Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Giang Sơn Bất Hối (Dịch)
  4. Chương 49: 49

Giang Sơn Bất Hối (Dịch)

  • 151 lượt xem
  • 1587 chữ
  • 2024-03-02 11:30:51

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Phá Nguyệt miễn cưỡng đứng yên, phát hiện ra xung quanh là một cánh đồng hoang. Có lẽ cũng đã trải qua buổi lễ rửa tội của chiến tranh, ruộng đồng hoang vu, rừng bị đốt cháy, chỉ còn một màu trọc lốc.

Đất trời mênh mông, xung quanh không một bóng người, chỉ có hai người họ.

Chàng đưa nàng tới đây làm gì?

Phá Nguyệt nghi hoặc ngẩng đầu lên.

Chưa chờ nàng ngẩng đầu, trước mắt bỗng tối đi, Bộ Thiên Hành sa sầm mặt, trợn trừng mắt, đôi môi đã bịt chặt miệng nàng.

Như một người đã phải nhịn đói nhịn khát lâu ngày, nụ hôn của chàng lộ vẻ hoảng loạn, cấp thiết. Chàng dùng lực ngậm chặt môi nàng, vừa liếm, vừa mút mạnh, hoàn toàn không có bài bản gì cả. Phá Nguyệt lúng búng trong miệng:

– Huynh… – Thế là lưỡi nàng bị chàng bắt trúng, ngậm chặt không chịu buông.

Ban đầu Phá Nguyệt sửng sốt, sau đó là kháng cự, cuối cùng… thì mềm oặt. Chàng ôm nàng quá chặt, nàng không thể cựa quậy nổi. Nàng chỉ thấy hơi nóng trong miệng chàng, mùi máu tanh trên cơ thể chàng, còn cảm giác tê tê nơi đầu lưỡi lan từ miệng ra toàn thân, vào cả trong tim.

Rất lâu sau chàng mới buông nàng ra.

Gương mặt anh tuấn đỏ bừng, nhưng thần sắc chàng đã nhẹ nhõm trở lại, hoàn toàn khác hẳn với con người hùng hổ, cưỡng hôn nàng ban nãy. Trong đôi mắt sáng rực là ý cười biếng nhác mà nàng đã quen thuộc. Trong sự biếng nhác đó còn có chút gì như thỏa mãn.

Rõ ràng là chàng vô lễ với nàng, vậy mà Phá Nguyệt lại thấy ngượng ngùng, hồi hộp hỏi:

– Huynh… sao lại hôn tôi?

Cánh tay chàng gác hờ lên vai nàng:

– Bởi vì nàng ôm ta trước.

Thế này cũng là câu trả lời sao? Khóe môi Phá Nguyệt vẫn còn hơi đau, chàng hôn mạnh quá.

Nhưng vì sao nàng lại thấy vừa ngọt vừa chát?

– Ta đưa nàng về. – Chàng bế nàng lên lưng ngựa, ngập ngừng rồi lại nói. – Chờ ta.

Phá Nguyệt đỏ mặt tía tai, tim đập như trống trận. Trong lòng chỉ có giọng nói của chàng còn vang vọng.

Chờ chàng…

Chờ chàng…

Ôi, sao nàng lại cảm thấy máu huyết toàn thân như đang sôi sùng sục chỉ vì hai chữ đơn giản này?

Bộ Thiên Hành chờ một lát, thấy sắc mặt nàng vẫn còn mơ màng, không đẩy chàng ra, cũng không cho chàng một bạt tai. Bất giác chàng thầm vui trong lòng, hú dài một tiếng, tiếng hú vang vào tận trời xanh.

Phá Nguyệt giật nảy mình co người lại, chàng nhân cơ hội đó ôm nàng chặt hơn, vung roi thúc ngựa, quay đầu lao về phía thành Mặc Quan.

– Trông chừng kỹ, đừng để nàng đi.

Bộ Thiên Hành ném lại cho Dung Trạm câu này rồi thúc ngựa lao nhanh như cơn gió, đuổi theo đội quân của chàng.

Nước nóng vào miệng, thần sắc Mộ Dung Trạm thả lỏng hơn đôi chút, nghiêm túc nói với hai người:

– Hai ngươi đều là con trai xuất sắc nhất của hoàng huynh, người đưa các ngươi ra tiền tuyến rèn luyện, Thập thất thúc không can thiệp, cũng không hỏi nhiều. Nhưng Bộ Thiên Hành trung quân ái quốc, đã nhiều lần cứu ta. Các ngươi động vào ai cũng được, nhưng không được động vào huynh ấy.

Hai người đều không lên tiếng. Mộ Dung Lan tuy lớn hơn Mộ Dung Trạm hai tuổi, nhưng hai người tuổi tác tương đương, giống như huynh đệ. Mộ Dung Trạm từ nhỏ tính tình đã cẩn trọng, đối xử rất tốt với những đứa con của hoàng huynh, tuy rằng nhiều năm không gặp, nhưng lời của chàng, Mộ Dung Lan không thể không nghe.

Còn về Mộ Dung Dung, hồi nhỏ lúc nào cũng theo sau Mộ Dung Trạm luyện võ, học chữ. Trong hoàng thất hiện nay, Mộ Dung Trạm được coi là đệ nhất cao thủ. Từ nhỏ Mộ Dung Sung đã rất ngưỡng mộ Mộ Dung Trạm.

Tuy con người Mộ Dung Trạm bảo thủ, nhưng cũng không phải không hiểu thế sự. Chàng biết giờ hai huynh đệ này không ai lên tiếng, chắc chắn trong lòng đang ngầm tính toán, bèn nói thẳng:

– Ngày xuất phát khỏi thành Mặc Quan, ta đã viết một bức thư gửi hoàng huynh. Ta tin rằng chỉ mấy ngày nữa sẽ nhận được thánh chỉ phóng thích Bộ Thiên Hành. Các ngươi thả sớm hay thả muộn cũng chỉ trong vài ngày mà thôi.

Lúc này Mộ Dung Lan và Mộ Dung Sung mới thoáng kinh hãi. Đương nhiên họ có thể hiểu ý của Mộ Dung Trạm. Hai huynh đệ tranh đấu gay gắt, tuy rằng phụ hoàng không quản, nhưng nếu để Mộ Dung Trạm tố cáo với phụ hoàng, họ làm liên lụy tới trung thần vô tội thì chắc chắn hai người sẽ chẳng có kết quả tốt đẹp gì.

Mộ Dung Lan lên tiếng trước:

– Vương thúc xử lý rất hay. Thực ra con cũng luôn cảm thấy trong chiến dịch ở sông Hắc Sa còn có ẩn tình.

Mộ Dung Sung nghe hắn nói thế thì thầm lo, nhưng nghĩ tới Bộ Thiên Hành thà chết cũng không quy phục mình, sẽ không nói ra chân tướng thì không mấy lo lắng nữa. Hắn cười nói:

– Mọi việc đều nghe theo Thập thất thúc. Thập thất thúc, đừng nói gì nữa, sức khỏe quan trọng, uống thuốc rồi ngủ một đêm đã.

Mộ Dung Trạm lắc đầu:

– Ta phải đi thăm Bộ tướng quân. – Chàng chống tay xuống giường định dậy mới phát giác ra tay mình còn nắm thứ gì đó mềm mại.

Chàng ngước mắt lên, thấy một đôi mắt trong sáng như nước hồ, ở đó ngập tràn sự quan tâm và vui mừng, như hai luồng ánh sáng dịu dàng rọi thẳng vào tim chàng. Nhất thời chàng quên cả buông tay, ngơ ngác nhìn nàng.

Hóa ra thứ chàng nắm chính là bàn tay nàng. Trong mơ chàng chỉ tâm niệm, không được buông, không được buông, nhất định không được buông, hóa ra là tay nàng.

Hai huynh đệ Mộ Dung Lan thấy vương thúc nhìn Phá Nguyệt thẫn thờ, liền hiểu ra. Tuy rằng dung nhan Phá Nguyệt diễm lệ đáng yêu, nhưng mỹ nhân mà hai người từng gặp rất nhiều, cũng chưa tới nỗi phải kinh ngạc vì dung mạo của nàng. Mộ Dung Lan nói trước:

– Xin Mục cô nương chăm sóc tốt cho vương thúc ta.

Mộ Dung Trạm buông tay Phá Nguyệt như bị điện giật, mặt nóng bừng. Nhưng trước mặt các cháu, chàng không thể để mất uy nghiêm của một thúc thúc, cúi đầu xuống, không cho họ thấy sắc mặt đỏ bừng của mình.

Khi ba chú cháu nói chuyện, Phá Nguyệt chỉ im lặng, giờ mới lên tiếng:

– Tôi đưa… vương gia đi thăm Bộ tướng quân nhé.

Hai huynh đệ Mộ Dung Lan không còn cách nào khác, chỉ đành đưa hai người vào địa lao. Khi tới cửa, hai người đều tìm cớ thoái thác để không vào. Mộ Dung Trạm cũng không miễn cưỡng, nhớ ra một việc, bèn bảo Nhan Phá Nguyệt vào địa lao trước, còn mình quay sang nói với họ:

– Có một việc cần nhờ hai ngươi, ngoài ta ra, đừng cho bất cứ ai tiếp cận Mục cô nương, nếu nàng xảy ra chuyện gì…

Chàng còn chưa nói xong, Mộ Dung Sung đã nhanh nhảu cười:

– Tiểu Vương thúc an tâm, điệt nhi sẽ lập tức hạ lệnh cho các thân vệ, tuyệt đối không để cho bất cứ ai tiếp cận tiểu thẩm thẩm của con nửa bước!

Mộ Dung Trạm vốn chỉ muốn đề phòng Nhan Phác Tông tới giờ vẫn chưa lộ diện, không ngờ bọn họ lại hiểu lầm quan hệ của mình với Phá Nguyệt. Nhưng cũng chẳng cần giải thích quá nhiều, đành nói:

– Nàng và ta tình như huynh muội, các con đừng hiểu lầm, làm tổn hại thanh danh của nàng.

Mộ Dung Sung vẫn cười, Mộ Dung Lan thì thận trọng hơn, mỉm cười nói:

– Thập thất thúc, người dọc đường bế nàng xông vào sở chỉ huy, hôn mê còn nắm tay nàng không buông. Đương nhiên ai cũng hiểu nàng là người của thúc rồi. Phụ hoàng mà biết thì chắc chắn là mừng lắm.

Tuy rằng mặt Mộ Dung Trạm đỏ bừng, nhưng ý chí vẫn rất kiên định, nghĩ chỉ cần mình giải thích với hoàng huynh là được. Bởi vậy cũng không nhiều lời, quay người đi vào địa lao.

Trong địa lao vô cùng tối tăm, ngoại trừ ngoài cửa lao có lính gác thì các thủ vệ bên trong đều được hai vị hoàng tử cho lui. Dung Trạm bước vào, thấy Phá Nguyệt đang lặng lẽ đứng ở một góc chờ mình.

– Những lời họ nói, nàng đừng để bụng. – Mộ Dung Trạm dịu giọng nói.

Phá Nguyệt chỉ sợ chàng ngại, nghe nói thế thì thở phào nhẹ nhõm, cười nói:

– Đương nhiên là không.

Nàng nói rất nhẹ nhàng mà chẳng hiểu sao Mộ Dung Trạm lại thấy trong lòng thoáng thất vọng.

Chàng bỗng nhớ tới nhiều tháng trước, chàng vẫn đang ở tiền tuyến thì nhận được bức thư do chính tay hoàng huynh viết.

“… Nhan Phác Tông có duy nhất một nữ nhi, tuổi chừng mười sáu, khuê danh Phá Nguyệt, dung nhan xinh đẹp, diễm lệ đáng yêu. Nhan Phác Tông chiến công hiển hách, quan danh rất tốt, nhưng trẫm không thể nào nhìn thấu được hắn. Lan Nhi và Sung Nhi đều đã lập phi, đệ cưới Nhan Phá Nguyệt đó, được không?”

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top