Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Hiện Đại
  3. Hái Cho Em Những Vì Sao
  4. Chương 15: 15

Hái Cho Em Những Vì Sao

  • 496 lượt xem
  • 3561 chữ
  • 2020-12-24 15:22:31

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Cánh cửa lớp học mở ra, làm cho thầy giáo đang say sưa giảng bài cũng phải dừng, quay về phía cửa lớp nhìn, nhưng chỉ thấy một mình lớp trưởng đại nhân xuất hiện, còn lại không thấy Đặng Phương Nhã đâu cả. Điều này khiến cho hai cô gái biết sự tình trao nhau ánh mắt khó hiểu, rồi quay lại Phạm Nguyên, đợi chờ một câu trả lời. Cảm nhận được ánh mắ nhím con và Hạ Gia Mẫn, vị lớp trưởng đại nhân kín đáo ra dấu hiệu mọi chuyện đã ổn với hai người, xong, anh cúi người, lễ phép xin lỗi giáo viên:

- Thưa thầy, xin lỗi em vào muộn! Em vừa mới đi lấy bài kiểm tra cho các bạn về ạ! - Anh ngẩng mặt lên, nghiêm túc giơ tập bài kiểm tra dày lên để làm bằng chứng. Vị thầy giáo có tuổi kia gật gật đầu, chỉ nhắc anh mau chóng mà về chỗ, đừng làm ảnh hưởng đến giờ học của các bạn, rồi thầy lại tìm lại mạch cảm xúc của mình, tiếp tục với lời giảng miệt mài đầy tâm huyết.

Thanh Hàn thầm cảm thấy tên đáng ghét Phạm Nguyên này thật may mắn, vào muộn ngay đúng giờ người thầy giáo nổi tiếng là hiền lành và rất thương yêu lũ học trò của mình. Cô tranh thủ thời cơ thầy không để ý, khẽ đẩy đẩy tay anh khi anh vừa ngồi xuống, thì thầm hỏi:

- Này! Cậu đi cùng người đẹp Đặng Phương Nhã, mà bây giờ để cậu ta lạc đi chỗ nào rồi, chỉ thấy cậu quay về thế này? - Cô vẫn hướng mặt lên bảng, chăm chú nghe giảng bài, chỉ là người đã nghiêng về phía anh rồi, miệng thì mấp máy để nói. Nhìn dáng vẻ hóng hớt câu chuyện của cô, anh phì cười bởi vẻ đáng yêu đó. Nhưng suy nghĩ rằng cô đáng yêu của anh đã bị cô phá nát không còn dấu vết, ngay khi cô bật ra cái suy nghĩ của mình. - Chẳng nhẽ cậu đã giết người..

- Cậu định lôi tình tiết phim hình sự vào đây hay sao mà lại cho rằng tôi đi giết người diệt khẩu? - Anh đang lúi cúi lấy cuốn sách Ngữ Văn trong ngăn bàn, nghe được lời cô nói, anh đen mặt quay ra cốc nhẹ vào đầu cô. Đúng thật là nhiều lúc anh không hiểu nổi cái đầu óc cô nghĩ ra điều gì nữa. - Tôi chỉ nhắn nhủ cậu ta vài câu thôi, còn nếu cậu ta không muốn về lớp, sao tôi quản nổi chứ!

- Ồ! - Cô kéo dài giọng ra, lẩm bẩm nho nhỏ, tự nhiên quan tâm đến câu nói anh "nhắn nhủ" bạn học Đặng Phương Nhã, người mà bây giờ có thể nói thẳng luôn là ghét cô vô cùng. - Ừ ha! Trai xinh gái đẹp đi với nhau, làm gì có chuyện giết người diệt khẩu, chỉ có tâm sự trò chuyện với nhau thôi nhỉ. Khoác tay nhau đi vui vẻ như thế cơ mà, sao mà có chuyện cãi nhau được cơ chứ!

Cô cứ thế lầm bà lầm bầm như bà cụ non, làm cho Phạm Nguyên đang ngồi bên cạnh nghe được, phải úp mặt vào tay để ngăn tiếng cười vang lên. Cả thân người cao lớn ấy run bần bật vì cười, khiến cho Thanh Hàn càng tức. "Ủa rồi tôi nói gì buồn cười lắm hay sao mà cậu cười ghê thế hả tên thần kinh này!" Cô thầm nghĩ ngợi, càng nghĩ thì càng bực mình hơn, nhưng rồi chính cô cũng không rõ tại sao mình lại có tâm trạng này. Cười đã, anh gối đầu lên tay, khuôn mặt vẫn bừng đỏ vì cười, giọng tò mò hỏi cô.

- Thanh Hàn, cậu ghen đấy à? - Không hiểu có phải mắt cô có vấn đề không, mà tại sao khi anh nói, trong ánh mắt của chàng trai đang ngồi đối diện Thanh Hàn hiện lên chút mong chờ, khiến trái tim cô đánh lỡ một nhịp.

- Bớt bớt tự luyến đi bạn ơi! Hứ, tôi không rảnh rỗi để đi ghen tị những vấn đề mình chả quan tâm!

Cô nhìn anh, lắc đầu tỏ vẻ "cậu đúng là hết thuốc chữa", rồi ngồi thẳng lại người. Nhưng đằng sau mái tóc che đi gương mặt nghiêng của Thanh Hàn, Phạm Nguyên không thể biết được gò má của cô đang ửng hồng, cùng trái tim đang đập loạn vì anh. Phạm Nguyên đang định tiếp tục đùa cô, ai ngờ con nhím nhỏ này lại quay mặt đi luôn, khiến anh tưởng cô dỗi rồi, đành thôi.
 

***​


Tiếng chuông hết tiết vừa vang lên, cả lớp vốn đang im lặng như tờ, bỗng nhộn nhịp và sôi động trở lại, lũ học sinh sung sướng và chạy nhảy, đùa giỡn. Bất chợt, có một bạn nữ sinh lạ chạy vào lớp, tiến về phía Thanh Hàn, làm cho những đứa trong lớp cũng ngẩn người, không hiểu chuyện gì diễn ra.

- Cậu là Thanh Hàn đúng không, cô giám thị bảo tôi gọi cậu lên phòng họp giáo viên đấy! - Đáy mắt của cô gái kia lộ vẻ lo lắng, thầm cảm thấy buồn thay cho người con gái tên Thanh Hàn này. Chuyện của cô ấy cũng lan ra cả trường rồi, có ai là không biết Thanh Hàn đã động phải Đặng Phương Nhã đâu chứ. Mà những ai đã động phải con nhỏ Đặng Phương Nhã kia, đều xác định sẽ không có kết cục tốt đẹp ở trường này.

Thanh Hàn ngơ ngác trước lời nói của bạn nữ sinh này, quay ra đưa mắt về phía Phạm Nguyên, nhưng anh chỉ gật đầu, ra hiệu cô cứ yên tâm, đã có anh ở đây rồi. Nhận được ánh mắt đó, dù trong lòng còn lo lắng, nhưng cô vẫn đứng dậy, đi ra khỏi lớp. Tin anh là một chuyện, nhưng cảm giác bị mọi người nhìn chằm chằm, làm như cô là người có tội lại là một chuyện khác. Mọi người đứng chen nhau ở ngoài hành lang, đều đưa mắt dõi theo cô, thương hại có, khinh thường có, những ánh mắt này như khiến cô sụp đổ.

Chỉ trong vòng hai ngày, cô phải vào phòng họp giáo viên tận hai lần, điều mà trước nay chưa từng xảy đến với cô. Trong căn phòng ngột ngạt ấy, chỉ có ba người là cô phụ trách trông thi, giám thị, cùng một người phụ nữ lớn tuổi khác mà cô không biết tên.

- Đến rồi đấy à? - Cô giáo coi thi nói một cách cộc lốc, không đầu không đuôi, giọng điệu đầy vẻ chán ghét, khiến Thanh Hàn không có nhiều thiện cảm lắm với cô giáo này. Nhưng vì bậc bề trên, nên cô khẽ trả lời, cúi đầu xuống chào.

Người phụ nữ lớn tuổi kia đưa đôi mắt sắc lẹm đánh giá cô bé trước mặt, không hiểu tại sao con gái mình muốn đuổi học đứa con gái này, nhưng nếu con bà ta muốn, bà ta sẽ sẵn sàng chiều lòng.

- Tôi không muốn con gái mình phải học chung với cái loại gian dối này! Mới bé tí tuổi đầu đã không học hành, mai sau chả được cái tích sự gì đâu, chỉ là loại ăn hại, ăn bám thôi! Nói tóm lại, tôi muốn nó phải ra khỏi trường ngay hôm nay! - Giọng bà ta vang lên, làm cho gương mặt xinh đẹp của Thanh Hàn tái đi..
 

***​


Trong lớp, Phạm Nguyên cất đi những cuốn sách của tiết học trước, cất dọn hết đồ dùng học tập của mình rồi bình tĩnh ung dung đứng dậy. Hạ Gia Mẫn lòng như lửa đốt, chạy ra chặn đường lớp trưởng đại nhân, khó hiểu khi thấy anh vẫn còn bình thản như thế trong khi Hàn Hàn của cô đã bị đưa đi rồi.

- Này! Cậu bảo sẽ bảo vệ cho Hàn Hàn nhà tôi mà? Bây giờ cô ấy sắp bị đuổi học rồi mà cậu vẫn còn như thế được à?

- Thì tôi đã nhắc nhở Đặng Phương Nhã rồi mà. Nhưng có vẻ cô ta không nghe lời, nên tôi phải dùng cách khác để cứu bạn cậu đây. - Anh lách quá người của Hạ Gia Mẫn, vẫn tiếp tục đi tiếp, mặc kệ lời cô lải nhải bên tai.

- Thế cách gì vậy? Tôi cũng muốn giúp nữa! Chứ cứ ngồi yên nhìn Hàn Hàn bị bắt nạt, tôi không chịu nổi đâu! - Hạ Gia Mẫn vừa cố sải bước chân theo Phạm Nguyên, đưa đôi mắt kiên định hỏi. Khi Thanh Hàn bị đổ oan, bị mấy cô giáo kia mắng mỏ, bị bạn bè coi thường, bị nhóm của Đặng Phương Nhã bắt nạt, cô đã không thể làm gì, chỉ biết ôm lấy bạn mình. Giờ đây, khi Thanh Hàn có nguy cơ bị đuổi học, cô không tài nào ngồi yên được nữa. Thanh Hàn là bạn thân cô, là người quan trọng với cô, cô muốn cố gắng vì cô gái bé bỏng của mình, không muốn bản thân vô dụng như thế nữa.

- Cậu chỉ cần khiến cho phòng phát thanh của trường ngay bây giờ không còn ai là được, những việc còn lại tôi sẽ giải quyết! - Anh vẫn rảo bước nhanh, dứt khoát, rút điện thoại trong túi quần ra để vào diễn đàn của nhà trường, nhấn nút đăng tải những thứ mà anh tìm hiểu hôm qua.

Hôm qua sau khi tìm thấy những nét chữ này, Phạm Nguyên đã chuẩn bị tất cả mọi thứ để đăng lên diễn đàn của trường. Anh muốn làm mọi thứ thật nhanh chóng, bởi cứ nhớ đến hình ảnh cô nhím con kia khóc, trái tim anh lại quặn thắt lên vì đau. Nhưng rồi, anh nghĩ đến cô gái tên Đặng Phương Nhã kia, anh lại ngập ngừng. Anh biết, Đặng Phương Nhã thích mình, nhưng bản thân anh không có chút tình cảm nào với cô, và lại lúc ấy anh muốn chuyên tâm vào học hơn là những việc khác. Chính vì lí do đấy, anh không thể tạo cho cô niềm hi vọng, không cho cô sự hão huyền. Nhưng tất cả đã thay đổi kể từ khi người con gái mang tên Thanh Hàn đến, bước vào cuộc đời chỉ biết học và học, không quan tâm đến các nữ sinh của anh. Nhím con không chỉ cho anh biết cảm giác được ganh đua, mà còn mang đến sự vui cười, được đối xử một cách thẳng thắn, nói thật ra những thứ mà cô khó chịu ở anh.

Nhím con thay đổi cuộc sống anh, thay đổi chính bản thân anh, nhưng cũng vô tình thay đổi cả Đặng Phương Nhã nữa. Phạm Nguyên tự hỏi, là do cô gái đó vốn như vậy, hay là vì cô đã động đến Thanh Hàn. Khi đã rõ ràng cô ta là chủ mưu làm hại Thanh Hàn, anh ngập ngừng không đăng, bởi anh hiểu, đăng có nghĩa là kết thúc luôn cuộc sống học sinh ở ngôi trường này. Vì vậy, anh để cô một đường lui, để cô tự nói. Ai ngờ được rằng, cô lại vẫn tiếp tục, thế nên, anh không chần chừ được nữa.

- Được rồi, tôi sẽ làm luôn! - Hạ Gia Mẫn không biết anh đang nghĩ gì, nhưng cô mặc kệ, chạy lên phòng phát thanh trước, bỏ lại Phạm Nguyên vẫn bình thản nhìn theo bóng lưng cô đi đằng sau.

Chỉ vài phút sau, anh đã lên phía phòng phát thanh, cười ẩn ý về phía cô nhóc đang đỏ mặt tía tai kia.

- Tôi biết rõ là cậu sẽ làm được mà! - Anh kéo hơi dài chữ "mà" ra, bởi anh biết thừa tên nhóc trực phòng pháy thanh hôm nay là ai, thích người nào.

- Cậu là đồ gian xảo, Phạm Nguyên! Tôi sẽ không để Hàn Hàn của tôi lọt vào tay cậu đâu! - Gia Mẫn nắm chặt tay, hai má vẫn còn hây hây đỏ. Giờ đây cô lo lắng cực độ về tương lao của Thanh Hàn nhà cô hơn là vấn đề trước mắt, bởi cô tin tưởng vào vị lớp trưởng đại nhân này.

- Cái này cậu quyết định cũng không được, bởi lẽ Thanh Hàn và tôi chỉ còn là vấn đề về thời gian thôi. Nhưng trước khi nói mấy câu đấy, cứu cô ấy trước đã!

Ở căn phòng họp giáo viên kia, Thanh Hàn vẫn đang hoang mang, cô liên tục giải thích với người đàn bà kia, giờ cô đã biết là mẹ của Đặng Phương Nhã. Hai má cô đã ướt đẫm nước mắt, lúc này đây, cô chỉ biết là nếu không cố gắng, cô sẽ phải rời xa ngôi trường này, rời xa Mẫn Mẫn, và rời xa cả chàng trai kia. Căn phòng họp đang tràn đầy tiếng khóc, tiếng cãi nhau, bất chợt lặng thinh vì có một vài thầy cô giáo chạy vào để nói.

- Mọi người ra ngoài kia mà nghe đi! - Thầy hiệu trưởng không biết đến từ bao giờ, đứng trong đám đông thầy cô, lên tiếng.

Loa phát thanh của trường đang vang lên, Thanh Hàn cũng đi ra cùng các thầy cô giáo, lập tức phát hiện ngay được đây là giọng của tên lớp trưởng đại nhân đáng ghét của cô. Hàng vạn câu hỏi cứ vây quanh cô, không hiểu vì sao anh lại ở đây.

- Chắc các bạn cũng đã xem bài viết của tôi vừa đăng trên diễn đàn trường rồi đúng không? - Dù qua tiếng loa rè rè của nhà trường, nhưng giọng anh vẫn vang, rõ ràng nói từng câu từng chữ. - Đây là hai bài viết, những chỗ khác nhau về nét chữ đã được tôi khoanh lại bằng bút đỏ. Theo các bạn, đây là từ cùng một người viết, hay là hai người khác nhau viết?

Thanh Hàn nghe trọng điểm từ "diễn đàn trường", cô liền rút điện thoại ra, lướt xem. Đây chẳng phải là bài làm của cô và mảnh giấy phao thi sao? Cô vẫn còn đang nhìn những chỗ anh khoanh tròn, đánh dấu, thì bất ngờ bị cô giáo coi thi giật lấy điện thoại, chăm chú nhìn hai bức ảnh vừa được đăng tải.

- Tôi nghĩ chắc học sinh của trường chúng ta cũng không phải kẻ ngốc mà không phân định được, đây rõ ràng là hai người khác nhau viết ra. Vậy các bạn có muốn biết đây là ai không? - Phạm Nguyên dồn dập đưa ra câu hỏi, liên tiếp mang đến cho những học sinh những bất ngờ, từ bất ngờ này qua bất ngờ khác.

- Đây là chữ của Đỗ Ngọc Hà, học sinh của lớp 10A5 chúng tôi. Việc tiếp theo, chắc mọi người có thể tự tìm hiểu thêm rồi đấy! - Anh kết thúc lời kết tội, cũng là lúc, gương mặt của một vài người tái đi.

Ở lớp, Đỗ Ngọc Hà đã loạn lên, liên tục khóc lóc đổ tội cho Đặng Phương Nhã, nói rằng toàn bộ kế hoạch đều là Đặng Phương Nhã bảo cậu ta làm. Mọi người lúc này đã thấu hiểu ra, cũng biết Đặng Phương Nhã không tốt đẹp gì, tưởng rằng chỉ kích động mọi người ghét Thanh Hàn thôi, ai ngờ còn tính kế như thế này. Ánh mắt liéc nhìn về hội bạn thân của cô ta càng ngày càng khinh thường hơn.

Xong việc, Hạ Gia Mẫn liên tục khen anh, hai người định rời đi, thế mà trước cửa phòng phát thanh, cô giáo chủ nhiệm Đào Uyển Tử của họ đã canh sẵn ở đấy.

- Ơ! Em.. em chào cô ạ! - Hạ Gia Mẫn lúng túng, tưởng cô Đào đã biếy hai người bọn họ trốn tiết, lo lắng khôn nguôi. "Thật đúng là xui thế không biết! Cô Uyển Tử đánh hơi được người làm điều sai trái à mà ngồi canh ở đây?" Hạ Gia Mẫn thầm than, khuôn mặt méo đi, cô đưa tay kéo gấu áo bạn lớp trưởng kia, hỏi ý kiến cậu ta. Tuy vậy cậu ta thấy quan tài vẫn chưa đổ lệ, làm cô khóc không ra nước mắt. "Ủa rồi cậu tính luôn được cả vụ sẽ bị giáo viên chủ nhiệm bắt gặp trốn tiết rồi hay sao mà bình chân như vại vậy?"

- Em đúng thật là, hành động mà không nói với tôi gì cả. Tôi còn định bàn bạc đưa cho em mấy chứng cứ vô cùng đặc sắc này, vậy mà em đã nói ra luôn rồi. Vội vàng muốn giải oan cho con gái nhà người ta quá à?

Đào Uyển Tử đứng dựa ở cửa, mỉm cười, hướng ánh mắt hiền dịu về hai đứa trẻ. Cô nhìn Gia Mẫn lúc này đã hóa đá luôn rồi, khuôn mặt vẫn còn ngơ ngác, chắc đã làm cô nhóc này sợ thót tim rồi. Mà Hạ Gia Mẫn lúc này đây thì không còn lời gì để nói, hóa ra cô Uyển Tử và tên lớp trưởng này đã thông đồng với nhau trước rồi, vậy mà không thèm nói gì cho Thanh Hàn với cô biết.

- Cô à, nếu đợi cô ra tay cứu Thanh Hàn, chắc giờ con nhóc đó đã sắp xếp đồ đạc ra khỏi trường rồi đấy! - Nhóc lớp trưởng của cô nghiêm túc nói, khuôn mặt căng thẳng, đầy vẻ trách móc Đào Uyển Tử khiến cô dở khóc dở cười.

Cô không thèm cãi nhau với đứa nhóc này nữa, quay lưng rời đi, nói.

- Hai đứa đăng cái này lên, để cho mẹ của Đặng Phương Nhã hết đường chối cãi! - Đào Uyển Tử vừa dứt lời, tiếng điện thoại của Phạm Nguyên vang lên.

Anh ấn vào xem, Gia Mẫn ở bên cạnh cũng nhịn không được mà ngó đầu vào, chứng kiến hết được màn đối thoại giữa mẹ Đặng Phương Nhã và giáo viên coi thi.

- Quả là! - Hạ Gia Mẫn lắc đầu, bỏ lửng nửa câu cuối. Sự ganh ghét của con gái, tại sao lại đến mức độ này cơ chứ.
 

***​


Giờ đây, cái video đối thoại kia được lan ra khắp toàn trường, đứa học sinh nào cũng xem đến vài chục lần, thậm chí có đứa còn đọc lại được vanh vách như thể học thuộc văn chương. Đặng Phương Nhã đi đến đâu, mọi học sinh trong trường đều nhại lại câu nói của mẹ cô, đều nhìn cô bằng ánh mắt khinh thường. Cô không ngờ được rằng, mình sẽ lại bị phản lại như vậy, bây giờ đến cả bạn bè, những người ngày trước luôn luôn nói cười vui vẻ với mình, cũng quay lưng bỏ đi. Hóa ra, cô thảm hại đến vậy, đến một người bạn thực sự còn không có như Thanh Hàn, nói gì đến người yêu thương cô thật lòng. Không còn mặt mũi nào để ở lại, nghe người ta nói xấu, chửi rủa mình nữa, Đặng Phương Nhã quyết định rời khỏi trường, để đến một nơi mới, bắt đầu lại một cuộc sống cấp Ba mới của mình.

Không chỉ riêng Đặng Phương Nhã rời đi, mà lần này, thầy hiệu trưởng còn nổi giận, lập tức sa thải giáo viên trông thi môn Ngữ Văn lớp 10A5. Thầy không ngờ được rằng, trong ngôi trường mình điều hành, nơi dạy dỗ những thế hệ của Tổ Quốc lại có những người vì tiền trước mắt mà mặc kệ luật lệ.
 

***​


Ngày hôm đó, khi Thanh Hàn vừa quay về lớp, tất cả mọi người đều quây quanh cô, ríu rít nói lời xin lỗi. Thanh Hàn cười rất tươi với bọn họ, sẵn sàng bỏ qua vì những hiểu lầm lúc trước. Đứa nào trong lớp cũng vì vậy mà yêu quý cô hơn, cảm thán trước sự kiên cường, và tốt bụng của cô. Cô nhóc Mẫn Mẫn thì nước mắt đầm đìa, kể lể tội của vị lớp trưởng đại nhân kia, làm cô dỗ mãi mới chịu yên, buồn cười trước vẻ mặt lên án của bạn thân mình. Phạm Nguyên chỉ đứng lặng im một góc, đợi mọi người tản ra mới tiến lại gần cô. Ai ai cũng cười thầm rồi rời đi, để cho "đôi uyên ương tương lai" của lớp có khoảng không gian riêng.

- Giờ thì tôi đã là vấn đề mà cậu quan tâm đến chưa? - Anh vừa tiến đến đã cúi xuống, ngay tầm mắt cô, mỉm cười đầy vẻ vô lại.

- Còn lâu cậu mới được là vấn đề mà tôi quan tâm nhé! Giữ lại chút chút liêm sỉ đi bạn! - Tên đáng ghét này, vậy mà lại hỏi thẳng như vậy, khiến cho cô chả biết nói gì thêm nữa, liền quay lưng rời đi. Ai lại đi hỏi thẳng con gái nhà người ta xem họ đã quan tâm đến mình hay chưa chứ, có như thế nào cô cũng không thèm nói nhé!

- Này! Tôi giúp cậu làm một màn phản công đẹp mắt như thế, mà cậu không biểu hiện quan tâm tôi chút nào là sao? Lấy oán báo ân đấy à?

Anh vô cùng bực tức mà gọi với theo đòi công bằng, nhưng lần này, anh cũng đâu nào hay biết. Đằng sau bóng lưng tỏ vẻ không quan tâm ấy, là một đôi môi đang mỉm cười đầy hạnh phúc, một đôi mắt đang ánh lên những tia cười, và một trái tim đang rung lên vì những điều mà anh đã làm cho cô.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top