Thanh đao đó là Bộ Thiên Hành cho nàng khi rời khỏi thành Mặc Quan, nói rằng đây là thanh bội đao đã theo chàng từ nhỏ. Chàng tận tay buộc nó vào thắt lưng nàng, rồi đi ra khỏi lều. Khi nàng đi cùng Dung Trạm, chàng cũng không ra tiễn.
Nghĩ tới đây, Phá Nguyệt lại đưa tay sờ thanh đao. Thanh đao này ngắn hơn đao bình thường, lưỡi đao cũng hẹp, ánh xanh lạnh lẽo, trên đó khắc hai chữ “Hàn Nguyệt”, một chữ trùng với tên nàng.
Đây là ngẫu nhiên, hay là hàm chứa ý gì đó?
Phá Nguyệt nghĩ tới Bộ Thiên Hành sắp phải đơn độc kháng địch, trong lòng lại dấy lên một dự cảm không lành.
Rời khỏi thành Mặc Quan là một quyết định lý trí và tỉnh táo. Mặc dù Bộ Thiên Hành đối với nàng ơn nặng như núi, nhưng nàng ở lại thì làm được việc gì? Cùng chàng chết sao? Nếu đã không thể giúp chàng thì nàng chỉ đành lựa chọn bảo vệ tính mạng mình.
Huống hồ, chẳng phải Dung Trạm cũng đã lặng lẽ rời đi sao?
Bất giác ngẩng đầu nhìn cái bóng gầy gò thẳng tắp trên lưng ngựa, dọc đường, Dung Trạm cưỡi con Ô Vân Đạp Tuyết của Bộ Thiên Hành, lúc nào cũng trầm mặc, chỉ vội vã lên đường, không dừng vó ngựa.
Có phải rời khỏi Bộ Thiên Hành cũng khiến chàng rất khó chịu hay không?
Phá Nguyệt quay đầu, chỉ nhìn thấy cát vàng mù mịt, người như thác lũ, đâu còn thấy bóng dáng của thành Mặc Quan và Bộ Thiên Hành nơi nao?
Hành quân khẩn cấp hai ngày một đêm, Phá Nguyệt mệt muốn đứt hơi. Khó khăn lắm mới đến đích dừng chân là thành Lỗ Tường, Phá Nguyệt vừa vào tới lều của Dung Trạm đã ngồi phịch xuống đất nhũn người, không cựa quậy nổi.
Dọc đường nét mặt Dung Trạm lúc nào cũng cau lại, giờ thấy nàng như đống bùn nhão dưới chân mình mới nhớ ra nàng là một nữ tử yếu đuối, mình ra lệnh cho đội ngũ hành quân gấp mà lại quên mất nàng. Bất giác chàng thấy hơi áy náy, bất chấp khác biệt nam nữ, nhẹ nhàng cầm cổ áo nàng đẩy lên, đặt xuống ghế, cúi đầu hỏi:
– Vẫn ổn chứ?
Phá Nguyệt quơ lấy bình trà trên bàn, uống một ngụm to, thở hổn hển nói:
– Vẫn chịu được.
Dung Trạm lòng đầy tâm sự, cũng chẳng còn tâm trí nào mà lo cho nàng. Chàng vội vã rời khỏi lều, lát sau lại quay lại, sau lưng là thân binh của chàng, Tiểu Quân.
– Phá Nguyệt, Tiểu Quân sẽ hộ tống nàng tới Đế Kinh. Thân thủ của nó rất tốt, dọc đường cũng có người tương trợ. Tới Đế Kinh, Tiểu Quân sẽ sắp xếp chỗ ăn ở cho nàng, nó là người nhanh nhẹn, Nhan Phác Tông chắc chắn không tìm được đâu. Yên tâm đi. – Chàng điềm tĩnh nói.
Phá Nguyệt không ngờ chàng đã sớm biết thân phận của mình, vừa thất kinh, vừa ngượng ngùng. Nàng còn chưa kịp đáp, Tiểu Quân đã đỏ hoe mắt:
– Tướng quân! Cho tôi theo ngài ra chiến trường đi! Một mình ngài sao có thể…
Dung Trạm sầm mặt xuống:
– Ý ta đã quyết, không cần nhiều lời.
Nước mắt Tiểu Quân rơi xuống như mưa, Phá Nguyệt túm lấy tay áo của Dung Trạm:
– Chờ chút, huynh định đi đâu?
Dung Trạm chậm rãi nở nụ cười, khóe mắt ươn ướt:
– Đại tướng quân lệnh cho ta thống lĩnh binh lính tới tập trung với đại quân ở thành Lỗ Tường, ta đã tới sớm một ngày. Giờ ta phải quay về thành Mặc Quan, cùng nghĩa huynh đồng sinh cộng tử.
Phá Nguyệt giật mình, không nói được lời nào.
Dung Trạm đeo trường kiếm lên vai, Tiểu Quân ngậm lệ nhét lương khô vào tay nải sau lưng chàng. Dung Trạm bật cười:
– Tiểu Quân, ngươi định chèn chết ta à?
Tiểu Quân buồn bã nói:
– Đại quân của kẻ địch vây thành, chắc chắn thành Mặc Quan sẽ thiếu nước và lương thực, tướng quân cứ mang nhiều một chút.
Dung Trạm cười cười, không từ chối nữa. Quay đầu lại thấy Phá Nguyệt đang ngây ngô nhìn mình, chàng dịu giọng nói:
– Cô đừng buồn quá. Ta biết cô là một nữ tử nhiệt huyết, nhưng chiến trường không thuộc về cô. Vả lại huynh đệ chúng ta liên thủ cũng chưa chắc đã không thể đánh lui quân địch. Nếu may mắn sống sót thì ta và đại ca sẽ đi tìm cô, chúng ta lại cùng uống rượu.
Sống mũi Phá Nguyệt cay sè, nước mắt lăn xuống, nhưng chỉ biết gật đầu như một còn rối.
Nàng chưa bao giờ thấy ghét sự yếu đuối của mình như lúc này! Nếu không, nếu không nàng đã có thể cùng họ tử chiến trên thành lầu, có chết cũng không hối hận! Tính mạng của nàng, sự tự do những ngày qua của nàng đều là do họ cho nàng! Chẳng nhẽ nàng không thể vì họ mà chặn một mũi tên sao?
Dung Trạm nhìn những giọt nước mắt trong veo trên má nàng, nói với Tiểu Quân:
– Ngươi ra ngoài kia chờ trước đi.
Tiểu Quân lui ra, Phá Nguyệt nhìn chàng chắp tay đứng thẳng, bất giác càng khóc to hơn. Dung Trạm rút chiếc khăn tay từ trong tay áo ra đưa cho nàng, ánh mắt thì nhìn lên mặt bàn trước mặt.
– Phá Nguyệt, nàng có thể gỡ mặt nạ xuống, cho ta thấy dung mạo của nàng không?
Phá Nguyệt ngẩn người, không hề chần chừ, gỡ mặt nạ xuống, ngẩng đầu đối diện chàng. Ánh mắt Dung Trạm chầm chậm quay lại, cuối cùng cũng nhìn thấy gương mặt mà chàng đã từng thấy từ lâu.
– Nàng… rất đẹp. – Chàng vẫn nhìn lên bàn.
Phá Nguyệt nhìn gương mặt anh tuấn thoáng ửng hồng của chàng, mỉm cười;
– Đa tạ.
Nghe thấy giọng nói vui vẻ của nàng, khóe môi Dung Trạm cũng cong lên, cầm tay nải trên bàn, buộc chặt chiếc áo choàng màu đen, không quay đầu lại:
– Bảo vệ bản thân, Phá Nguyệt, chúng ta tạm biệt nhau tại đây.
Phá Nguyệt nhìn theo lưng chàng, nàng thực sự muốn nói rằng, tôi đi cùng huynh. Nhưng nàng biết đó là hành động không lý trí, là uổng công. Nàng chỉ có thể đứng nhìn lặng lẽ, âm thầm cầu nguyện, cầu nguyện ông trời tha cho tính mạng của hai thanh niên chính trực này!
Phá Nguyệt một lần nữa đeo mặt nạ lên, Dung Trạm đi tới cửa lều, vén rèm ra bên ngoài.
Trong khóe mắt đỏ hoe của Tiểu Quân có thêm vài phần lo lắng:
– Tướng quân, Nhan Phác Tông đại tướng quân đang đi về phía này!
Dung Trạm và Phá Nguyệt không thể ngờ rằng Tiểu Quân lại đột nhiên thốt ra câu đó, vô cùng sợ hãi, đưa mắt nhìn nhau, Dung Trạm vội nói:
– Nhan tướng quân?
Tuy Nhan Phác Tông đã lĩnh chức vệ úy, nhưng người trong quân đội vẫn quen gọi y là Trấn quốc đại tướng quân. Tiểu Quân thấy tướng quân nhà mình có vẻ lo lắng thì nghi hoặc đáp:
– Vâng, tôi vừa mới nghe người ta nói, ông ta phụng lệnh Hoàng thượng tới đôn đốc việc quân.
Nhan Phá Nguyệt chết lặng tại chỗ, cảm thấy sống lưng mồ hôi lạnh toát ra rồi bốc lên. Dung Trạm nín thở, vén lều nhìn ra ngoài, thấy trước lều trại cách đó mười mấy trượng, đoàn người đang hộ tống một nam tử đi về phía này.
Nam tử đó mặc bộ giáp màu vàng sáng bóng, thân hình cao lớn, bước chân nhanh nhẹn; trên gương mặt anh tuấn và lạnh lùng là ánh mắt tối sẫm, môi đỏ răng trắng. Đưa mắt nhìn y, đúng là tuấn mỹ tuyệt luân, đó chẳng phải là đệ nhất võ tướng đương triều, Nhan Phác Tông sao?
Dường như có thể phát giác ra sự chú ý của Dung Trạm, Nhan Phác Tông quay đầu lại nhìn ra vẻ trầm tư, đôi môi mỏng thoáng cong lên, nở một nụ cười nhàn nhạt.
Dung Trạm lập tức hạ thấp cửa lều xuống, quay đầu nhìn Phá Nguyệt.
Phá Nguyệt đã đọc được sự thực tàn khốc trong ánh mắt chàng, nghiến răng, quay đầu như con ruồi bắt đầu chạy lung tung. Dung Trạm nhìn nàng cúi người xuống trốn xuống gầm bàn. Nhưng chiếc bàn buông vắn, một nửa người của nàng vẫn nhìn thấy rõ ràng.
– Không được! – Dung Trạm quát khẽ.
Nàng cũng phát hiện ra chỗ này không thể nào che thân, lại bò ra. Sập trúc quá thấp, nàng không chui vào được; màn lều quá mỏng, thân hình nàng lúc ẩn lúc hiện… Nàng rối trí chạy loăng quăng trong căn lều, quay đầu lại thấy Dung Trạm đang đứng sừng sững nơi đó, lập tức chạy về phía chàng.
– Đừng sợ Phá Nguyệt, ta không giao nàng cho lão ta đâu! – Dung Trạm nói chắc như đinh đóng cột.
– Tới rồi, tới rồi! – Tiểu Quân bất giác cũng trở nên căng thẳng trong sự hoảng loạn của Phá Nguyệt, hạ thấp giọng nói, – Nhan đại tướng quân đi về phía này rồi. – Nó quỳ thụp xuống trước cửa lều, không dám ngẩng đầu lên.
Phá Nguyệt vén áo choàng của Dung Trạm ra, chui vào.
Cả người Dung Trạm cứng đơ. Phá Nguyệt bám chặt lấy lưng chàng, sau đó bàn tay nhỏ từ sau lưng vòng qua ôm lấy eo chàng.
Ánh kim quang lấp loáng ngoài cửa, Dung Trạm hít sâu một hơi, định thần, chầm chậm hạ bái:
– Mạt tướng Dung Trạm tham kiến Nhan đại nhân.
Nhan Phác Tông nghiêng người đứng ngoài cửa, trên gương mặt trắng trẻo là nụ cười rất nhạt:
– Bản quan không phải cấp trên của Dung tướng quân, không cần hành lễ.
Đã nhiều ngày qua, rốt cuộc Phá Nguyệt cũng nghe thấy tiếng nói như cười của y, cảm giác cả đầu mình căng cứng lại. Đêm hôm đó tựa như đã trôi qua rất lâu; nhưng khi y một lần nữa xuất hiện, từng cảnh tượng lại hiện rõ mồn một trước mắt…
Y ôm nàng vào lòng, khóa chặt hai tay nàng; y ngậm lấy môi nàng, hung hãn như một con sói; đôi tay to lớn của y sờ soạng trên từng tấc cơ thể run rẩy của nàng, không lời nhưng mạnh mẽ; và cả khi y sầm mắt nói, nếu còn trốn nữa, y sẽ chặt gãy tứ chi của nàng, để hằng đêm thuận tiện hành sự…
Bất giác nàng càng dán chặt vào người Dung Trạm hơn; mười ngón tay siết chặt vào vòng eo săn chắc bên dưới chiến bào của chàng, thậm chí nàng không biết rằng, móng tay của mình đã khiến chàng đau. Nhưng nàng thực sự… đã quá sợ hãi rồi.
Dung Trạm trầm mặc giây lát, bình ổn đứng lên:
– Tạ đại nhân.
Nhan Phác Tông liếc nhìn chiếc áo choàng của Dung Trạm, ý cười càng sâu:
– Dung tướng quân cũng định ở lại thành này?
– Đúng vậy.
– Tình cờ thật, bản quan cũng định ở đây vài ngày. – Y thong thả bước vào lều, đám tùy tùng đứng ở bên ngoài.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận