Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Giang Sơn Bất Hối (Dịch)
  4. Chương 86: 86

Giang Sơn Bất Hối (Dịch)

  • 162 lượt xem
  • 1736 chữ
  • 2024-03-02 11:51:34

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Chạy lên tận đỉnh núi, chàng mới quay đầu, mồ hôi đầm đìa, nhìn thấy khoảng trời đất vàng vọt, núi non trập trùng, mây trắng vờn quanh, thế gian vãn vật trông thật tĩnh lặng và cô độc.

– Nếu đã trùng phùng, vì sao không nhận nhau? – Một tiếng thở dài vang lên sau lưng.

Người chàng cứng đờ, quay đầu vài dài:

– Sư phụ… – Chàng hít sâu một hơi, đáp, – Họ đã là phu thê, hà cớ gì con phải gây thêm phiền não cho họ?

Sư phụ nhìn chàng, gật đầu:

– Phải, chí phải. Nam tử hán đại trượng phu phải nên như vậy. Nàng sống tốt, đó là việc quan trọng nhất trên thế gian, cho dù trong tim nàng không có con, chỉ cần con ở bên nàng là được.

Bộ Thiên Hành bị ông nói trúng vào chỗ đau, cũng cảm thấy đương nhiên phải thế, sư đồ hai người lặng lẽ nhìn đỉnh núi trước mặt, trầm ngâm không nói.

Nửa năm qua, Đế Kinh sóng yên biển lặng, hai lộ quân Đông, Nam bình định được các nước nhỏ, Đại Tư đón nhận thời khắc huy hoàng nhất trong mười năm trở lại đây, thiên hạ ca khúc thái bình.

Cuộc sống của Phá Nguyệt và Mộ Dung Trạm cũng dần dần hình thành khuôn mẫu cố định. Mộ Dung Trạm là Tổng thống lĩnh quân thủ bị Đế Kinh do Hoàng đế khâm điểm, ngày ngày đi luyện binh; còn nàng mỗi ngày cần mẫn khổ luyện, cảm thấy công lực tăng tiến khó ngờ.

Hai người ngày đêm sống chung dưới một mái nhà, trước mặt người khác luôn tỏ ra thân mật, sau lưng họ lại tương kính như tân[5]. Có lúc nàng luyện Xích Diễm đao pháp là sở trường trước đây của Bộ Thiên Hành, Mộ Dung Trạm sẽ đứng bên quan sát và chỉ điểm; có lúc chàng ở trong thư phòng đọc sách, viết tấu chương, nàng sẽ làm cho chàng điểm tâm đêm, mài mực, rửa bút.

[5] Tương kính như tân: Là thành ngữ chỉ cách ứng xử trong đạo phu thê, kính trọng đối đãi với nhau, coi nhau như khách. (BT)

Cho tới một đêm của hai tháng trước, nàng vô tình ngủ quên, mơ màng tỉnh lại, thấy mình đang nằm trong lòng chàng. Chàng bế nàng lên giường, chàng sợ nàng ngượng ngùng nên nhắm mắt giả vờ ngủ. Tưởng chàng đã bỏ đi, đang định ngồi dậy thì thấy trán mình bỗng nóng bừng. Chàng đặt lên đó một nụ hôn, đôi môi chàng thoáng run rẩy, dừng lại rất lâu trên trán nàng rồi mới lưu luyến rời xa.

Nụ hôn ấy thực sự quá dịu dàng, quá si mê, Phá Nguyệt gần như có ham muốn được chìm đắm trong vòng tay, nụ hôn của chàng.

Nhưng nàng lập tức kiềm lại.

Bởi vì nàng nhớ tới Bộ Thiên Hành.

Thế gian quá nhiều cám dỗ, đâu phải chỉ có Mộ Dung Trạm.

Nhưng đúng như những gì nàng nói với Đường Thập Tam, Bộ Thiên Hành chỉ có một.

Có thể chàng đã hóa thành bộ xương khô, nằm ở nơi nào đó dưới đáy vực, có thể chàng đã mất đi ký ức, sống mơ hồ ở một nơi nào khác, cả đời này không thể nhớ nổi nàng. Mỗi khi nàng nghĩ ngợi vẩn vơ, nghĩ tới những điều này là lại thấy tim mình đau như sao cắt.

Nhưng sống phải thấy người, chết phải thấy xác.

Tiểu Dung đúng là rất tốt, có điều chàng còn có mẫu hậu, hoàng huynh, có sự tôn quý của dòng họ Mộ Dung, chàng có mọi thứ.

Còn Bộ Thiên Hành thì chẳng có gì cả. Không có cha, không có mẹ, không có sư phụ, không có tiền đồ, thậm chí hai mắt cũng chẳng còn.

Nếu một ngày nào đó kỳ tích đưa chàng quay lại, sao nàng có thể không đợi chàng? Chẳng lẽ mới nửa năm mà nàng đã bỏ cuộc rồi ư?

Thế nên nàng nghĩ, Nhan Phá Nguyệt, ngươi chẳng qua chỉ cô đơn một chút mà thôi, tham luyến tình ý dịu dàng của Mộ Dung Trạm cũng là thường.

Nàng không hiểu nhiều về tình yêu, thế là nàng bắt đầu giữ khoảng cách với Mộ Dung Trạm một cách vụng về.

Khi Mộ Dung Trạm có nhà, nàng không luyện đao nữa; khi chàng ở trong thư phòng, nàng tránh thật xa; khi chàng vào phòng, nàng giả bộ ngủ say, quay mặt vào trong, vùi đầu dưới chăn.

Quá trình này thực chẳng thoải mái gì, nhưng nàng không tìm được cách nào khác.

Mộ Dung Trạm nhanh chóng phát giác ra sự thay đổi của nàng, sau đó chàng cũng thay đổi.

Chàng bắt đầu đi nhiều ngày không về, ngày nào cũng ngủ lại trong quân doanh. Thi thoảng về nhà, chàng cũng chỉ bảo quản gia truyền lời, nghỉ lại một lát rồi đi. Người ngoài thì nói Thành Vương cần mẫn, chăm chỉ, riêng nàng biết, chàng cũng như nàng, sợ càng lún vào càng sâu.

Cho tới mấy ngày trước Thái y chẩn đoán rằng Cận Đoạn Hồng không sống nổi nửa năm nữa.

Trong nửa năm qua, võ nghệ của Phá Nguyệt tăng tiến vượt bậc, sư phụ lại dần già nua, gầy gò.

Vì vậy Phá Nguyệt một lần nữa theo Mộ Dung Trạm tới đỉnh Vô Cưu, mang theo chút hi vọng mong manh, hy vọng có thể tìm thấy Bộ Thiên Hành, đưa chàng tới gặp sư phụ lần cuối.

Trước khi tới đỉnh Vô Cưu, nàng và Mộ Dung Trạm đã mười ngày không gặp nhau.

Vậy mà dọc đường tới đây, ngoài lúc nửa đêm khi nàng đã ngủ say, chàng vào phòng nằm xuống đất, còn thì rất ít khi trò chuyện với nàng.

Phá Nguyệt đã hạ quyết tâm, lần này quay về sẽ nói chuyện với chàng, không còn ngượng ngùng, không còn khoảng cách nữa. Nàng không chịu được nữa rồi.

Nhưng nàng không biết, Mộ Dung Trạm cũng sắp không chịu đựng nổi rồi. Nàng cũng không biết, một người tính tình dịu dàng, ôn hòa như chàng nhưng bị gò bó quá lâu thì khi bùng nổ sẽ càng mãnh liệt hơn người khác.

Mấy hôm nay, rừng núi lạnh lẽo, nàng tự thị mình công lực thâm hậu, vậy mà vẫn bị nhiễm phong hàn. Như hôm nay, tìm kiếm rất lâu mà không có thu hoạch gì, nàng đã mệt mỏi và buồn ngủ.

Mộ Dung Trạm bế nàng lên xe, nàng thực sự quá mệt nên không từ chối. Trong giấc ngủ mơ màng, bỗng dưng cảm thấy có ai đó chạm vào môi mình.

Trong mơ màng, người đó đã giữ chặt hai tay nàng, càng hôn càng sâu.

Phá Nguyệt mở bừng mắt.

Nàng nhìn thấy hàng lông mi dày của Mộ Dung Trạm đang khép nhẹ, run rẩy.

– Vương gia… – Trước mặt hay sau lưng mọi người, nàng đã quen với cách xưng hô này.

Thấy nàng lặng lẽ nhìn mình, Mộ Dung Trạm như bừng tỉnh.

Bốn mắt nhìn nhau, lặng lẽ không lời.

– Huynh… – Phá Nguyệt muốn bảo chàng buông mình ra.

Không ngờ chàng càng cúi thấp hơn, lại tiếp tục hôn.

Phá Nguyệt đâu ngờ Mộ Dung Trạm lại cưỡng hôn mình như thế, trở tay không kịp, bị chàng hôn cứng đờ. Trong lúc hoang mang, nàng cảm thấy môi chàng lạnh lẽo, lưỡi thì ấm nóng. Tâm thần Phá Nguyệt run rẩy, đột nhiên cảm nhận được sự giãy giụa trong tuyệt vọng, cũng như sự chờ đợi ngây ngô của nàng.

Khác với Bộ Thiên Hành, nụ hôn của chàng rất dịu dàng, thận trọng. Từng chút một đi sâu vào miệng nàng, như thể đang đối đãi với một món kỳ trân dị bảo.

Điều giống với Bộ Thiên Hành là, khi nàng lùi về phía sau, lại kéo lại, siết chặt lưng nàng, môi và lưỡi vẫn quyến luyến không rời. Chỉ là trong sự mạnh mẽ cứng rắn ấy còn mang theo một chút ngập ngừng do sợ bị nàng từ chối.

Phá Nguyệt chua chát nghĩ, có lẽ bất cứ nữ nhân nào cũng không thể từ chối một Mộ Dung Trạm như vậy. Dịu dàng là chàng, mạnh mẽ cũng là chàng; Mộ Dung thị tôn quý nhất thế gian, vậy mà trước mặt Phá Nguyệt lại tỏ ra vẻ hèn mọn khiến người ta đau xót.

Trong chớp mắt, nàng tỉnh táo lại, đẩy chàng ra, thở hổn hển.

Hơi thở chàng cũng dồn dập, nhìn nàng trân trối. Trong ánh mắt ánh lên vẻ ngượng ngùng, xấu hổ và cả sự kiên định kì quái, cộng với nỗi đau đớn thấp thoáng.

Nàng muốn mở miệng ra ngăn chàng nói, nhưng đã không kịp nữa rồi.

– Nguyệt Nhi, ta cũng phải lòng nàng. – Chàng thong thả nói từng tiếng. Chàng hiểu, mỗi từ mình nói ra đều sẽ giết chết trái tim chàng. Nhưng chàng cũng biết, nếu không nói ra thì chàng sẽ bị ý nghĩ ấy dồn ép cho phát điên. – Từ rất lâu trước kia, ta đã phải lòng nàng. Từ khi còn chưa gặp nàng, ta đã phải lòng Nhan Phá Nguyệt, Nguyệt Nhi, nàng không cần sợ hãi, cũng đừng chán ghét. Ta biết nàng chờ đại ca, ta cũng chờ huynh ấy. Cho dù Thanh Tâm giáo đã loan tin rằng huynh ấy đã chết, ta cũng không muốn từ bỏ tia hy vọng cuối cùng. Chỉ là ta phải lòng nàng, không hề có ác ý, không hề có tư tâm. Sự kiên nhẫn của ta không hề bị hao mòn so với nửa năm trước. Ta vẫn sẽ cùng nàng chờ đợi. Nàng chờ tới bạc đầu, ta cũng chờ tới bạc đầu. Khi nàng không còn muốn chờ đợi nữa, khi nàng mệt mỏi, ta có thể, có thể thay đại ca, bảo vệ nàng, thương yêu nàng không?

Phá Nguyệt lặng lẽ lắng nghe, nghe lời tỏ tình không theo trật tự nào của chàng, nghe chàng si mê ngốc nghếch đợi chờ.

Rất lâu sau, nàng quay mặt đi.

– Xin lỗi, Tiểu Dung… huynh đừng chờ ta nữa.

Chỉ một câu nói mà Nhan Phá Nguyệt đã từ chối Mộ Dung Trạm, nhưng lại nhìn thấy trên mặt chàng… biểu cảm khiến người ta bất nhẫn.

Có chút hốt hoảng, xen lẫn thất vọng, nhiều nhất là đau xót. Những tình ý này đều in vào đôi mắt đẹp trong trẻo ấy, kết thành thứ màu sắc kinh tâm động phách.

Tim Phá Nguyệt như thắt lại trước ánh nhìn của chàng, cảm giác trong chiếc xe ngựa tối tăm ấy khiến nàng khó thở.

– Ta ra ngoài hít thở. – Nàng nhảy xuống xe.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top