Thanh Hàn đứng trước gương ngắm nhìn, trong lòng không khỏi lo lắng. Trong gương, hình ảnh phản chiếu một cô gái mặc chiếc áo khoác choàng màu be ấm áp, đi kèm với cái váy kẻ ca-rô màu nâu sẫm. Mái tóc buộc nửa đầu nữ tính vừa được mẹ cô làm cho, đằng sau là những lọn tóc dài xoăn nhè nhẹ.
Chỉ là đi chơi với tên lớp trưởng đáng ghét kia thôi mà, cô ăn mặc thế này, liệu cậu ta có nghĩ gì không? Liếc nhìn, "kế hoạch dự phòng" vẫn còn đang nằm chỏng chơ trên giường. Áo len cổ lọ thoải mái và quần bò xanh đơn giản, rõ ràng là một lựa chọn tốt hơn..
- Hàn Hàn, sắp đến giờ hẹn của con với ai đấy rồi kìa! - Mẹ cô gọi vọng lên từ dưới tầng, mang theo tiếng cười khúc khích.
- À vâng.. Con biết rồi mẹ ạ! - Liếc nhìn đồng hồ, chỉ còn mười lăm phút nữa là đến giờ hẹn.
Đành mặc kệ, cô vội vàng lấy túi xách cùng chiếc mũ len, chạy xuống nhà tạm biệt bố mẹ. Đợi đến khi cô con gái yêu rời đi, bố Thanh Hàn mới lên tiếng.
- Mẹ nó thật là.. Thằng nhóc kia đã qua "kiểm duyệt" của tôi đâu mà bà để nó đi thế? - Ông trách nhẹ, khuôn mặt trầm trọng vì cảm giác con gái mình đang sắp có "người đàn ông khác".
- Hừ! - Mẹ cô liếc chồng mình một cái, trả lời. - Đợi ông kiểm duyệt xong thì còn gái tôi ế mất!
Bà sao mà không hiểu nổi chứ, con gái mình bắt đầu dần xa khỏi vòng tay bố mẹ, có ai mà không lo. Nhưng bà muốn thay vì áp đặt con, bà muốn để cô tự tìm hiểu thế giới ngoài kia, với bao bỡ ngỡ và háo hức. Thanh Hàn chỉ cần biết rằng, ông bà luôn ủng hộ cô, và lúc cô cần nhất, họ luôn ở đó, chào đón cô trong ngôi nhà thân yêu này..
***
Đồng hồ ở công viên đã điểm tám giờ, những bông tuyết rơi làm cho ngày lễ Giáng Sinh thêm phần lạnh giá. Lâu lắm mới thấy một dịp lễ trùng với ngày cuối tuần, nơi nơi đều thấy các cặp đôi đang vui vẻ nói cười. Trong không khí náo nhiệt đón chờ ngày Giáng Sinh đó, một chàng trai đã đứng lặng im không biết từ bao giờ. Trên tóc, quần áo anh dính đầy tuyết, chỉ thiếu mỗi cái mũi cà rốt, anh sẽ giống hệt một người tuyết trẻ con thường làm.
Các cô gái qua đường đều hơi ngoái lại nhìn, tâm trạng tiếc nuối trước anh chàng đẹp trai này. Kiên nhẫn đợi chờ trong ngày lễ như này, chắc chỉ có thể là đợi người yêu thôi nhỉ? Mà người có thể khiến anh chàng này đợi, chắc cũng khỏi phải nói rồi..
- Cậu đợi tôi lâu chưa? - Từ đằng sau, một cô gái nhỏ bất chợt đập vai anh, cố gắng dọa cho anh giật mình.
Khuôn mặt Phạm Nguyên đỏ ửng lên, chẳng biết vì cái thời tiết lạnh này hay vì người con gái ở trước mặt mình nữa. Anh trầm lặng không trả lời cô vội, thầm ngắm nhìn cô một lượt, trong lòng chẳng biết cô ăn mặc thế này có đủ ấm không. Cô mặc áo choàng, chiếc áo bên trong thì cổ tròn, để lộ một khoảng trống trên cổ, làm cho da ở chỗ ấy lạnh buốt.
- Tôi cũng vừa mới đến thôi. - Anh nói, cởi khăn len của mình ra, chùm kín mít lên đầu, lên cổ cô một cách gọn gàng.
- Vừa mới đến mà tuyết phủ đầy trên người cậu thế này ấy hả? - Cô nhe răng cười, đôi mắt tràn đầy niềm vui.
Chiếc khăn anh quàng cho cô ở lớp ngoài đã phủ đầy tuyết trắng, nhưng điều ấy chẳng ảnh hưởng gì đến những hơi ấm còn sót lại của người con trai này. Khi vừa mới đến, cô đã trông thấy tên này nổi bật từ đằng xa, chỉ bởi vì cậu ta quá thu hút các cô gái khác. Lớp trưởng đại nhân, anh không chỉ thu hút về mặt ngoại hình, tính cách còn ga lăng vậy, bảo sao con gái đều bám theo anh! Thế mà còn quan tâm như vậy nữa, không sợ cô hiểu lầm sự quan tâm này à?
- Thì.. - Biết mình không nói dối được, Phạm Nguyên cười gượng, lấy tay phủi phủi tuyết trên chiếc khăn quàng cho cô, sợ cô lạnh.
Chuyện anh đến sớm, ngay cả bản thân anh cũng chẳng thể hiểu nổi nữa. Chỉ biết là nghĩ đến việc hôm nay cùng cô ra ngoài, anh không tài nào dừng được cảm xúc vui sướng cứ trào dâng trong mình. Sáng nay, tự biết bản thân không thể ngủ thêm được, anh đành thức dậy chuẩn bị để đến đây, mong cô không phải chờ anh một giây phút nào trong thời tiết lạnh giá.
- Đừng nói là.. đến tuyết cũng giống mấy cô gái kia, bị thu hút bởi cậu đấy nhé! - Thanh Hàn đùa anh, cười.
Nói xong, cô ngạc nhiên nhìn khuôn mặt anh đang vui vẻ bỗng tối sầm, khuôn mặt đầy vẻ không vui làm cô mất tự nhiên. Tâm trạng Phạm Nguyên trùng xuống, cô nhìn anh thu hút vậy, rốt cuộc không lo lắng ư mà còn đùa được? Còn anh, thấy bất cứ ai kể cả cô bạn Hạ Gia Mẫn của cô, đều lo lắng họ sẽ cướp mất đi sự chú ý vốn ít ỏi mà cô nhím con này dành cho anh..
- Không phải vậy! - Anh nói khẽ, khuôn mặt buồn bực quay đi chỗ khác. - Chúng ta bây giờ sẽ đến khu vui chơi, hay trung tâm thương mại?
- Cả hai thứ cậu đoán, đều sai bét! - Thanh Hàn không muốn phá hỏng sự thân thiết mới xuất hiện của hai người, nhanh chóng cười nói theo chủ đề anh vừa hỏi.
Phạm Nguyên ngạc nhiên, đó chẳng phải hai địa điểm mà các cô gái thường lựa chọn để đi chơi hay sao? Nhìn vào người con gái phía trước mình, cô đang tủm tỉm cười cười, chở đợi anh đoán xem hai người rốt cuộc sẽ đi đầu tiếp. Mặc cho anh thông minh đến đâu, thì kinh nghiệm với con gái bằng không của mình, Phạm Nguyên vẫn phải lắc đầu chịu thua với cô.
- Chúng ta đi thôi! - Thanh Hàn nháy mắt, vui vẻ chạy nhảy lên trước, nhanh chóng trở thành một người dẫn đường cho cả hai.
***
- Cậu thích đi dạo phố thế này hả? - Phạm Nguyên cầm túi hạt dẻ ngào mật ong thơm phức, nóng hôi hổi trên tay, đưa mắt nhìn cô gái đang cười nói với bác bán hạt dẻ.
- Đi thế này vui mà, cậu không thích sao? - Trả tiền xong xuôi, Thanh Hàn cười híp mắt, chào tạm biệt bác gái bán hàng, tiếp tục đi với anh.
- Không phải, rất rất vui.. - Anh lắc đầu cười, niềm vui giản dị từ những món ăn đường phố, từ tính cách dễ mến của cô càng làm trái tim anh nhộn nhịp hơn.
Hai người cứ thế đi bên nhau, vui vẻ ăn món hạt dẻ ngọt ngào âm ấm, cười đùa nói chuyện trong không gian trắng xóa. Không có những hành động thân mật như nắm tay, những cái ôm, hay bất cứ điều gì khác, chỉ những điều tự nhiên ấy thôi cũng đủ cho mọi người cảm giác đôi bạn trẻ giống như một cặp người yêu dễ thương vậy!
Đi suốt từ sáng đến giữa trưa, tuyết đã ngừng rơi, để lại một thành phố ngập tràn tuyết trắng, lung linh thêm bởi những ánh đèn mà người ta bật từ sớm. Lặng yên đứng dưới gốc cây, chuẩn bị đợi đèn xanh để qua đường, Thanh Hàn lén ngắm nhìn cậu con trai ở bên cạnh mình. Bao nhiêu suy tư lướt qua tâm trí cô, hình ảnh về từng kí ức từ lúc họ quen nhau hiện lên trong đầu.
Anh lúc nào cũng tỏ vẻ lạnh lùng, nhưng ẩn sâu bên trong đó là một người học sinh bình thường, mang theo bao bồng bột của tuổi học trò. Anh thích trêu cô, mỗi lần trêu xong đều cười rất thích thú, nhưng đến lúc cô trêu lại một tí thì giận dỗi như trẻ con. Trêu chọc nhau là thế, nhưng lúc cô bị cả lớp ghét bỏ, anh cùng Mẫn Mẫn vẫn ở bên cạnh cô, mặc kệ cho những tiếng xấu ác ý..
Mải mê nghĩ ngợi, cô không để ý mấy đứa trẻ đang nô đùa gần hai người ngã vào Phạm Nguyên, khiến anh mất đà đẩy cô vào thân cây. Trên những cành cây khẳng khiu trụi lá, tuyết đọng dày vì lực đẩy mà rung lên, rơi xuống đầu hai người. Chẳng mấy chốc, tuyết tan ra thấm vào quần áo, cả cô và anh đều run lên bởi cơn lạnh buốt đột ngột.
- Thanh Hàn, cậu có bị dính nhiều tuyết không? - Trên đường, hai người cũng dính không ít tuyết rồi, bây giờ còn thêm một đống tuyết đổ xuống, Phạm Nguyên lo lắng cô bị lạnh.
- Cũng có.. - Cô ngẩng mặt lên, hơi ngại vì người con trai ấy đã che gần như toàn bộ cho cô rồi, vậy mà vẫn còn lo lắng nữa. - Không phải bây giờ cậu nên để ý đến bản thân sao?
Cô khẽ đẩy anh ra, Phạm Nguyên cũng nhận ra rằng mình vừa dựa sát vào cô ở thân cây, nên ngượng ngùng đứng thẳng người dậy. Anh phủi sạch quần áo xong, nhìn sang thấy cô vì chuyện vừa nãy mà không dám nhìn thẳng anh, cứ đứng yên chờ đợi.
- Gần đến giờ ăn trưa rồi, hay chúng ta đi đến quán mì gần đây nhé? Ở đấy có điều hòa, sẽ ấm nhanh thôi, với cả, tôi cũng biết quán mì ấy rất ngon! - Phạm Nguyên vừa đưa tay phủi những bông tuyết còn sót lại ở khăn quàng cổ của cô, vừa giới thiệu.
- Được, vậy theo ý cậu đi! - Cô gật gật đầu, ngoan ngoan theo sự chỉ đường của anh.
Chỉ một lúc sau, cả hai đã nhanh chóng ngồi yên vị trong quán mì, cởi bỏ lớp áo khoác ấm áp cùng chiếc khăn quàng cổ. Ngay từ khi bước vào, phong cách ấm cúng, giản dị của quán đã thu hút sự yêu thích của Thanh Hàn. Từ cách bày biện, trang trí, cùng với màu đèn vàng cam nhàn nhạt đều làm cho những người mới bước vào quán đã cảm nhận được điều này.
- Quán này tuyệt thật đấy! - Cô reo lên khen ngợi, vẫn vui vẻ mà quan sát xung quanh.
- Cậu thật là.. - Anh buồn cười bởi câu khen của cô gái trước mặt, chưa ăn uống gì đã khen quán rồi. - Mai sau quán nào muốn thu hút cậu, chắc chỉ cần trang trí đẹp là xong thôi nhỉ?
- Đừng có phá hỏng cảm xúc của tôi chứ? - Cô phùng má, tiếp tục trò chuyện. - Mà sao cậu biết đến quán này vậy?
- À tại vì..
- Ơ kìa, đến đây cũng gặp người quen à? - Tiếng nói xa lạ chen vào, một người con trai tiến đến, bước vào cuộc trò chuyện của hai người.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận