Hạ Gia Mẫn tức giận nhìn theo bóng hình hai người kia rẽ qua khúc quanh của hành lang, không thể ngờ được Phạm Nguyên lại làm như vậy trước mặt của Hàn Hàn nhà cô. Thế mà cô tưởng cậu ta thích Hàn Hàn cơ mà, sao lại đưa Đặng Phương Nhã đi cùng. Việc đi lấy tập bài kiểm tra ấy, bình thường mọi người muốn chối mà không được, nhưng nếu đi cùng người họ thích khẽ đưa ánh mắt về cô gái nhỏ của mình, lo lắng bạn cô sẽ đau lòng. Có thể cô bàng hoàng vì hành động kì lạ của lớp trưởng, có thể tức giận, nhưng rồi những cảm xúc đó sẽ chỉ thoáng qua rồi biến mất. Nhưng còn Thanh Hàn thì khác, cô biết rằng, trong lòng cô nhóc của cô đã rung động trước Phạm Nguyên, không chỉ vì vẻ ngoài của anh, mà còn vì sự quan tâm dịu dàng kia. Tuy vậy, Gia Mẫn bất ngờ trước thái độ của bạn mình, cô ấy vẫn đang mỉm cười bình thản:
- Hàn Hàn à! Lớp trưởng phu nhân à! Đặng Phương Nhã vừa dắt người yêu tương lai của cậu đi rồi đấy! Mà cậu ta lại còn ngoan ngoãn đi theo nữa chứ, đúng thật là đáng ghét a! - Gia Mẫn tức giận lắc lắc tay Thanh Hàn, chỉ chỉ về hướng hai người kia vừa đi mất.
Thế nhưng, Thanh Hàn chỉ cười nhẹ nhàng, giọng vẫn đầy vui vẻ nói với Gia Mẫn của cô. Trông cô như thể vừa nhìn một chuyện không liên quan đến mình vậy:
- Mẫn Mẫn tiểu thư, nàng còn đợi gì nữa mà không cùng ta đi xuống canteen, sắp đến giờ vào lớp rồi đấy! Hôm nay nàng muốn uống gì cứ nói với ta, ta sẽ vô cùng hào phóng mà mời nàng! - Nói rồi, Thanh Hàn cúi người xuống, đưa bàn tay ra tỏ vẻ như một quý ông vậy. Cô ngẩng mặt lên cười rất dịu dàng với bạn.
- Nhưng.. Nhưng còn.. - Gia Mẫn vẫn ngập ngừng, ngoảnh về hướng kia, đôi mắt tỏ vẻ lo lắng. Chẳng nhẽ cô nghĩ nhầm sao? Thanh Hàn không thích lớp trưởng đại nhân ư?
Nhìn Mẫn Mẫn của cô lúng túng trông dễ thương thật đấy, Thanh Hàn khúc khích cười rồi khẽ để ngón trỏ lên môi, ra dấu hiệu bạn mình đừng lo nữa:
- Suỵt.. Bé yêu của tớ ơi! Cậu đáng yêu thật sự đấy! Cậu nghĩ Thanh Hàn tớ đây không thể quản nổi người của mình sao? - Thanh Hàn giơ ngón cái, chớp chớp mắt nhìn Gia Mẫn, hỏi tiếp. - Giờ thì bé yêu của tôi đã an tâm để sánh đôi cùng tôi xuống canteen chưa nào? - Nói đoán, Thanh Hàn lại làm động tác đưa tay ra mời, lịch thiệp cúi xuống. - Nhanh lên bạn yêu ơi, giơ tay nãy giờ, mỏi quá rồi đấy!
- Á à, hóa ra lớp trưởng đại nhân đã thông đồng với phu nhân rồi cơ à, làm tôi lo lắng thừa cơ đấy! - Gia Mẫn cười tươi nhìn Hàn Hàn, giả bộ giận dỗi, rồi nắm lấy tay bạn. - Hứ! Yêu lắm mới tha cho cái tội để tôi lo lắng đấy! Đi thôi bạn yêu!
Cả hai người vừa xuống canteen, vừa vui cười nói chuyện với nhau. Gia Mẫn vẫn trêu đùa cô việc cô thông đồng với tên đáng ghét kia mà không nói cho cô ấy biết, vừa lắc đầu ra vẻ đúng là cô gái nhà ta lớn rồi, có người yêu rồi nên giữ không nổi. Nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Gia Mẫn, Thanh Hàn khẽ quay sang bạn mỉm cười. Chỉ là khi nãy, ngón tay út cậu ấy khẽ ngoắc nhẹ lấy ngón út của cô, như tạo ra một lời hứa giữa hai người. Cô không biết là anh cố tình hay chỉ là vô ý, nhưng trái tim cô nguyện tin anh, tin anh hứa sẽ bảo vệ mình.
***
Vừa bước qua lối rẽ hành lang, Phạm Nguyên liền rút luôn tay ra khỏi Đặng Phương Nhã, khiến mặt của cô nàng xám xịt. Đặng Phương Nhã định vươn tay nắm lấy bàn tay anh, nhưng anh đã nhanh chóng tránh tay đi, trong lúc không chú ý, anh khẽ vuốt vuốt lại cánh tay mình, như vừa phải động vào một thứ gì kinh khủng lắm vậy. "Hừ, nhím con còn chưa được động vào đôi tay vàng ngọc của mình, sao có thể để người khác hưởng thụ được chứ!" Mọi động tác của anh đều lọt vào mắt của Đặng Phương Nhã, khiến mặt cô ta càng cau có lại, nói:
- Cậu chán ghét mình lắm sao? Vậy tại sao lại còn nhờ mình đi cùng nữa chứ? Phải chăng chỉ là để nói với con nhóc Thanh Hàn kia rằng, cậu không thích nó hả Nguyên? - Đặng Phương Nhã nắm lấy vạt áo khoác của Phạm Nguyên, cắn cắn đôi môi của mình, nhìn anh với vẻ đầy tủi hờn.
Anh khẽ gạt cô ta ra, khuôn mặt hiền hòa khi nãy nói chuyện với Thanh Hàn, nay đã thêm vạn phần lạnh lùng. Liếc mắt về phía Đặng Phương Nhã, rồi anh quay lại, chỉnh phần nếp nhăn trên áo mình vừa bị cô kéo nhàu nhĩ, từ tốn trả lời từng câu hỏi một:
- Thứ nhất, bạn học Đặng Phương Nhã à, tôi chưa từng ghét cậu.. - Chất giọng trầm ấm, nhẹ nhàng khẽ vang lên, nhưng rồi đột ngột, giọng điệu của anh trở nên lạnh lùng. - Tuy vậy, đó là khi cậu chưa làm gì nhím con của tôi cả!
Trong anh như có một thôi thúc mạnh mẽ, bảo anh rằng hãy làm gì đó để bảo vệ cho người con gái ấy, người con gái đã khiến trái tim anh có những rung động ngọt ngào đầu đời. Bỗng, anh muốn khẳng định với cô gái đã làm tổn hại người anh thương rằng, đừng có động đến cô ấy nữa. Anh muốn che chở cho nhím con của mình! Anh lại tiếp tục, từ từ tiến sát đến, dồn sát cô nàng vào tường:
- Cậu đừng tưởng rằng cái những chuyện mà cậu làm chỉ có mình cậu biết! Tốt nhất là đừng động vào Hàn Hàn, nếu không, tôi không biết mình sẽ làm gì đâu! - Dứt lời, anh xoay người rời đi. Trong lòng anh giờ đây chỉ còn mỗi hình bóng nhỏ bé của Thanh Hàn, khiến cho trái tim anh ngọt ngào.
Còn cô gái kia, sau khi nghe anh nói như thế, tựa như cả người không còn khí lực nữa, trượt ngồi xuống mặt đất. Mỗi lời anh nói ra như những lưỡi dao, cứ thế rạch qua trái tim cô, khiến trái tim cô quặn đau từng hồi. Tuổi mộng mơ, tuổi học trò, bị chính người con trai mà mình thầm thương từ chối, cảnh cáo để bảo vệ một người con gái khác làm sao có thể không đau đớn. Cô khóc lóc rất thương tâm, cả hành lang vắng bóng người chỉ còn có tiếng nức nở của cô gái.
- Chỉ tại nó! Tất cả là tại nó! Nếu không có Thanh Hàn, chắc chắn, mình đã không làm thế! Chắc chắn, mình đã không bị Nguyên ghét rồi! Mình phải khiến nó cút khỏi trường này! - Bỗng nhiên, Đặng Phương Nhã gằn giọng, đôi mắt đỏ ngầu đầy vẻ căm hận.
Cô ta rút điện thoại ra, bấm gọi một dãy số, tiếng "Tút.. tút.." dài vang lên, ngay sau đó có một người nhấc máy. Đặng Phương Nhã không đợi người ở đầu dây bên kia hỏi câu gì, liền nói luôn ý muốn của mình.
- Mẹ! Con muốn con khốn Thanh Hàn phải cút khỏi trường ngay ngày hôm nay!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận