Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Giang Sơn Bất Hối (Dịch)
  4. Chương 84: 84

Giang Sơn Bất Hối (Dịch)

  • 163 lượt xem
  • 1687 chữ
  • 2024-03-02 11:50:55

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Mộ Dung Trạm vốn chẳng có ‎ gì, nhưng nàng rút tay về quá nhanh khiến tim chàng đau một cách kỳ lạ.

– Được, ta đưa nàng tới. – Giọng chàng nghe khô khốc.

Phá Nguyệt thoáng thấy ngượng ngùng, cười nói:

– Còn gặp một người nữa, là ai?

– Đường Thập Tam.

Cổng một gian địa lao khác.

Khi Phá Nguyệt đi tới trước mặt người đó, hắn không ngẩng đầu lên, hình như mọi thứ xung quanh đều chẳng liên quan tới hắn.

Cho tới khi Phá Nguyệt hít sâu một hơi, cười nói:

– Đường – Thập – Tam!

Hắn ngẩng phắt đầu lên.

Cũng là bộ quần áo tù như của Cận Đoạn Hồng, chỉ có điều trông khí sắc của hắn khá hơn rất nhiều, mặt vẫn sa sầm, vừa lạnh lùng, vừa kiêu ngạo. Hơn nữa còn không bị xích.

Khi nhìn thấy Phá Nguyệt, đôi mắt lạnh lẽo hơn cả băng đá ấy lướt qua ý cười cũng như kinh ngạc hiếm hoi.

Phá Nguyệt đã nghe Mộ Dung Trạm nói, hôm đó hắn bị Dương Tu Khổ đánh trọng thương, nằm trên đất, không ai dám giết hắn, cũng chẳng ai lo cho hắn. Thế là Mộ Dung Trạm thuận tay đưa hắn về đây.

Lao ngục chắc chắn là một nơi an toàn, hai tháng điều dưỡng, hắn đã khỏi hoàn toàn, thế nên hôm nay Mộ Dung Trạm tới đây không chỉ là để thăm hỏi mà còn để thả hắn.

– Hắn đâu? – Đường Thập Tam hỏi, ý cười nhàn nhạt kia đã biến mất từ lâu, khôi phục lại gương mặt lạnh lẽo.

Phá Nguyệt trầm ngâm giây lát:

– Sống chết chưa rõ.

Đường Thập Tam gật đầu, hắn là một người rất nhạy cảm, thình lình nhìn Mộ Dung Trạm:

– Cô thay lòng?

Hắn hỏi rất thẳng thắn, Mộ Dung Trạm ngượng ngùng, gương mặt anh tuấn thoáng ửng đỏ.

Phá Nguyệt đáp rất dứt khoát:

– Huynh đừng quản.

Đường Thập Tam không nổi giận, còn gật đầu.

Sau đó ba người đối diện với nhau, không nói lời nào.

Phá Nguyệt đột nhiên bật cười:

– Thập Tam, hôm nay chúng tôi tới đây thả huynh đi. Huynh định đi đâu?

– Cô đừng quản. – Đường Thập Tam trả lại nàng đúng câu mà nàng vừa nói.

Phá Nguyệt tắt nụ cười.

Hôm đó Đường Thập Tam chịu ở lại đây là vì Mộ Dung Trạm nói với hắn, mình đang tìm Bộ Thiên Hành, còn Nhan Phá Nguyệt đã tìm thấy, đang dưỡng thương. Lúc này nhận được tin tức của họ rồi, hắn còn ở lại đây làm gì nữa?

Ba người cùng đi tới cửa địa lao, Đường Thập Tam cũng không khách sáo, cầm tay nải mà Mộ Dung Trạm đưa cho hắn, leo lên lưng ngựa, lưng đeo trường kiếm. Sau đó hướng Mộ Dung Trạm nói “đa tạ” rồi mới nhìn Phá Nguyệt, lạnh lùng cất tiếng:

– Lại đây.

Phá Nguyệt đi tới trước con ngựa.

Đường Thập Tam nhìn Mộ Dung Trạm một cái, không lên tiếng.

Mộ Dung Trạm quay đầu, tránh đi vài bước.

– Hắn rất tốt, hắn còn tốt hơn. – Đường Thập Tam nói rất nhỏ, đơn giản, ngắn gọn.

Phá Nguyệt gật đầu:

– Tốt hay không, không quan trọng, huynh ấy chỉ có một.

Đường Thập Tam không nói gì nữa, Phá Nguyệt lại lên tiếng:

– Có một việc tôi vẫn muốn hỏi huynh. Nghe nói hôm đó trên đỉnh Vô Cưu, huynh còn giúp Cận Đoạn Hồng, vì sao vậy? Tôi nghĩ nghĩa khí tuy quan trọng, nhưng không thể lớn hơn ân sư được?

Đường Thập Tam thoáng cau mày, bật cười.

Nàng chưa bao giờ thấy nụ cười rạng rỡ như vậy trên gương mặt hắn, nhất thời khựng lại.

Hắn đột ngột cúi xuống, ghé sát tai nàng. Phá Nguyệt thoáng kinh ngạc, nhưng không tránh ra.

– Ta cũng giống lão. – Hắn ném lại một câu có sức công phá như quả bom rồi ngồi thẳng người dậy, vung roi lên, lao vút đi.

– Bảo trọng! – Phá Nguyệt hét to.

Đáp lại lời nàng chỉ có bụi tung mù mịt sau vó ngựa và một bóng dáng trầm mặc xa dần.

Phá Nguyệt thấy tim mình đập thình thịch.

Lão, lão nào?

Lặng lẽ đứng yên lặng trong giây lát, nàng nghe thấy giọng nói dịu dàng sau lưng:

– Chúng ta về thôi.

Nàng gật đầu, cùng chàng bước lên chiếc xe ngựa chờ đợi đã lâu.

Sắc trời dần tối, xe ngựa chạy ổn định trên quan đạo. Có lẽ phải tới nửa đêm mới quay được về tới Đế Kinh.

Mộ Dung Trạm và Phá Nguyệt ở chung trong một xe, cầm sách, lặng lẽ đọc kinh Phật, tim chàng nhanh chóng tĩnh lặng như nước.

Phá Nguyệt thì ngồi xếp bằng, nhớ lại cách vận khí mà Cận Đoạn Hồng đã dạy nàng. Dần dần tâm trầm như biển, cảm thấy luồng chân khí trong cơ thể vận chuyển thoải mái, càng lúc càng thuận lợi, hoàn toàn không hay biết gì thế giới xung quanh.

Không biết bao lâu đã trôi qua, nàng cảm thấy lồng ngực mình càng lúc càng nặng, tựa như bị thứ gì đó vô hình lấp đầy, khiến nàng không thở nổi.

Thực ra đây chính là luồng chân khí cuối cùng được phóng thích đang đầy ắp tại Đan điền của nàng. Cao thủ nội lực tu luyện, mỗi khi tới một cảnh giới nào đó đều sẽ gặp phải cửa ải này. Chỉ cần phá được rào cản cuối cùng, kinh mạch đả thông toàn bộ là luyện thành. Chỉ là luồng nội lực hùng hậu mười sáu năm qua vốn đã nhập vào cảnh giới của cao thủ, nhưng nàng lại chưa bao giờ tu luyện ở tầng thấp, thế nên mới cảm thấy khó chịu vạn phần.

– Phá Nguyệt, Phá Nguyệt, nàng làm sao thế? – Trong mơ màng, có tiếng người gấp gáp gọi bên tai.

Phá Nguyệt bị chân khí kích thích, căn bản không nói được lời nào. Hoàn toàn là hành động trong vô thức, song chưởng của nàng phát ra, chỉ nghe thấy tiếng “rầm” rất to, những người bên ngoài xe ngựa “á” lên một tiếng kinh hãi.

Sau đó xe ngựa như thùng nước bị đổ, lao mạnh vào gốc cây bên đường.

Phá Nguyệt mở bừng mắt ra, thấy một cái lỗlớn trên cửa xe trước mặt, còn mình cũng bị hất sang một bên khi xe bị va chạm mạnh! Tuy rằng nàng có nội lực, nhưng ứng biến vẫn chưa thuần thục, trong lúc còn ngơ ngác, Mộ Dung Trạm ôm nàng vào lòng, khiến lưng chàng đụng mạnh vào thành xe.

– Vương gia!

– Vương gia!

Các hộ vệ vội vàng lao tới, thấy Vương gia đang ôm Vương phi dựa vào thành xe, hai người đều bình an thì mới an tâm.

– Ban nãy là ta thất thủ, đánh ra một chưởng, không sao đâu. – Mộ Dung Trạm bình thản nói.

– Vâng. – Hộ vệ đều lui ra. Không lâu sau đó, họ lại lồng ngựa vào xe, buông rèm xuống.

Phá Nguyệt thở phào một hơi, ngẩng đầu lên cười với Mộ Dung Trạm:

– Xin lỗi, lúc trước không nói với huynh, luồng khí nóng lạnh trong cơ thể tôi thực ra là nội lực. Ngày trước tôi không biết dùng. Ban nãy… tôi chỉ thử thôi, không ngờ lại như thế.

Mộ Dung Trạm đã sớm nhìn thấy chưởng ban nãy của nàng làm hỏng cửa xe, khiến ngựa kinh hãi nên xe ngựa bị mất kiểm soát. Giờ nghe nàng nói thế, chàng đang định hỏi kỹ hơn, nhìn xuống, thấy đôi mắt nàng lấp lánh ý cười, gương mặt nhỏ trắng trẻo như tuyết giờ sáng bừng lên như ngọc.

Nhiều ngày qua, lúc nào nàng cũng ít nói ít cười. Hôm nay lần đầu tiên chàng trông thấy nụ cười rạng rỡ ấy của nàng.

Chàng bỗng quên mất mình định hỏi gì, chỉ khàn giọng:

-… Tốt.

Lúc này Phá Nguyệt mới để ý thấy tư thế dựa vào thành xe của chàng có chút cứng nhắc, sắc mặt lại càng căng cứng hơn.

– Huynh bị thương à? – Phá Nguyệt vội vàng nói.

– Không sao. – Chàng nhìn thấy nụ cười rạng rõ của nàng, bỗng có chút ngây dại. Ban nãy chỉ lo bảo vệ nàng, toàn bộ chân khí đều bao quanh nàng, đâu còn nhớ tới bản thân, thế nên chàng mới bị thương.

Phá Nguyệt chẳng nói chẳng rằng, túm lấy cánh tay của chàng, vén áo lên. Tuy rằng chàng có nội lực hộ thân, nhưng dù sao cũng là thịt là da, trên cánh tay dài săn chắc, bầm tím một mảng. Khớp khuỷu tay thì cứng đơ.

– Bị trật khớp rồi! – Nàng đau xót cau mày.

– Phải. – Mộ Dung Trạm thẫn thờ đáp. Trong lòng lại nghĩ, nàng gần quá, cả người như dựa vào lòng chàng rồi.

– Phải nối lại khớp. – Nàng nắm lấy tay chàng.

– Được. – Thấy nàng lo lắng cho mình, Mộ Dung Trạm càng thêm ngơ ngẩn, nắm lấy cánh tay bị trật khớp của mình, nối một cái “rắc”.

Phá Nguyệt giật mình, chàng thì như thể không cảm thấy đau, nhẹ nhàng nói:

– Được rồi, Nguyệt Nhi không cần lo lắng nữa.

Phá Nguyệt cũng cảm thấy hình như chàng bị đụng mạnh quá nên đầu ngơ luôn rồi, quan sát tỉ mỉ thần sắc của chàng.

Mộ Dung Trạm bị đôi mắt đen láy của nàng khóa chặt, cảm giác nguyên thần của mình như đã thoát khỏi cơ thể, trong lúc hốt hoảng, dường như nhìn thấy mình, trong đêm đó, ôm cơ thể yếu ớt của nàng, hôn mãi, hôn không biết đủ, không biết mệt. Nay nàng lại đang ở trong lòng, chạm tay là có được.

– Thật sự không sao chứ? Để tôi đi tìm hộ vệ lấy ít Kim Sang dược. – Phá Nguyệt định đứng lên.

– Không, không cần. – Mộ Dung Trạm thất kinh phát hiện ra dục niệm mạnh mẽ trong đầu mình, mặt mũi đỏ bừng, ngay cả vành tai trắng như tuyết cũng đỏ lựng lên, mệt mỏi đứng dậy, cứ như bị ma đuổi, lao ra ngoài xe.

Chúng nhân thấy Vương gia nhảy xuống xe ngựa thì thoáng kinh ngạc, nhưng không dám hỏi. Đội trưởng hộ vệ lập tức dắt ngựa của mình ra, Mộ Dung Trạm cưỡi ngựa đi bên cạnh xe, nhìn bầu trời sao phía xa, bỗng dưng xuất hiện một suy nghĩ khiến chàng rùng mình.

Mộ Dung Trạm, ngươi còn có thể nhẫn nại được bao lâu?

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top