Edit: Xiang
Beta: TH
Đang lúc mọi người muốn trông thấy nhân vật trong cuộc là Phó Sảng thảm hại cúi đầu lẩn tránh thì cô vẫn đeo túi đi học, ăn cơm và đi thi bình thường. Đối với cô, một đêm đó đã đủ để cô tiêu hóa hết năng lượng tiêu cực, càng bị bóng tối bao phủ thì càng phải lớn mạnh hơn để che lấp lại nó.
Mà người thảm nhất mấy ngày nay chính là Trần Duy Lặc. Anh không một đêm nào có thể ngủ được. Sau khi Lục Dư nhìn thấy video, trong lòng bất bình thay cho Phó Sảng, nhưng lại không thể nói thẳng trước mặt Trần Duy Lặc, bảo tên Trư Bát Giới anh nhìn vào gương, cả trong lẫn ngoài đều không phải là người rồi bèn dứt khoát ngậm miệng không nói nữa.
Kết thúc ngày thi cuối cùng, Trần Duy Lặc đến khoa ngoại ngữ tìm Nghiêm Diệc Vân. Quan hệ giữa anh và Phó Sảng, Trần Duy Lặc không thẹn với lương tâm. Nhưng đứng ở góc độ của anh, anh quyết định nói rõ chuyện này với Nghiêm Diệc Vân để tránh lại ảnh hưởng đến Phó Sảng lần nữa.
Nụ hôn tinh nghịch trong kì nghỉ hè của Phó Sảng khiến anh sững sờ trong chốc lát. Anh đã từng nghĩ có phải Phó Sảng thích mình hay không, nhưng sự sững sờ ngắn ngủi mà Phó Sảng đem lại ấy ngắn ngủi đến nỗi mà anh đã hoàn toàn lãng quên nó.
Kỳ thi của khoa ngoại ngữ kết thúc vào buổi sáng, mấy ngày nay Nghiêm Diệc Vân không đi tìm anh, dường như cả hai cũng ngầm thừa nhận đây là khoảng thời gian im lặng để đương đầu với kỳ thi cuối kỳ.
Trần Duy Lặc gọi điện thoại cho cô ta nhưng cô ta không nhận nên anh bèn đi tìm Hùng Giai Giác hỏi: “Cô ấy đi đâu rồi?”
Hùng Giai Giác hiếm khi thấy Trần Duy Lặc nhìn chằm chằm mình, ngẫm một lúc, cô ta nhớ đến chuyện Nghiêm Diệc Vân đã dặn nên cố làm ra vẻ nói: “Có người đến tìm cậu ấy nên cậu ấy đã đi ra ngoài với người ta rồi.”
“Hắn ta là ai?” Trần Duy Lặc lại hỏi, rõ ràng anh đã nhắn WeChat cho cô ta bảo buổi tối cùng nhau ăn cơm.
“Cậu ấy nói là anh chàng cùng lớp nhà giàu vẫn luôn theo đuổi cậu ấy từ hồi cấp ba.”
Nét mặt Trần Duy Lặc thay đổi, nhét điện thoại vào túi, hỏi cô ta: “Cô ấy đi đâu cô biết không?”
Hùng Giai Giác tất nhiên biết: “Đi xem phim ở rạp phim Đại Cơ.”
Trần Duy Lặc không nán lại một giây nào, xoay người rời đi. Anh nhớ những gì Nghiêm Diệc Vân đã nói đêm đó, thật ra cô ta đã đào một cái lỗ để anh chui xuống, cố ý bảo Hùng Giai Giác nói cho anh biết, để anh cũng nếm thử loại cảm giác này.
Trần Duy Lặc như ý muốn của cô ta, đến rạp phim Đại Cơ tìm.
Bên này Nghiêm Diệc Vân nhận được WeChat của Hùng Giai Giác bèn đắc ý cười nhìn màn hình chiếu phim sáng rực rỡ. Hùng Giai Giác nói với cô ta, sắc mặt của Trần Duy Lặc biến đổi ngay lập tức, cô ta cũng biết người đàn ông kia không chịu được cơn tức này. Cô ta nhanh chóng cất điện thoại vào túi, không xem tin nhắn Hùng Giai Giác gửi đến nữa.
Nghiêm Diệc Vân dựa vào ghế sofa, đánh bàn tay dâm đãng đang chạm vào eo cô ta ra: “Đừng đụng vào tôi.”
Cố Bân ghé sát bên tai cô ta cười một tiếng: “Sao lúc nghỉ hè em không nói như vậy?”
Nghiêm Diệc Vân quay đầu lại che miệng hắn ta, cô ta chẳng muốn nghe lời này chút nào từ miệng hắn. Nếu không phải lúc đó cô ta thất tình ngu muội, chắc chắn sẽ không để để Cố Bân lợi dụng sơ hở.
Bây giờ cô ta xem phim cùng hắn đơn thuần chỉ để đóng kịch, lợi dụng hắn ta mà thôi.
“Cố Bân, anh cũng đã có bạn gái rồi.”
Cố Bân hôn tay cô ta: “Đó là vì em không chịu yêu anh. Anh biết em lợi dụng anh, nhưng anh cam tâm tình nguyện. Em muốn cái gì cũng được, chỉ cần thỏa mãn anh một chút là được rồi.”
Nghiêm Diệc Vân đẩy miệng hắn ta, nằm đó cười khinh bỉ, vì lòng tham của Cố Bân mà cảm thấy chán ghét.
Sau khi tan cuộc, Cố Bân ôm cô ta, ghé sát tai cô ta nói: “Mua cho em thêm một cái túi nhé?”
Nghiêm Diệc Vân dừng bước lại, liếc nhìn Cố Bân với ánh mắt sâu xa: “Thôi khỏi.”
“Chanel, không phải em rất muốn sao?” Cố Bân dụ dỗ.
Nghiêm Diệc Vân trừng hắn ta: “Anh cho rằng tôi bán thân hả?”
Cố Bân xoa khóe môi cô ta, cười nói: “Vân Vân, có một số chuyện đã làm một lần thì sẽ có lần thứ hai. Em chỉ cần mang theo tâm trạng như lần đầu tiên là được. Anh không phải mua em, mà là quý trọng em.”
Nghiêm Diệc Vân nhớ đến mấy đêm trong kì nghỉ hè ấy, lúc cô ta hoà làm một với Trần Duy Lặc cũng không thấy tội lỗi. Dù sao cũng là chuyện làm khi thất tình chia tay, ai cũng không có quyền can thiệp. Nhưng bây giờ, trong lòng Nghiêm Diệc Vân luôn cảm thấy không thật.
“Tôi chỉ đi xem phim với cậu thôi.”
Cố Bân thỏa hiệp, nhưng vẫn hôn cô ta một cái: “Em không đồng ý với anh cũng được, nhưng anh vẫn mua cho em.”
Có thì lấy thôi, Nghiêm Diệc Vân không từ chối, vả lại những thứ cô ta bỏ ra cũng xứng đáng được nhận.
Trần Duy Lặc vẫn luôn đợi ở rạp chiếu phim, anh thật sự trông thấy Nghiêm Diệc Vân và người đàn ông kia đi ra ngoài. Mặc dù họ không có tay trong tay, nhưng nhìn vào khoảng cách thì nom có vẻ rất mờ ám.
Tầng trên cùng có một cửa hàng túi xách, bọn họ đi thang máy xuống. Trong tấm thủy tinh trong suốt, Trần Duy Lặc nằm trên lan can nhìn thấy người đàn ông kia vụng trộm véo mông Nghiêm Diệc Vân một cái, hai người tán tỉnh nhau trong thang máy.
Trần Duy Lặc cắn môi, trong lòng bỗng bùng lên một ngọn lửa.
Nghiêm Diệc Vân ở trong cửa hàng chọn túi xách, kiểu dáng cô ta muốn không có ở đây. Nhân viên đi vào kho hàng tìm giúp cô ta, còn Nghiêm Diệc Vân lại vào trong cửa hàng ngắm nghía.
Lúc này, điện thoại Cố Bân bất chợt vang lên. Hắn ta cúi đầu nhìn, là bạn gái hắn. Nghiêm Diệc Vân cười một tiếng chỉ ra bên ngoài, ý bảo hắn ta ra chỗ khác mà nhận điện thoại. Nếu bị phát hiện thì tiêu.
Trong trung tâm thương mại có radio, Cố Bân đi đến cửa thoát hiểm nghe điện thoại, đốt một điếu thuốc, đối phó qua loa với tiếng hỏi thăm trong điện thoại, rồi dùng mấy lời ngọt ngào dụ dỗ.
Hắn ta vừa mới cúp điện thoại, đột nhiên sau cửa vang lên tiếng động. Bên trong lối thoát hiểm đen như mực, hắn còn chưa lên tiếng thì đèn đột nhiên đèn bật, lộ hình bóng một người đàn ông to lớn, cao hơn hắn nửa cái đầu. Vẻ mặt người nọ u ám, trên nắm tay nổi đầy gân xanh, không nói hai lời đi đến đánh thẳng vào mặt hắn.
“Mẹ nó, mày là ai?”
Trần Duy Lặc thở hổn hển: “Ông nội mày.”
Cố Bân khinh miệt: “Con mẹ nó, mày mới là cháu trai tao.”
Trần Duy Lặc lại đấm cho hắn ta mấy cái vào mặt, đạp Cố Bân xuống đất, khiến hắn ta vội vàng la lên: “Người anh em, người anh em, có gì từ từ nói, mẹ kiếp đừng đánh người được không?”
Trần Duy Lặc xách cổ áo hắn ta lên, nhìn Cố Bân điên cuồng ho khan trước mặt, hất cằm hỏi: “Mua túi cho Nghiêm Diệc Vân?”
Đầu óc Cố Bân nhanh nhạy, không sợ chết gật đầu, thấy Trần Duy Lặc cúi đầu mắng một tiếng.
“Người anh em, anh là bạn trai Nghiêm Diệc Vân à?”
Biết lại còn hỏi, Trần Duy Lặc chợt thả hắn ra. Cố Bân đập lưng xuống đất, kêu gào mấy tiếng rồi bỗng bật cười.
“Cho anh xem cái này?” Cố Bân ngồi dậy nhặt điện thoại di động lên, ánh mắt gian xảo mở một tab.
“Đừng có không xem, nhân tiện để anh nhìn rõ bộ mặt thật của Nghiêm Diệc Vân.”
Từ lúc Trần Duy Lặc thấy bọn họ ở trong thang máy đã nghĩ thông suốt, giữa anh và Nghiêm Diệc Vân không cần nói nhiều nữa. Cố Bân vứt cho anh xem, Trần Duy Lặc đưa một tay ra bắt lấy. Ảnh trong album đều là ảnh giường chiếu, còn có những bản ghi chép các cuộc trò chuyện tương tự như giao dịch. Tay cầm điện thoại của anh cố gắng kiềm chế run rẩy.
“Kỳ nghỉ hè lúc đó cô ấy rất sầu, tôi bèn đến an ủi cô ấy. Sau đó hai chúng tôi lên giường. Hôm nay tôi đến tìm cô ấy, là cô ấy bảo tôi đến, nói muốn cho anh một trải nghiệm sinh động. Tôi cũng không chỉ mua cho cô ấy một cái túi, mà bất cứ cái túi nào hơn mười nghìn tệ đều là tôi mua cho. Người anh em, Nghiêm Diệc Vân thật sự rất dối trá.” Cố Bân bò từ dưới đất dậy, phủi bụi.
Trần Duy Lặc không tiếp tục lướt nữa, anh ngước đôi mắt đỏ ngầu nhìn hắn. Cố Bân ngẩn ra, lúc muốn lấy lại điện thoại đã bị Trần Duy Lặc ấn cổ hắn đẩy xuống bậc thang.
Bốn năm bậc cầu thang, Cố Bân ngã trên mặt đất kêu đau đớn, thấy Trần Duy Lặc khóa cửa lại rồi bước đi.
Cố Bân được như ý cười một tiếng, hắn chỉ sợ người anh em này không làm khó hắn thôi.
Nghiêm Diệc Vân cầm túi đi ra, thích không tả được, quay đầu lại không thấy Cố Bân đâu đành sốt ruột gọi điện thoại cho hắn ta. Bỗng cô ta nghe thấy chuông điện thoại vang lên ở phía sau, cô ta cười, quay đầu lại, cả người choáng váng, bang hoàng nuốt nước bọt như bị treo trên vách đá.
Trần Duy Lặc cắt đứt điện thoại, ném nó lên bàn. Cô ta sợ hết hồn, nhìn người đàn ông dữ tợn đột nhiên xuất hiện trước mặt, không dám thốt lời nào.
Nghiêm Diệc Vân nhìn những tấm ảnh đó, sợ hãi chưa từng có. Cô ta vội vàng ôm lấy cánh tay Trần Duy Lặc, hoảng hốt: “Đó là chuyện, chuyện trong kỳ nghỉ hè rồi.”
Trần Duy Lặc hất cánh tay cô ta ra, quăng Nghiêm Diệc Vân xuống đất. Nhân viên xung quanh sợ hãi kêu lên, nhanh chóng chạy tới đỡ người dậy.
“Thưa anh, đây là nơi công cộng.” Nhân viên làm việc nhắc nhở anh.
Trần Duy Lặc liếc cô kia một cái, sau đó nhìn Nghiêm Diệc Vân, ánh mắt hung dữ chưa bao giờ có: “Nghiêm Diệc Vân, tôi không đưa cô đi chơi thế này. Lúc nghỉ hè cô ngủ với ai ok không sao. Tôi căm cô là bởi vì cô đùa giỡn tôi. Nếu hôm nay tôi không đến, có khi vẫn bị cô lừa vào tròng. Trần Duy Lặc tôi không phải kẻ ngu, cô thích chơi với ai thì chơi với người đó, ông đây đéo phục vụ cô.”
Trần Duy Lặc nói xong liền xoay người đi ra ngoài, Nghiêm Diệc Vân đuổi theo ôm chầm lấy anh khóc: “Em không cố ý, em chỉ ngủ với hắn mỗi một lần. Em thật sự không làm chuyện có lỗi với anh.”
Trần Duy Lặc dùng sức đẩy tay cô ta ra, quay đầu cười trào phúng, giọng điệu khiến Nghiêm Diệc Vân hoá đá.
“Mọi người đều là người trưởng thành, đừng vì chuyện mình đã làm mà chối bỏ trách nhiệm. Đi chọn túi đi.” Trần Duy Lặc không còn chút lưu luyến gì với người phụ nữ này nữa, đẩy cánh tay ôm chặt không buông của cô ta ra, bước nhanh ra khỏi cửa hàng có đám đông đang vây tròn xem náo nhiệt này.
Bên ngoài gió bắc ùa về, anh bước đi trong gió, để mặc cho cơn gió lạnh thấu xương thấm vào cơ thể cháy rực. Giây phút này, dù mọi phiền não đã kết thúc một cách tồi tệ, nhưng không khỏi khiến anh hoài nghi chính mình.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận