Những gì Phá Nguyệt nói đều là thật, so với những biến cố nàng từng gặp thì địa lao của Bộ Thiên Hành quả thực là quá an bình.

Tiểu Tông thấy nàng tỏ ra thản nhiên thì bất giác sinh lòng ngưỡng mộ, móc cái màn thầu trong ngực ra đưa cho nàng. Phá Nguyệt đói cả tối, thấy màn thầu thì bất giác cau mày, nhưng vẫn nhận lấy, ăn một cái rồi không ăn nổi nữa.

– Tiểu Tông, mang cho ta món gì ngon hơn chứ. – Nàng ca thán.

Tiểu Tông ngồi bó gối trên đất đối diện nàng:

– Buổi sáng tướng quân toàn ăn cái này. Tới trưa đệ sẽ mang cơm và thức ăn tới cho tỷ.

Nàng ngồi địa lao khoảng hai, ba ngày, ngày nào Tiểu Tông cũng mang cơm canh tới, có lúc còn nói chuyện với Phá Nguyệt một lát. Bộ Thiên Hành còn nhịn giỏi hơn nàng, chưa từng xuất hiện lấy một lần.

Nhưng cuối cùng Nhan Phá Nguyệt không chịu được.

Trưa nay, nàng chỉ mấy bát thức ăn loãng toẹt mà Tiểu Tông mang tới, giận dữ quát:

– Đệ cho lợn ăn hả?

Nàng ở Nhan gia tuy rằng không ăn đồ tanh, nhưng cũng có thể nói là ăn ngon mặc đẹp; sau đó cùng Trần Tùy Nhạn chạy trốn, ngoài mấy ngày đầu bị ngược đãi, sau đó Trần Tùy Nhạn cũng cung phụng nàng ăn uống rất ngon lành; một tháng sống một mình, tuy rằng không khá giả, chuyện ăn uống cũng không bao giờ ngược đãi bản thân. Nhưng đồ ăn của đầu bếp trong quân doanh thực sự khiến nàng nhai như nhai rơm.

Tiêu Tông vốn thấy hơi tủi thân, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, hai mắt sáng lên:

– Chẳng nhẽ Mục tỷ tỷ có tài nấu bếp rất giỏi sao?

Phá Nguyệt buồn bã lắc đầu:

– Ta chỉ học được cách làm mỳ thôi, ăn mãi còn thấy chán.

Tiểu Tông lộ vẻ mỉa mai, ý là chẳng qua tỷ cũng chỉ biết qua loa vài chiêu mà lại còn kén chọn.

Trước mặt tên nhóc choai choai này, kiểu gì Phá Nguyệt cũng phải giữ thể diện, hai mắt đảo tròn, ngữ khí nhẹ nhàng:

– Tiểu Tông, có muốn ăn cái gì mới mẻ hơn không?

Hậu phương vật tư đầy đủ, Tiểu Tông nhanh chóng tìm được xoong nồi bát đĩa, thịt tươi, rau sạch. Nó làm việc rất chu đáo, lại còn chọn một phòng giam sạch sẽ để bày những món đồ đó ra.

Phá Nguyệt rửa tay, tươi cười đi vào bếp, nhóm lửa rồi bắt tay vào làm. Các binh sĩ gác ngoài địa lao thấy Tiểu Tông cứ đi ra đi vào cũng hơi ngạc nhiên. Sau đó vào trong xem, ngửi thấy mùi thịt thơm lừng, lông mày giãn ra, nháy mắt ra hiệu cho Tiểu Tông, rồi ra ngoài cửa chờ.

Không lâu sau, xiên thịt và rau xanh nướng đầu tiên ra lò. Phá Nguyệt cho vào đĩa, sai Tiểu Tông mang ra ngoài cho đám thủ vệ gác cửa trước, Tiểu Tông có quan hệ khá tốt với đám binh lính đó, bọn họ có đồ ăn nên ai cũng cười tươi như hoa. Trong đó có một người khá thận trọng, hỏi:

– Tướng quân đâu?

Tiểu Tông phẩy tay vẻ thản nhiên:

– Tướng quân sang kho phía Nam kiểm tra lương thảo rồi, mặt trời lặn mới quay về, yên tâm ăn đi. – Sau đó nó đi thẳng về lều tướng quân, rón rén tìm dưới gầm bàn nửa vò rượu chưa uống hết, nheo mắt uống một bát, rồi lại đổ đầy một bát, mang về địa lao.

Trong địa lao, Nhan Phá Nguyệt đang gặm đùi gà và nướng khoai lang, miệng khát thì chỉ uống nước trắng. Đột nhiên ngửi thấy mùi rượu thơm ập vào mũi, thấy mặt mũi Tiểu Tông đỏ bừng quay về.

– Tỷ uống không? – Khi ngồi xuống ăn đồ nướng, Tiểu Tông đưa cái bát cho nàng.

Nhan Phá Nguyệt nhìn nước rượu sóng sánh trong bát, đột nhiên nhớ tới Nhan Phác Tông.

Ba năm ở trong biệt viện, nàng chưa bao giờ được ăn đồ tanh. Sau đó nghe lão Quản nói, tròn mười sáu tuổi nàng sẽ được ăn uống như người bình thường. Nhưng tới Đế Kinh, Nhan Phác Tông lại nói, cả đời này đều không được ăn, bởi vì y thích nàng băng thanh ngọc khiết.

Băng thanh ngọc khiết con bà nó ấy!

Nàng nổi cơn giận dữ, tâm lý phản nghịch trỗi dậy, không hề do dự khi nhận lấy bát rượu, uống ực một ngụm.

Mặt trời ngả về Tây.

Bộ Thiên Hành về tới lều trại, phát hiện có điều không bình thường.

Vất vả bận rộn nửa ngày trời, việc đầu tiên chàng làm là uống nốt số rượu Nữ Nhi Hồng trăm năm còn sót lại mấy hôm trước. Ai ngờ mở vò ra thấy rượu đã vơi đi một nửa.

Chàng yêu rượu như mạng, ngoài hôm trước cùng Dung Trạm uống một trận ra, số rượu ngon còn lại chàng dự định uống mỗi hôm một ít.

Nay thấy mỹ tửu bị trộm, chàng không khỏi nổi trận lôi đình.

Tửu quỷ đương nhiên có cái mũi rất thính. Lần theo hương rượu, chàng nhanh chóng đi tới cửa địa lao. Hai binh sĩ nhìn thấy chàng thì giật mình, nghĩ bụng mặt trời còn chưa xuống núi mà sao tướng quân đã quay về sớm vậy.

Bộ Thiên Hành thấy trong tay một binh sĩ còn cầm một que tre, trên đó còn ít thịt dính lại, miệng đều dính dầu mỡ. Không hiểu sao, chàng bỗng dưng cảm thấy thật đói.

Chàng đi vào địa lao, từ đằng xa đã ngửi thấy mùi thịt thơm chết người. Bước lại gần, trong nhà lao không biết từ bao giờ đã có thêm một chậu lửa, một cái giá sắt, trên đó còn mười mấy xiên thịt rau đã nướng xong.

Tiểu Tông và Nhan Phá Nguyệt đang ngồi dưới đất ăn uống ngon lành, que tre vứt đầy sàn nhà. Hai người cũng quay đầu sang nhìn chàng, cứng đờ người.

Bộ Thiên Hành tức điên:

– Tiểu Tông, ngon không?

Tiểu Tông sợ hãi nhảy dựng lên, lập tức tỉnh rượu:

– Tướng… tướng quân…

– Cút!

Tiểu Tông cắm đầu chạy biến, lúc chạy vẫn không quên cầm theo mấy xiên thịt.

Trong địa lao chỉ còn lại Nhan Phá Nguyệt và Bộ Thiên Hành.

Mắt lớn trừng mắt nhỏ.

Hàn ý tích tụ trong mắt Bộ Thiên Hành, ai cũng biết bộ dạng không giận vẫn uy của chàng, là cơn ác mộng của biết bao quân địch.

Nhưng Nhan Phá Nguyệt cứ như thể không nhìn thấy, thản nhiên đứng lên, đưa những ngón tay búp măng ra chỉ thẳng vào ngực chàng.

Chàng nuốt nước bọt, hơi chần chừ giây lát, rồi mặc cho nữ tử yếu ớt không có võ công ấy ấn nhẹ ngón tay vào ngực mình.

– Bộ Diêm La! – Nàng giận dữ quát.

Bộ Thiên Hành thong thả đáp:

– Sao hả? – Nếu ai hiểu rõ con người chàng, nghe thấy ngữ khí của chàng lúc này sẽ lập tức cảm thấy không bình thường.

Nhưng Nhan Phá Nguyệt đã say rồi.

Nàng lại ấn mạnh chàng mấy cái nữa, khiến Bộ Thiên Hành không những không nổi giận mà còn bật cười, nàng lảo đảo, người mềm nhũn, mơ màng trượt xuống, nằm trên đất, bất động.

– Đứng lên! – Chàng cau mày, mũi chân đá nhẹ vào chân nàng, nhưng nàng không chút phản ứng.

Bộ Thiên Hành nhìn ra xung quanh, cảm thấy nơi này hoàn toàn không giống địa lao, phạm nhân cũng chẳng còn giống phạm nhân nữa rồi.

Đứng một lát, cuối cùng ánh mắt chàng cũng quay lại với cái giá nướng.

Chàng chầm chậm ngồi xuống, cầm một xiên lên cắn một miếng thăm dò, nhai vài cái, đôi mày kiếm xanh rậm giãn ra.

Chàng liếc nhanh nữ nhân nằm trên đất, một tay chàng cầm bảy, tám que tre, ăn sạch sẽ chỗ thịt nướng còn lại.

Sau ngày hôm đó, Tiểu Tông không còn dám nướng thịt trong địa lao nữa. Nhưng thi thoảng lại kiếm ít bột mì mang vào, bảo Phá Nguyệt gói bánh bao, coi như là cải thiện bữa ăn.

Chỉ là lần trước gây họa, tuy rằng Bộ Thiên Hành không mắng nó, nhưng nó càng cảm thấy đáng sợ hơn. Nên biết rằng nó đã theo Bộ Thiên Hành năm năm, hiểu rõ tính khí của chàng. Tuy rằng trước mặt người khác chàng luôn tươi cười, nhưng lại vô cùng nghiêm khắc với những người thân cận. Chàng càng mắng tối tăm mặt mũi thì chứng tỏ chàng càng không để bụng. Ngược lại lần này không những không mắng mà còn coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra, Tiểu Tông cảm thấy tướng quân vì giận quá nên trở nên xa lạ mất rồi.

 

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top