Ngay sau khi vụ việc kết thúc xong xuôi, mọi thứ lại trở về như cũ, không còn một học sinh nào được phép nói về chuyện này nữa. Đây cũng là lẽ thường tình thôi, bởi chẳng có một ngôi trường nào cảm thấy vui vẻ khi tiếng xấu của mình bị mang ra bàn tán khắp nơi, đặc biệt là từ chính các học sinh trong trường cùng các bậc phụ huynh dị nghị nữa. Thế nên khi chuyện được giải quyết ổn thỏa, thầy hiệu trưởng đã dặn các giáo viên phải quản nghiêm học sinh của mình, không được nói chuyện này nữa.
Cũng bởi vì để làm mọi việc không trở nên nghiêm trọng hơn, kì thi học kì sau một khoảng thời gian phải ngừng để giải quyết vụ việc, nay đã tiếp tục diễn ra và kết thúc, mẹ của Thanh Hàn mới được mời riêng đến để xin lỗi. Nhưng Thanh Hàn cũng không quá coi trọng việc này lắm, bởi lẽ việc cô coi trọng, là việc khác cơ mà..
Lúc mẹ cô vừa bước ra khỏi căn phòng họp, Thanh Hàn đang đứng nói chuyện phiếm với Hạ Gia Mẫn ở gần đó, vừa nhìn thấy mẹ liền cười rạng rỡ vẫy tay chào mẹ mình. Rồi như không chần chờ được nữa, cô nắm lấy tay của Gia Mẫn, kéo bạn thân của mình chạy đến bên mẹ, ôm lấy bà nói, giọng đầy ắp sự ngọt ngào:
- Mẹ yêu, mẹ thấy không, con gái của mẹ đã được giải oan rồi đấy! Nhưng mà.. - Cô mím đôi môi mềm của mình, hai má hơi ửng hồng vì ngại, cố lấy can đảm nói tiếp. - Nếu không có cậu ấy, chắc giờ này con gái của mẹ yêu sắp bị đuổi học rồi đó!
Mẹ cô nhìn cô con gái lớn của mình, đưa đôi bàn tay dịu dàng vuốt tóc con, bà mỉm cười. Con bé Hàn Hàn của bà lớn rồi, bây giờ còn biết khoe thành tích của cậu nhóc có cơ hội trở thành "con rể tương lai" rồi cơ đấy. Thấy Thanh Hàn của bà còn ngại ngùng, bà vừa yêu vừa buồn cười, không nén được mà cười vui vẻ trêu chọc con:
- Ái chà, Hàn Hàn nhà chúng ta đang khoe thành tích con rể tương lai cho mẹ nghe đấy à? Thế ý của con gái tôi rõ ràng quá rồi còn gì, muốn làm gì đó để trả ơn người ta đúng không? - Từng lời mẹ cô nói ra, có lời là đúng, cũng có lời là sai, tuy vậy câu nào câu nấy vẫn khiến hai gò má cô đỏ bừng hơn.
- Cô ơi, cô không biết đâu nha! - Gia Mẫn nãy giờ vẫn im lặng ngắm nhìn những hành động của người phụ nữ có tuổi đối diện, trong lòng thiện cảm tăng lên không ít. Cô tinh nghịch lên tiếng, tươi cười bổ sung cho mẹ Thanh Hàn nghe. - Ở trong lớp hai bạn ấy là chuyên gia làm đau khổ những trái tim cô đơn hiu quạnh đấy cô ạ!
Bấy giờ, mẹ Thanh Hàn mới có thì giờ ngắm kĩ cô bé đứng đối diện kia, trong lòng càng vui vẻ hơn khi thấy con gái yêu có một người bạn vừa đáng yêu lanh lợi, lại chân thành. Cô nhóc nói xong, bà lập tức cười khúc khích, hai người cứ như bạn thân lâu năm của nhau vậy, cô một câu, cháu một câu, trêu Thanh Hàn đến ngượng ngùng.
"Cái gì mà 'con rể tương lai' chứ? Con chỉ muốn trả ơn cho tên lớp trưởng đáng ghét kia thôi, có ai định rước cậu ta về nhà đâu! Thế mà mẹ nói cứ như thể chuẩn bị cho con đi lấy thân báo đáp ân nghĩa ấy, đúng là người già, suy diễn thật kì cục. Cả Mẫn Mẫn nữa, cậu theo phe nào thế!" Thanh Hàn cúi đầu thầm nghĩ ngợi, liên tục phản bác những điều hai người nói, nhưng chỉ đấu tranh ở trong đầu thôi, còn cô không dám nêu ý kiến. Bởi cô có thể chắc chắn, cô mà dứt lời, thể nào cũng nhận cả tá lời trêu chọc khác của hai người này.
Biết rõ tình hình cuộc trò chuyện giữa hai người phụ nữ này sẽ không nhanh chóng đi đến hồi kết, mà cô ở đây lâu thì cũng không thể được, chắc sẽ đỏ như con tôm luộc mất, Thanh Hàn đành dùng chiêu trò khác. Cô nói lời đề nghị, nhưng thực chất giống lời khẳng định hơn, mặc kệ mẹ có đồng ý không.
- Nếu mẹ không nói gì nữa, coi như đồng ý đấy nhé! Con lên lớp đây, tạm biệt mẫu hậu thân yêu! - Thanh Hàn còn chưa nói hết câu đã quay mặt đi, chuẩn bị sẵn sàng tư thế chạy trốn, giống hệt con thỏ con. Tuy nhiên, côn vẫn không quên kèm theo lời đe dọa đến cô bạn thân thiết. - Còn cậu mà dám nói xấu tớ nữa, thì khi về lớp, tớ sẽ cho cậu biết tay!
Mẹ Thanh Hàn buồn cười trước câu hăm dọa của cô, đưa mắt nhìn theo con gái mình, tình yêu thương đong đầy trong ánh mắt. Bà quay sang cười hiền hiền hỏi cô gái nhỏ Gia Mẫn đứng bên cạnh, nãy giờ vẫn còn chăm chú mỉm cười nhìn theo bóng hình của bạn:
- Mẫn Mẫn, con nhóc này chắc làm phiền con nhiều lắm phải không? - Giọng bà ấm áp, làm trái tim Gia Mẫn như tan chảy trong tình yêu tha thiết của bà dành cho Hàn Hàn. Cô lắc nhẹ đầu, bên môi vẫn là nụ cười tươi tắn, rạng rỡ.
- Có Hàn Hàn là điều tuyệt vời nhất trong đời cháu, cô ạ! - Đột ngột, cô tròn mắt nhìn mẹ Thanh Hàn, ngơ ngác khi thấy bà gọi cô là "Mẫn Mẫn".
- Ơ, mà sao cô lại biết tên cháu vậy? Nhìn con bé con trước mặt ngạc nhiên hỏi mình, mẹ Thanh Hàn đưa bàn tay lên, vuốt nhẹ mái tóc mềm của người con gái, tiếng cười khúc khích vang lên:
- Bạn của con gái cô, cô làm sao có thể không biết được chứ! - Không đợi để Gia Mẫn nói thêm gì nữa, mẹ Thanh Hàn cười vang, đưa tay khoác lấy tay cô, kéo Gia Mẫn đi. Hai người vừa đi, vừa nói chuyện không ngớt, tiếng cười giòn tan, vui vẻ hòa vào gió, lan tỏa đi những niềm vui nho nhỏ.
***
Qua được cửa ải đầu tiên là mẹ, Thanh Hàn vui vẻ nhảy chân sáo đi về lớp học, trong lòng thầm tự hỏi không biết tên lớp trưởng đáng ghét kia làm gì. Nói là đáng ghét, nhưng khi nghĩ về anh, nụ cười trên môi Thanh Hàn càng tỏa sáng rực rỡ hơn. Đột ngột, bước chân cô chậm dần lại, tâm trạng tốt đẹp đều trở thành hoang mang. Nhỡ đâu.. cậu ta sẽ không đồng ý với cô thì sao?
Bị chính suy tư của mình dọa sợ, Thanh Hàn quyết định không không vội vàng mà đến hỏi anh nữa, đành phải đi về hướng khu nhà đằng sau. Sau khi nhà học ồn ào, náo nhiệt, đầy ắp tiếng cười của các cô cậu học trò, khu thư viện ở sau trường như bước vào một thế giới khác, êm dịu và trầm lắng. Cô đưa mắt nhìn hết bên này đến bên kia, cảm nhận hương vị nhẹ nhàng ở nơi đây.
Những bức tường của khu thư viện vốn ban đầu có màu sơn vàng nổi bật, nhưng theo những tháng năm của thời gian, đi cùng với bao đời học sinh, có phần sơn đã cũ kĩ, sởn màu, cũng có phần đã tróc mất rồi. Từng cơn gió lạnh thổi qua, làm cho hàng cây cao lớn bên tay trái kêu lên xào xạc, đùa vui trong gió. Thanh Hàn đưa tay kéo vạt áo che cổ cho đỡ lạnh, nhìn về phía bên kia. Cây cối trồng nối tiếp nhau, tán lá đan xen mọc, tạo nên một vòm trời mát dịu.
Cô cảm thán, không biết nếu mùa hè mà được rủ Mẫn Mẫn ra đây, ngồi chơi với nhau trên những chiếc ghế gỗ mộc mạc kia, chắc sẽ dễ chịu lắm. Bất ngờ, một thứ gì đó đập trúng lưng cô, khiến Thanh Hàn kêu lên thất thanh, hai tay đưa lên xoa xoa chỗ vừa bị đánh trúng ấy. Cô nhanh chóng nhìn xung quanh, chẳng mấy chốc phát hiện ra được "thủ phạm" trực tiếp của vụ việc này, còn thủ phạm trực tiếp thì..
- Xin lỗi nhé, bạn học gì đó ơi! - Một tiếng gọi lớn từ trên cao vọng xuống, Thanh Hàn ngẩng mặt lên nhìn, thấy một cậu học sinh đang ngồi vắt vẻo trên thân cây không quá cao. Cậu ta cũng ngó xuống nhìn cô, vẫy vẫy tay chào hỏi.
Tuy miệng nói rằng "xin lỗi", nhưng trong đó lại chẳng có nửa điểm thành khẩn, làm cho cô dù muốn bỏ qua chuyện này nhưng không được. Cậu ta chỉ xin lỗi để đấy, rồi lại tiếp tục nằm tựa lưng lên thân cây, tỏ vẻ thoải mái dễ chịu. Thanh Hàn bực bội lên tiếng:
- Cậu xin lỗi cũng nên có thành ý chút đi chứ? Rõ ràng do cậu sai, sao lại chẳng thể xin lỗi người ta tử tế vậy? Nếu xin lỗi như thế, tôi không cần! - Cô nói lớn để cậu học sinh kia nghe thấy, phần vì tức giận, phần vì chiếc cổ của cô đang lên tiếng đả đảo do phải ngẩng lâu quá.
- Hừm.. Cậu có chắc là nếu tôi không xin lỗi, cậu sẽ không nói gì chứ? - Lời cậu ta vừa nói ra, quả thực khiến Thanh Hàn im lặng, tên nhóc kia thấy thế, bật cười khúc khích, kêu vang lên khi nói đúng suy nghĩ cô. - Đấy, tôi đã bảo mà! Thôi nhé, cậu vừa phá giấc ngủ của tôi đấy, nên đi đi. Mà tiện thể trước khi đi, cậu nhớ xếp luôn cái giày dưới gốc cây hộ tôi nhé!
Nhìn biểu hiện vẫy tay đuổi người của cậu ta, Thanh Hàn kiềm chế không được mà thầm mong cậu ta sẽ gặp phải con sâu nào đó trên cây, cho chừa cái tính đáng ghét này đi. Ai ngờ, bạn học này lại tiếp lời.
- Thứ nhất, trên cây không có sâu. Thứ hai, tôi không sợ sâu. - Cậu ta nói giọng bình thản, tỏ vẻ như thể đây cũng chẳng phải lần đầu tiên có người đã mong ước thế này với cậu. Cái cách nói đều đều ấy bất giác làm cô phì cười, thật giống hệt như ông cụ non mà!
Thanh Hàn đành không tiếp tục cãi nhau với cái tên trẻ con này nữa, đột ngột, cô nhớ đến lời cậu ta bảo vừa nãy, đôi mắt nhìn về phía chiếc giày đang nằm bơ vơ dưới đất, khóe môi Thanh Hàn nở lên nụ cười ranh mãnh. Cô tiến lại gần chiếc giày thể thao, ngồi sụp xuống "tâm sự tuổi hồng" vài lời với nó trước khi ra tay.
- Giày à, xin lỗi em nhé nhưng chị vẫn phải làm việc này thôi. Có trách, thì hãy nhớ oán trách tên chủ tệ bạc của em kia kìa!
***
Tất nhiên, làm việc xấu xong, sao cô có thể yên tâm mà ngồi chờ cậu ta tỉnh giấc trong khu vực nguy hiểm ấy nữa. Thế nên mọi tâm tư muốn đến đó ngồi suy nghĩ đều phải dừng lại, Thanh Hàn thẩn thơ quay về lớp học của mình, bước chân chầm chậm đi. Dường như cô muốn kéo dài thời gian phải gặp anh ra, để cho bản thân có thể suy nghĩ về mọi việc.
Thanh Hàn bỗng nhớ đến lần đầu gặp nhau, cô cũng có tâm trạng tức tối giống như bây giờ, chỉ khác mỗi việc cô đã trả được mối thù với cậu học sinh lạ mặt kia thôi. Còn với tên lớp trưởng kia, có lẽ cô chưa kịp làm "quân tử báo thù mười năm chưa muộn", thì một cảm xúc khác lạ đã xen vào, bao trùm lấy trái tim cô. Thanh Hàn bật cười khúc khích khi nghĩ về tên nhóc vẫn còn đang nằm ngủ trên cây kia, chẳng nhẽ bây giờ bọn con trai đều thích chọc giận người khác à?
- Làm gì mà cười tươi thế? - Giọng nói quen thuộc của người con trai ấy.. Đôi mắt Thanh Hàn không còn nhìn về một điểm xa xăm mơ hồ nào nữa, cô nhìn khuôn mặt của người đang tiến về phía mình.
Phạm Nguyên mỉm cười khi thấy cô nhím con đang đi lang thang này, tâm trạng như thể người vợ ngóng trông chồng trở về cũng dần tan biến. Khi nãy, nhìn thấy Hạ Gia Mẫn quay về lớp rồi mà không nhìn thấy Thanh Hàn đâu, anh dù biết ở trong trường thì cô sẽ không có chuyện gì, nhưng vẫn nhịn không được mà đi tìm. Mặc kệ mấy đứa con trai đùa cùng nụ cười ẩn ý của Hạ Gia Mẫn, Phạm Nguyên vẫn tỏ vẻ đường đường chính chính, lấy danh nghĩa lớp trưởng đi tìm bạn học.
- Cũng không có gì đâu.. Chỉ là tự dưng tôi nhớ về lần đầu chúng ta gặp nhau thôi! - Lời nói của Thanh Hàn là vô tình mà thốt lên những suy nghĩ trong lòng, thế nhưng cô đâu có biết, điều ấy vô tình khiến anh tăng tốc độ của trái tim.
- Cậu.. - Phạm Nguyên thầm mong chờ, dù chính anh cũng không rõ, nhím con này nhớ về lần đầu gặp gỡ là nhớ về anh, hay là vẫn còn đang ghi thù khi ấy.
- Vừa nãy, tôi vừa gặp một tên nhóc hành xử giống y hệt cậu! - Thanh Hàn càng nhớ về chuyện vừa nãy cùng đôi giày đang bơ vơ nơi "góc bể chân trời" nào đó, đôi môi càng lộ ra nụ cười tươi hơn. - Đều đáng ghét như nhau!
Nụ cười ấy rơi vào trong mắt của bạn học Phạm Nguyên, thực sự.. thực sự rất chói mắt. Đặc biệt là khi cô cho thêm từ "đáng ghét" nữa chứ, mọi mộng mơ của anh đều suy sụp hoàn toàn, khuôn mặt đẹp đẽ không tránh khỏi tức tối. Anh im lặng không nói lời nào, nhưng cái sát khí muốn giết người này chắc sẽ dọa chết trái tim yếu đuối của bao người mất.
Thanh Hàn cũng dần nhận ra nguy hiểm đang âm ỉ, điệu bộ vui vẻ cười nói được thay thế bằng cách im lặng, ngoan ngoãn đứng tại chỗ. Chỉ có điều cô không hiểu, tại sao cô vừa đứng im lặng, khuôn mặt của tên dở hơi này lại càng tức tối hơn cơ chứ?
- Đứng nói chuyện với tôi khiến cậu căng thẳng à? - Phạm Nguyên lên tiếng hỏi, tông giọng trầm trầm, tâm trí anh thầm gật đầu nhắn nhủ: "Sử dụng giọng này ngầu lắm, tiếp tục dùng để làm nhím con phải lòng đi!" Cô nhóc này, nói chuyện về cậu ta thì vui cười như thế, còn nói chuyện về tôi thì không còn gì để nói à!
- Cậu dùng bộ mặt đấy với tôi, chắc có khi tôi thành được mẹ của cậu, tôi mới dám vui cười nói chuyện tiếp! -Cô vì câu hỏi ấy mà buồn cười, bộ tên này cứ hằm hằm hè hè mà mong đợi người ta vui cười với cậu ta chắc, đúng là chả biết nói gì với cậu nữa.
- Thôi thôi, không nói chuyện này nữa! - Thanh Hàn phẩy tay cho qua, cô quyết định không tiếp tục với cái chuyện này để đỡ nhìn khuôn mặt đáng sợ của anh nữa. - Cuối tuần này, vừa đúng lễ Giáng sinh năm nay, đi chơi với tôi nhé?
Cô ngoài mặt thì đang tươi cười hỏi, nhưng trong lòng thì lại tranh cãi kịch liệt, chẳng phải cô vẫn còn lo sợ chuyện anh sẽ từ chối ư? "Nhưng không nói chuyện kia nữa, vậy chẳng phải chuyện tiếp theo là chuyện đi chơi à?" Cô nghĩ ngợi.
Khuôn mặt vốn đang tức giận của anh đỏ ửng lên, Phạm Nguyên hấp tấp lấy tay che lại, mong rằng Thanh Hàn không nhìn thấy bộ mặt vui mừng quá mức của mình. Anh vội vã xoay người đi tiếp, để lại mấy lời cho cô.
- Vì cậu là bạn cùng bàn của tôi nên mới có chuyện tôi đồng ý đấy, chứ không, tôi từ chối lâu rồi! - Anh rảo bước đi, nụ cười rạng rỡ hệt như một đứa trẻ, trái ngược với tính cách lạnh nhạt mà anh tạo dựng với mọi người. Bởi đó là Thanh Hàn, vậy nên anh mới vui đến như vậy.
- Thế đồng ý rồi thì cậu không định bàn chuyện đi chơi à? - Cô gọi với theo, tâm trạng chẳng vui vẻ gì nếu anh nói sẽ bàn chuyện đi chơi trong lớp. Nếu bàn trong lớp, thế chẳng khác nào "tặng" một quả bom nguyên tử vào mối quan hệ của cô với bạn bè cùng lớp.
- Điện thoại của cậu để làm cảnh à? - Thêm một cuộc điện thoại với nhau, đó quả là một điều ấm lòng trong ngày mùa đông giá rét!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận