Editor: Bé Lá
Beta: NT
Buổi tối lúc Phó Sảng đang thu dọn đồ đạc, La Mạn đột nhiên từ bên ngoài chạy về, cười hớn hở trước mặt cô.
Phó Sảng không hiểu gì: “Cậu uống nhầm thuốc à? Hay là lén trúng số độc đắc sau lưng tớ?”
La Mạn ôm bụng cười phá lên: “Con nhỏ Nghiêm Diệc Vân đổ sữa chua lên người cậu vừa mới chửi nhau với bạn thân của nó. Tớ có người bạn đồng hương học khoa ngoại ngữ, nó gửi video hai đứa này đánh nhau, cậu có muốn xem không?”
Phó Sảng không có hứng thú, tiếp tục cúi đầu dọn dẹp hành lý, lại nghe La Mạn nói: “Cậu biết lý do vì sao không?”
Phó Sảng nhìn dáng vẻ không nhịn được nữa của cô ấy, đành giơ tay phối hợp: “Cậu nói nhanh lên, tớ muốn biết lắm rồi đây.”
La Mạn như trút được gánh nặng: “Nghiêm Diệc Vân này cũng không vừa đâu. Bên đây thì mồm miệng ngọt xớt với Trần Duy Lặc, sau lưng lại lén lút quyến rũ cậu ấm kia. Nghe nói lúc hai đứa đấy cãi nhau có lỡ miệng nói kỳ nghỉ hè này Nghiêm Diệc Vân ngủ với cậu ấm kia mấy lần. Nghiêm Diệc Vân nói là lúc đấy chia tay rồi, Hùng Giai Giác lập tức mắng cô ta bán thân! Nghiêm Diệc Vân dùng túi xách hàng hiệu nổi tiếng, mọi người cứ nghĩ là người nhà mua, hóa ra là cậu ấm kia mua cho cô ta. Sau đó hai chúng nó lao vào đánh nhau. Nghiêm Diệc Vân nói Hùng Giai Giác không biết xấu hổ, thầm thương trộm nhớ Trần Duy Lặc từ lâu, cô ta đã sớm biết. Có lẽ Hùng Giai Giác không có đủ can đảm quyến rũ Trần Duy Lặc, bị Nghiêm Diệc Vân vạch trần thế là cả hai lao vào đánh nhau. Tuyệt hơn nữa chính là, người lộ ra chuyện này chính là Trần Duy Lặc. Hôm nay anh ấy bắt gian tại chỗ, Nghiêm Diệc Vân mắng Hùng Giai Giác, nói hạnh phúc của cô ta bị con khốn này hủy hoại. Cậu nghe xem, Nghiêm Diệc Vân này cũng không biết xấu hổ quá rồi. Mặc dù Trần Duy Lặc bị cắm sừng, nhưng cũng coi như là thoát khỏi bể khổ. Cậu thấy có đúng không?”
La Mạn đẩy đẩy Phó Sảng đang sững sờ. Tai Phó Sảng tiếp thu tin tức, vụ việc cũng giống bao vụ bị cắm sừng khác, cô cũng không thấy vui vẻ gì khi nghe Nghiêm Diệc Vân và Trần Duy Lặc chia tay
“Hỏi cậu đấy, thấy đúng không?”
Phó Sảng nhìn La Mạn, cô ấy như đã phục được thù, miệng toét tới tận mang tai.
“Cái gì mà đúng với không đúng?”
La Mạn lại đẩy cô, cười đầy ẩn ý: “Đồ ngốc, cậu thích Trần Duy Lặc còn gì, cả trường đều biết rồi.”
Phó Sảng đóng hành lý, chỉnh lại lời cô ấy: “Ai nói tớ thích anh ấy?”
La Mạn biết cô mạnh mồm, chế nhạo: “Nói dối!”
Phó Sảng không cách nào kiềm nén tình cảm trong lòng, có lẽ cô sẽ chẳng bao giờ thừa nhận rằng bản thân thích Trần Duy Lặc. Một khi cô thừa nhận, cô sẽ vĩnh viễn không thể nhìn thẳng anh được, chỉ cần cô kiên định, một ngày nào đó tình cảm này sẽ nguội lạnh rồi biến mất.
Ngày nghỉ, Phó Sảng đi đường sắt cao tốc từ thành phố Nam Kinh trở về Tương Giang. Sáu tiếng sau, cuối xùng tám giờ tối cô cũng đến nơi.
Phó Hào lái xe đến đón cô, vừa mới mở miệng đã mắng cô: “Bảo mày về cùng Trần Duy Lặc mà không nghe. Ngồi sáu tiếng trên xe, không sợ đau mông à?!”
Phó Sảng xoa mông, làm nũng với Phó Hào: “Anh, em đói!”
Phó Hào kinh ngạc, vội sờ lên trán cô: “Mày bị sao đấy?”
Phó Sảng kéo tay anh ra, một lần nữa bóp chết cái câu “Làm nũng luôn hữu dụng với đàn ông” của La Mạn từ trong trứng.
“Lái xe nhanh một chút, bà đây đói!”
Phó Hào nhìn cô, cười mắng: “Con nhóc chết tiệt!”
Sau khi về đến nhà, Tiền Nhã Lan cũng mắng cô. Vì quá đói nên Phó Sảng chỉ mải ăn bát cháo gà của Tiền Nhã Lan mà không đáp lại.
Buổi tối, Phó Sảng nằm trên giường đắp mặt nạ, đột nhiên Phó Hào gõ cửa phòng cô rồi mở ra.
“Trần Duy Lặc gặp chuyện gì ở trường à?” Phó Hào hỏi.
Phó Sảng mơ hồ đáp: “Em không rõ.”
Đúng là cô không rõ lắm, lại càng không muốn xen vào việc của người khác.
Phó Hào lại mắng cô: “Hỏi một câu mà ba câu không biết, hàng ngày mày đến trường làm gì vậy?”
Phó Sảng tức giận, tháo mặt nạ xuống, gào lên: “Em làm sao? Em là người hầu của Trần Duy Lặc à? Mỗi ngày đều đi phải đi sau lưng anh ta à? Hay là một ngày anh ta đi vệ sinh mấy lần cũng phải biết?”
Phó Hào ngẩn ra, anh ta chỉ tùy tiện nói thôi mà, anh ta đảo mắt nhìn cô: “Em tới tháng à?”
Trước khi Phó Sảng ném gối lên, Phó Hào vội vàng đóng cửa lại, tránh bị đập bẹp mặt.
Đàn ông là sinh vật mà Phó Sảng ghét nhất ngoài chuột!
Sau khi Phó Sảng về nhà, ngày đêm lẫn lộn. Buổi trưa không khác gì Phó Hào, tình nguyện ngủ chứ không muốn dậy ăn cơm, bị Tiền Nhã Lan mắng: Không phải người một nhà, không vào chung một cửa.
Trần Duy Lặc cũng hệ hai người họ, ngủ li bì ở nhà cả ngày, Khương Khải Lâm gọi anh cũng không thèm để ý, không còn cách nào khác là gửi tin nhắn thoại qua Wechat.
Lúc Trần Duy Lặc rời giường, chính anh cũng không biết là ngày hay đêm. Uống một ngụm nước từ tối qua, mò lấy chiếc điện thoại đọc Wechat, tất cả những tin nhắn từ Nghiêm Diệc Vân đều bị anh xóa sạch.
Phó Sảng và Phó Hào thức dậy, hai người cùng đánh răng trong nhà vệ sinh. Phó Hào đột nhiên lấy tay che mông, một giây sau, anh ta bịt kín mũi Phó Sảng bằng tay mình.
Phó Sảng bị thối đến mức nghẹt thở, tiếng la hét vang khắp tòa nhà, kéo cả Tiền Nhã Lan đang ở trong bếp đi ra.
“Làm sao đấy?”
Phó Hào ôm bụng cười sằng sặc, nước mắt cũng chảy ra ngoài. Phó Sảng vội vàng ném đồ đạc lên người anh, cánh tay đánh không chút lưu tình.
“Mẹ, Phó Hào lại cho con ngửi rắm của anh ấy, thối chết đi được, đúng là kinh tởm mà!” Phó Sảng vừa tức vừa tủi. Phó Hào lớn như vậy còn bắt nạt cô, nhà người khác anh trai thương em gái không đủ, đây anh cô từ nhỏ đến lớn chỉ thích trêu cô, nghĩ đến vậy nước mắt bỗng trào ra.
Tiền Nhã Lan không quản được hai người, để mặc bọn họ tự giải quyết, đóng cửa lại vào bếp nấu cơm.
Phó Hào hù dọa: “Mày đừng có giả vờ nữa.”
Gần đây tuy trên mặt Phó Sảng vẫn rất bình thường, nhưng trong lòng luôn cảm thấy đau khổ. Ai biết cô kiềm chế nhiều đến mức nào, lau nước mắt mắng Phó Hào: “Anh là đồ không có lương tâm, sau này đánh chết em cũng không gọi anh là anh trai!”
Phó Sảng nói xong thì đẩy anh ra, yên lặng ra ghế sofa ngồi. Vài giây sau lấy tay lau nước mắt, bật TV lên xem, trong tay vẫn đang gọt cam.
Phó Hào nhìn qua, con nhóc ngốc này vốn vô cảm, bây giờ kỹ năng diễn cũng ghê gớm thật, nói khóc là khóc.
Phó Hào ở trong phòng chơi game, Phó Sảng xem TV bên ngoài, Tiền Nhã Lan nấu cơm trong bếp, không ai quấy rầy ai.
Phó Sảng vừa mới ăn được mấy múi cam, đột nhiên có người gõ cửa. Tiền Nhã Lan kéo cửa kính lên, gọi cô: “Phó Sảng, mở cửa.”
Phó Sảng cãi lại: “Sao mẹ không bảo Phó Hào mở cửa ấy?”
Tiền Nhã Lan mắng cô: “Con ở phòng khách, không bảo con thì bảo ai? Mở cửa nhanh lên!”
Phó Sảng không thể phản bác, duỗi chân xuống ghế sofa, đeo dép rồi đi mở cửa.
Cô đau khổ mở cửa, một luồng gió lạnh thổi vào nên Phó Sảng rụt cổ lại, ngước mắt thấy người đứng ngoài là Trần Duy Lặc thì giật mình.
“Là Lặc Lặc à?”
Trần Duy Lặc nhìn Phó Sảng, gương mặt cô trắng nõn sạch sẽ, trên mép còn dính hạt cam, vẻ mặt không thay đổi nhìn anh.
Trần Duy Lặc thò đầu vào: “Dì Tiền.”
“Phó Sảng, lấy dép cho anh Lặc Lặc.”
Phó Sảng sao lại phải lấy dép cho anh chứ? Cô nhìn anh, lãnh đạm nói: “Anh thích đôi nào thì đeo đôi ấy.”
Nói xong thì nghiêng đầu vào nhà, tiếp tục xem phim trên TV, để mặc Trần Duy Lặc cởi giày, đặt đôi dép anh hay đi nhất xuống sàn rồi đeo vào.
“Lặc Lặc, dì có mua hoa quả để trên bàn đấy, cháu ăn trước đi.”
Tối nay Khương Khải Lâm có xã giao, Trần Quốc Phú thì đi công tác, nên Trần Duy Lặc đành tới nhà họ Phó ăn chực. Loại chuyện này nhiều vô số kể, vì thế anh cũng chẳng khách sáo nữa.
Anh đáp một tiếng rồi đi tới sofa, thấy Phó Sảng ngồi trên ghế ăn cam xem phim truyền hình, vững như gậy Như Ý. Anh đến ngồi bên cạnh cô, định bóc cam ăn cho đỡ khát, đột nhiên Phó Sảng duỗi chân đá giỏ hoa quả trên bàn đi, sau đó lại bình tĩnh rút chân về.
Trần Duy Lặc lúng túng thu tay, gục đầu xuống đầu gối nhẫn nhịn không nói một lời. Không ngạc nhiên khi Phó Sảng có thái độ như vậy, ngày đó xảy ra chuyện, anh cũng không an ủi cô một câu, cứ vậy nhìn cô rời đi.
Cảnh tượng đó, Trần Duy Lặc cảm thấy anh vĩnh viễn không thể quên được.
Đột nhiên bộ phim kết thúc, tiến đến phần quảng cáo. Quảng cáo đầu tiên coi như bình thường, đến cái thứ hai thì về thuốc tránh thai. Từ ngữ trong đó khiến Phó Sảng lúng túng đứng ngồi không yên, vội vàng giả vờ đổi kênh, vô tình bật kênh đang chiếu trận đấu bóng rổ.
Cô dừng lại ở kênh bóng rổ này, không nói một lời với Trần Duy Lặc, đến khi Tiền Nhã Lan gọi bọn họ vào ăn cơm.
Phó Hào đi ra bị cảnh này làm cho hết hồn, hai người bọn họ tập trung xem TV, hệt mấy con ngựa đang vươn đầu khỏi chuồng.
“Chú Khương lại đi xã giao à?” Phó Hào hỏi Trần Duy Lặc.
Trần Duy Lặc hoàn hồn, “ừ” một tiếng nhìn Phó Hào đang vươn vai.
Trận đấu tạm dừng để nghỉ ngơi, Phó Sảng không có tâm trạng xem tiếp, lập tức tắt TV, đến thẳng bàn ăn, lướt qua hai tên cá mè một lứa mà mình ghét.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận