Trong phòng họp của giáo viên, cô giáo chủ nhiệm của Thanh Hàn, giáo viên coi thi, giám thị cùng với thầy hiệu trưởng, bọn họ tụ họp đầy đủ ở đây để tìm cách giải quyết vụ việc này. Trông các vị đại nhân kia như "bộ tứ siêu đẳng" đang chuẩn bị tiêu diệt kẻ phản diện là cô. Căn phòng im lặng đến ngạt thở, mọi người nhìn chằm chằm Thanh Hàn, đôi mắt như cái máy X - quang, cố để phân tích xem cô là thể loại học sinh gì, khiến cho Thanh Hàn sởn cả gai ốc. Nhưng, tất cả những cặp mắt đó đều có một điểm chung, đó là dành cái nhìn rất chán ghét cho cô - người bị cho là "chắc chắn" mang tài liệu khi đi thi, người đã khiến danh tiếng của trường Thanh Hoa bị xấu đi trong mắt mọi người.
Thanh Hàn ngồi lặng im, bị nhìn chằm chằm y như một vật thể kì quặc nào đó khiến cô trở nên lúng túng, đôi mắt to tròn liếc nhìn mọi thứ xung quanh. Căn phòng này nhìn bao quát khá rộng rãi, lại được sơn màu xám, làm tăng độ u ám của căn phòng này. Không hổ danh là trường cấp Ba hàng đầu của Trung Hoa, căn phòng được thiết kế vô cùng độc đáo, với những trang thiết bị hiện đại. Thanh Hàn thầm khen ngợi người thiết kế, rồi lại tiếp tục quan sát xung quanh. Bất chợt, tiếng nói vô cùng chanh chua của cô giáo coi thi kia vang lên, làm cắt đứt sự im ắng bao trùm căn phòng.
- Thầy hiệu trưởng, cô giám thị và cô chủ nhiệm Đào, mọi người cũng đã nghe rõ sự tình rồi, vậy tại sao còn không ra quyết định luôn đi chứ! Tất cả đã vạch rõ ra rành rành, cô học sinh kia là người sử dụng tài liệu rồi, sao chúng ta không thể đình chỉ luôn vị học sinh này! - Không phải Thanh Hàn muốn nghĩ xấu cô giáo trông thi này, nhưng mà chẳng hiểu tại sao, trong giọng nói cô ấy lại nóng vội đến thế chứ. Khuôn mặt xinh đẹp như thiên sứ của cô bỗng nhăn khẽ lại.
- Tôi cũng thấy việc này đang làm tốn thời gian của tất cả mọi người rồi. Việc đã đến nước này, chứng cứ đã rõ ràng quá rồi, đằng nào cũng phải xử phạt học sinh này thôi, chỉ là sớm hay muộn. - Giọng của giám thị cũng vang lên, nói cái giọng chắc như đinh đóng cột. Nói xong, cô giám thị còn quét mắt qua cô, rồi liền quay đi luôn, cứ như thể nếu nhìn Thanh Hàn thêm một chút thì sẽ bị ô nhiễm mất.
***
Nhìn cái tình hình hoàn toàn không đứng về phía mình thế này, trong cô dấy lên một sự sợ hãi. Đôi mắt sống động của cô hơi rũ xuống, cố để không phải nhìn thấy những điều sắp xảy đến với mình. Nhưng khi nhớ đến hình ảnh người con trai mặc cái áo đồng phục trắng, khẽ nói nhẹ: "Tôi tin cậu!", trái tim hoang mang của cô lại được yên ổn. Ánh mắt anh lúc đó trông thật kiên định, mang theo một sự tin tưởng mãnh liệt, khiến tâm trạng hỗn loạn của cô trở nên bình ổn, ấm áp.
"Đợi chút!" - Thanh Hàn cảm thấy hình như có gì đó rất sai ở đây. - "Ớ! Ớ! Chết chết, sai, sai quá rồi Thanh Hàn ơi! Sao mình lại nghĩ đến cậu ta trước tiên chứ! Con nhóc Hạ Gia Mẫn kia mà biết, chắc chắn sẽ khinh bỉ mình vì trọng sắc khinh bạn cho mà xem!". Thanh Hàn lắc lắc đầu, đẩy xa mấy cái suy nghĩ vớ vẩn kia đi, rồi bắt đầu sắp xếp lại lời ăn tiếng nói của mình. Cô ngẩng mặt lên, khuôn mặt đáng yêu nay lại xen lẫn với sự kiên cường, bất khuất.
- Em thưa cô! - Cô nói rõ ràng, rành mạch từng câu từng tiếng, vang lên thật đều đặn. - Phải chăng nếu cứ có chứng cứ thì là của em sao? Như vậy thì thật sự thiếu mức đáng tin, tất cả sự việc chưa đến cuối cùng thì thầy cô không thể khẳng định như thế được! Thế sẽ quá bất công cho em!
Cô giáo coi thi "hừ" lạnh một tiếng, cái nhìn dành cho cô càng ngày càng chán ghét:
- Rốt cuộc em còn muốn cãi như thế nào nữa, chứng cứ đã quá rõ ràng rồi! Trên vỏ chai nước đều là chữ của em, nếu không tin, thì tự mình xem đi! - Nói xong, cô ấy không khách khí mà ném thẳng ra trước mặt cô, đụng một cái mạnh vào mu bàn tay trắng nõn, mềm mại đó.
Thanh Hàn kìm tiếng kêu "..."
L ại, nhấc chai nước lên xem xét thật kĩ. Quả thật, chữ trên đó rất giống của cô! Nhưng.. tại sao lại thế chứ! Rốt cuộc, những người muốn hại cô đã làm kiểu gì vậy! Trong đầu Thanh Hàn, tất cả suy nghĩ rối tung cả lên, như một mớ bòng bong, khiến cô không tài nào gỡ ra được.
- Sao? Xem xét kĩ chưa? Đây chẳng phải là chữ của em sao? Hừ, tôi xem em cãi thế nào? -Vị giáo viên coi thi kia khoanh tay trước ngực, vẻ mặt đắc ý như một kẻ chiến thắng nhìn người thua cuộc. "Ha! Tao xem con nhóc như mày cãi thế nào với tao được chứ? Đúng là ngu ngốc, động ai không động lại đi động phải Đặng Phương Nhã chứ!"
- Hừ! Không hiểu tại sao trường chúng ta lại nhận phải một học sinh như thế này nữa! - Giám thị lầm bầm, giọng nói tràn ngập sự giận dữ.
- Thôi! Mấy việc còn lại tôi giao các cô giải quyết nốt! Hãy xử lí thật nghiêm minh coi như tiêu diệt hậu họa về sau, để các học sinh khác sau này lấy cái gương này mà không phạm phải! - Thầy hiệu trưởng đứng dậy, vừa xoa xoa mi tâm vừa nói với cái giọng mệt mỏi. Trên cái trán đã hói trắng bóng của thầy, Thanh Hàn dường như thấy thêm mấy nếp nhăn nữa. Nhưng cô cũng chả có tâm trạng để mà cười, bới.. tận thế sắp đến với cô thật rồi!
***
Đúng lúc này, người từ đầu đến giờ vẫn chưa lên tiếng một lời nào, bỗng cất tiếng nói kiên định của mình, khiến tất cả phải quay về phía người ấy.
- Xin thầy hãy để tôi điều tra thật kĩ vụ này đã! - Cô giáo chủ nhiệm đại nhân của cô xuất hiện như một vị thần tiên, như ông bụt trong những câu chuyện cổ tích cô thường được nghe kể. Thanh Hàn suýt chút nữa thì rớt cả nước mắt, không thôi cảm động nhìn về phía cô chủ nhiệm, ánh mắt biết ơn và trân trọng.
Thực tế, Đào Uyển Tử cũng đã rất phân vân, bởi chứng cứ đã rõ ràng trước mắt rồi, có muốn không tin cũng khó mà được. Nhưng như có một điều gì đó mách bảo, làm cho cô mong mỏi hơn bao giờ hết được điều tra kĩ sự việc này, để không làm liên lụy đến người vô tội. Khi nhìn vào ánh mắt trong trẻo cùng những sự kiên cường lúc cố đấu tranh vì bản thân, sự thật, tuyệt vọng khi không ai tin mình, Đào Uyển Tử đã bị thuyết phục hoàn toàn. Không những thế, trong thời gian này, con bé cũng rất cố gắng, luôn thi đua với lớp trưởng. Vậy nên, cô quyết định sẽ tin tưởng trái tim của mình một lần.
- Còn cái gì để mà điều tra nữa chứ! Cô không phải thấy mọi thứ đã rõ ràng rồi sao? - Bất chợt, cô giáo coi thi đứng bật dậy, đập mạnh vào bàn. Ánh mắt của cô ta lúc này trông đáng sợ đến rợn người, khuôn mặt được trang điểm kĩ càng có cảm giác như sắp rơi cả tảng phấn trên mặt xuống. - Đào Uyển Tử! Dù muốn bảo vệ học sinh của mình thì cũng nên biết chọn đúng thời điểm, đừng có ai cũng mà lao bừa vào bảo vệ, rồi cô sẽ phải hối hận đấy!
- Hừm.. Có gì mà cô phải gay gắt với tôi vậy chứ? Điều đó càng làm tôi cảm thấy mờ ám, càng muốn được điều tra cho rõ vụ này rồi đấy! - Cô nhìn thẳng vào mắt cô ta, lạnh lùng tựa như băng hàn trong núi tuyết. - Thầy hiệu trưởng! Xin hãy để tôi điều tra tường tận việc này!
Thầy hiệu trưởng trầm tư suy nghĩ một chút, tất nhiên, ông cũng cảm thấy thái độ của cô giáo coi thi này đáng ngờ thật, nên ông gật gật đầu rồi trầm giọng nói:
- Được! Vậy quyết định thế đi! Uyển Tử, cô hãy điều tra cho kĩ sự việc này, để trừ tận gốc những người gây họa! - Dứt lời, ông trầm ổn bước ra khỏi phòng, lắc lắc đầu vẻ buồn phiền. Tưởng như sau việc này, ông đã già đi thêm mấy chục tuổi rồi, trông không khác mấy so với mấy ông cụ già.
Đạt được nguyện vọng của mình, Đào Uyển Tử không khỏi mừng thầm. Cô quay ra cười nhẹ chào giám thị và vị giáo viên trông thi theo phép tắc, rồi ra hiệu bảo Thanh Hàn đi theo. Lòng của Thanh Hàn giờ còn đang rộn rã của niềm vui và sự ngỡ ngàng trước màn lội ngược dòng ngoạn mục kia. Mặt cô bé ngơ ngơ ngác ngác, nhìn thấy cô ra hiệu như vậy liền đứng lên, cúi chào hai người kia, chạy y như một chú thỏ con về phía cô.
Hai người vừa đi khỏi, cô giám thị kia cũng đứng dậy ngay, chào tạm biệt cô coi thi, rồi vội vàng ra khỏi phòng. Lúc này, vị giáo viên coi thi không phải che giấu bản chất thật của mình nữa. Cô ta vò tung mái tóc, tức giận gạt tất cả những thứ trên bàn xuống. Trong tiếng đồ vật rơi xuống, cô ta giận dữ gào thét:
- Chỉ còn một chút nữa thôi là đã đủ để đuổi học con nhãi ranh kia rồi! Hừ Đào Uyển Tử, tôi sẽ không tha cho cô đâu!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận