Khi đồng hồ vừa điểm đến 6: 00 sáng, tiếng chuông báo thức khẽ reo vang lên, thông báo đã đến lúc phải thức dậy. Thanh Hàn khẽ lờ mờ mở mắt ra, chớp chớp đôi mắt to tròn cho quen với ánh sáng vừa mới xuất hiện, hàng mi dài khẽ rung rinh. Cô ngồi dậy, khẽ dụi dụi mắt, mái tóc quăn dài hơi rối sau khi ngủ dậy. Trên người cô mặc chiếc váy bằng len màu hường, khiến cô bây giờ trông giống như một nàng công chúa trong những câu chuyện cổ tích. Cô khẽ thầm cảm ơn Mẫn Mẫn, nếu không phải hôm qua cô nhóc ý như thần giao cách cảm với cô, biết cô mất ngủ, gọi điện nói chuyện phiếm để cô quên đi nỗi buồn, nỗi sợ hãi cứ len lỏi trong lòng, thì có khi hôm qua cô cũng mất ngủ mất rồi.
Như mọi ngày, Thanh Han lại đi làm vệ sinh cá nhân, rồi khoác bộ đồng phục lên người. Mẹ cô khẽ mở cửa ra, bước vào phòng. Bà biết, đêm qua con gái mình vừa khóc thầm, cố đè nén tiếng nấc của mình để vợ chồng bà đỡ đau lòng hơn. Đau lòng khi thấy con mình phải chịu ấm ức như vậy, nhưng bà không muốn khóc, bởi bà muốn làm chỗ dựa cho con, để dù có thế nào, Thanh Hàn cũng sẽ có nơi để dựa vào, sẽ không đơn độc một mình. Nghẹn ngào lau đi hàng nước mắt không biết từ lúc nào lăn dài trên má, bà tiến đến vuốt nhẹ mái tóc con, rồi bảo:
- Hôm nay, có tuyết rơi nặng hạt lắm, nhiệt độ sẽ rất thấp. Hàn Hàn à, con khoác thêm áo vào không sẽ lạnh lắm đấy. - Vừa nói, bà vừa tiến đến tủ quần áo của cô, lấy ra chiếc áo khoác kaki màu hồng cho cô, rồi tiếp đến là chiếc áo nỉ cổ tròn màu đen. - Con gái phải mặc váy, đầu gối sẽ bị lạnh, không tốt cho tuổi già. Con yêu của mẹ đừng có học theo các bạn nữ khác nha, vì muốn đẹp mà không mặc thêm quần tất vào. Con mặc chiếc quần tất da này vừa ấm, nước da của con trắng ngần, mặc chiếc quần tất này sẽ rất đẹp nha!
Nhìn mẹ mình đang cố kìm cảm xúc lại, luôn dành cho cô nụ cười đẹp nhất của mẹ, trong trái tim của cô gái nhỏ quặn lên từng hồi. Không nói lời nào cả, cô im lặng nhận từng món đồ mà mẹ đưa cho, khoác lên người. Xong xuôi, cô đứng trước chiếc gương viền hồng nhạt, ngắm nhìn lại bản thân. Mẹ Thanh Hàn từ phía sau vòng qua ôm cô, Thanh Hàn liền quay lại, ôm chặt mẹ vào lòng, khẽ thì thầm nói:
- Con cảm ơn mẹ
***
Tạm biệt bố mẹ, Thanh Hàn lặng lẽ đi đến trường. Cô thơ thẩn bước đi trên con đường quen thuộc, lặng lẽ ngắm nhìn những bông tuyết tung bay trong gió. Đột ngột, Phạm Nguyên đạp xe vượt qua cô. Hôm nay, anh mặc một chiếc áo nỉ màu đen với chiếc quần bò cùng màu. Bên ngoài khoác chiếc áo khoác đồng phục mùa đông của trường Thanh Hoa. Anh ngoái đầu nhìn về phía cô, cười tươi, khác hẳn với cái lần đầu tiên gặp nhau, mặt anh nhăn nhó không khác gì chú chó Pug mặt xệ. Nghĩ về phép so sánh giữa một bạn lớp trưởng đại nhân đẹp trai phong độ và chú chó Pug, cô phì cười bởi đầu óc khá sáng tạo của mình. Anh yên lặng đợi cô bước về phía mình, mỉm cười với cô bảo:
- Tốc độ bước đi của cậu thật chậm chạp đấy! Nhưng thôi, tôi là một người rất rộng lượng nên sẽ không tính toán với cậu đâu! Sao, thấy tôi tốt không? Phải lòng tôi rồi đúng không? - Anh mỉm cười đầy ngạo mạn, như thể tin chắc cô đã phải lòng anh rồi vậy.
Cô làm vẻ mặt đầy khinh bỉ liếc nhìn anh, lầm bầm:
- Cậu đang quá tự tin vào cái bản mặt chó Pug của cậu rồi đấy! Cậu nghĩ tôi sẽ như mấy nữ sinh đầu úng nước kia mà lao vào tên thần kinh như cậu ư?
Nghe được phép so sánh kia, khuôn mặt đẹp trai của Phạm Nguyên khẽ nhíu lại, anh mắng:
- Những bài giảng của giáo viên dạy Văn đúng là không đọng lại tí gì trong đầu óc của bạn học Thanh Hàn rồi. Thôi, lên xe đi, sắp muộn học rồi kìa, tôi đã nói bao giờ chưa nhỉ, tôi rất rộng lượng nên sẽ không chấp nhặt cái khả năng học Văn kém cỏi của cậu đâu!
Thanh Hàn hơi bất ngờ, không nghĩ đến anh sẽ đèo mình đến trường, nhưng sau khi cân đo đong đếm giữa việc sẽ lại lên phòng giám thị ngồi uống nước chè vì đi học muộn và sự ngại ngùng khi được lớp trưởng đại nhân đèo, Thanh Hàn không do dự mà leo ngay lên xe của Phạm Nguyên, giật giật áo anh và hô to như thể cô đang chuẩn bị cưỡi ngựa vậy:
- Let's go!
Phạm Nguyên phì cười trước hành động trẻ con ngốc nghếc của cô nhím con này, anh khẽ lấy đà phóng xe lên trước làm cho Thanh Hàn bất ngờ, ôm chầm lấy vòng eo anh. Cảm nhận được có vòng tay nhỏ nhắn đang níu chặt eo mình, Phạm Nguyên bỗng cảm thấy thoải mái kì lạ, và khuôn mặt anh nóng ran lên trươc cái suy nghĩ này.
***
Cảnh tượng một cặp đôi trai tài gái sắc đạp xe vào trường, đặc biệt hơn là cánh tay mảnh mai của người con gái lại đang vòng qua eo người con trai phía trươc, quả thực là thu hút rất nhiều ánh mắt của mọi người. Tất cả đều chụm đầu vào nhau, xì xầm bàn tán, có người ngưỡng mộ, lại có kẻ ghen tị mà buông lời độc ác. Hạ Gia Mẫn nhìn thấy cô nhóc của mình đôi ngồi trên xe lớp trưởng đại nhân, khuôn mặt liền cười vô cùng ẩn ý, thầm nghĩ ngợi: "Ái chà chà! Lớp trưởng của chúng ta hành động quả là quá nhanh quá nguy hiểm. Chắc không lâu nữa là dụ được Hàn Hàn của mình lên xe hoa rồi. Hí hí!" Thoáng thấy hai người kia đang tiến lại mình, Mẫn Mẫn vội vã gào to:
- Kính chào lớp trưởng đại nhân và lớp trưởng phu nhân! Hai vị hôm nay tình cảm quá cơ, làm cho dân thường đây ăn no luôn cẩu lương của hai người!
- Mẫn Mẫn! - Thanh Hàn phi đến bên Hạ Gia Mẫn, nhanh chóng bịt lại cái miệng đang toe toét cười của cô nàng, ngại ngùng trách móc - Mình phải bịt cái loa phường này mất! Cứ đợi cậu có ai đó đi, mình sẽ quyết không tha cho cậu đâu!
- Ha ha! - Cả hai người kia cùng đồng thanh cười vang, và không biết vì sao, họ lại còn cùng đồng thanh trêu cô luôn - Nhím con à, cậu đáng yêu thật đấy!
Thanh Hàn phùng má lên, giận dỗi nhìn cô bạn thân của mình lẫn tên đáng ghét lớp trưởng kia. Bất chợt, tim cô đập loạn.. Phạm Nguyên khi cuời, đôi mắt tràn đầy vui vẻ, ánh mắt lấp lánh như những vì sao vậy. Anh cười vang, chứ không phải nụ cười mỉm lạnh lùng mang thương hiệu "Phạm Nguyên". Anh dựa lưng vào bức tường ở hành lang, mang bao phần trẻ trung, năng động của tuổi học trò. Bầu không khí đang vui vẻ, bỗng vang lên giọng nói ngọt ngào giả tạo của Đặng Phương Nhã:
- Thanh Hàn à, cậu đã ổn hơn chưa? Chuyện hôm qua thật sự hỗn loạn quá, không thể ngờ được có kẻ lại hại cậu! Mình lo cho cậu lắm đấy! Mình không tin là cậu làm vậy đâu, cả tháng nay, sự nỗ lực của cậu ai mà chẳng rõ - Giọng nói cô nàng thì tràn đầy lo lắng, nhưng ánh mắt lại biểu hiện tất cả. Thanh Hàn thấy cô ta đóng kịch quả thực hay, vậy nên cô không ngần ngại mà đóng kịch cùng:
- Cảm ơn nhé Nhã, mình.. mình cũng ổn hơn rồi! Cũng phải cảm ơn Mẫn Mẫn và Nguyên đó, vì hai cậu ấy đã an ủi mình rất nhiều mà. - Cô khẽ đưa tay lên vuốt nhẹ mái tóc dài thướt tha, cười hiền giống như một nàng tiên vậy. Ánh mắt cô trong trẻo, ngọt ngào nhìn về phía lớp trưởng đại nhân, khiến mọi người xung quanh đều ngạc nhiên. Được nhím con nhắc tên, Phạm Nguyên cười tươi như vừa được uống mật ngọt vậy, càng khiến cho cô nàng Đặng Phương Nhã kia ghen tức.
"Hàn Hàn thật là, nhắc đến tên mình nhưng lại cứ nhìn về mỗi lớp trưởng đại nhân vậy. Ông cha ta đúng là siêu thật, đã đoán trước được lòng dạ con gái thời nay là có sắc quên bạn rồi!" - Hạ Gia Mẫn cười thầm trong lòng, rồi liền tiếp lời cô bạn yêu của mình:
- Bạn Nhã quả là có lòng quan tâm bạn bè đấy! Thế chẳng nhẽ là tôi hiểu nhầm cậu ư? Hôm qua tôi thấy có ai đó ở trên gác hùa theo bạn bè mình ghê lắm cơ mà? - Hạ Gia Mẫn nhẹ nhàng nói, nhưng ý tứ đầy vẻ châm biếm cô nàng kia. Cô nữ sinh Hạ Gia Mẫn vốn rụt rè, nhút nhát ngày xưa. Giờ lại châm chọc được Đặng Phương Nhã thì thật là kì lạ. Nhưng có lẽ là bởi tình bạn đặc biệt giữa cô và Hàn Hàn, vậy nên những ai động đến bé yêu của cô cũng là động đến cô. "Đúng thật là, bộ mặt giả tạo của cậu ta đến lớp trưởng đại nhân cũng nhìn ra rồi, vậy mà còn cố giả tạo ở đây làm gì nữa!"
Đặng Phương Nhã liếc mắt về Gia Mẫn đầy chán ghét. Cậu ta tự nhủ rằng, chỉ cần đuổi xong được Thanh Hàn, thì người tiếp theo sẽ phải rời khỏi ngôi trường này chính là Hạ Gia Mẫn! Tuy vậy, đó là chuyện cô sẽ tính sau, còn bây giờ phải làm cho đứa con gái đáng ghét này rời khỏi Nguyên của cô đã! Đặng Phương Nhã che miệng lại vì sững sờ, lúng túng giải thích với cả ba người:
- Đâu, mình đâu có ý gì hết! - Đột ngột, cô ta cầm tay Thanh Hàn. - Hàn à, mình đã cố khuyên các bạn rồi, nhưng họ không chịu ngừng lại! Mà.. mà tay cậu còn đau không Hàn?
Lặng yên nhìn mọi chuyện nãy giờ, Phạm Nguyên bỗng lên tiếng, xen ngang cuộc đấu đá ngầm giữa mấy cô nữ sinh:
- Tay cậu ấy không còn việc gì đâu, vậy nên cậu không cần phải quan tâm, Mà Phương Nhã, cậu có thể cùng tôi đi đến phòng giáo viên để lấy tập đề cương của các bạn được không? - Lởi vừa dứt, cả Thanh Hàn lẫn Gia Mẫn đều ngơ ngác, còn Đặng Phương Nhã thì cười đầy duyên dáng, trong bụng thì mừng thầm. Chắc là cậu ấy cũng tin mình rồi, Thanh Hàn, nó cũng chả là thứ gì trong lòng của Nguyên cả! Cuối cùng thì, cậu ấy cũng vẫn muốn đi cùng với mình mà!
- Được chứ, vậy chúng mình đi luôn đi, để còn kịp giờ với giáo viên vào lớp ha! - Rồi cậu ta vui vẻ kéo lấy Phạm Nguyên, lướt đi trước mặt Thanh Hàn, để lại cô cùng với Gia Mẫn chưa hết bàng hoàng.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận