Editor: Xoài
Beta: Nhan Tịch
Phó Sảng nhìn các món ăn thịnh soạn được bày trên bàn, gà, vịt, cá đều đủ cả, y như đang ăn Tết vậy. Điều này khiến cô lập tức nghĩ đến nửa tháng nữa là sẽ đến Tết.
Tiền Nhã Lan từ trong nhà bếp hét lên: “Mấy đứa con tới múc cơm đi.”
Chỉ có mình Phó Sảng đi. Khi cô quay đầu lại thì thấy Phó Hào đang ngồi như ông chủ, còn Trần Duy Lặc thì copy và paste y chang. Hai người đang ngồi đó nói chuyện, trông vô cùng thoải mái. Phó Sảng chỉ mang bát mình về rồi tự ăn.
Tiền Nhã Lan gõ vào đầu cô một cái: “Mày không biết múc cho anh mình và Lặc Lặc sao?”
Phó Sảng nổi loạn, đập mạnh cái bát lên bàn rồi nhìn hai ông chủ trước mặt mình: “Hai anh không thấy xấu hổ à? Hai anh đã quen được hai mẹ con em hầu hạ rồi đúng không? Hai anh có tay có chân mà không chịu đi xới cơm, ngồi đó há miệng đợi dâng tới tận mõm à?”
Sau trận dạy dỗ của cô, hai người lập tức đều cầm bát đứng dậy, xếp hàng đi vào trong bếp. Ngoài Trần Duy Lặc ra, Phó Hào và Tiền Nhã Lan đều sợ hãi trước sự thay đổi của Phó Sảng như nhận lầm người.
Sau khi bới cơm xong, Phó Hào trở về bàn, múc cơm ăn. Lúc anh ấy nhìn Phó Sảng một lần nữa, cô đã trở lại bình thường, nhưng tâm trạng cô lại rất thất thường.
Phó Sảng ăn cánh gà rán nên xung quanh miệng cô toàn là dầu. Cô liên tục ăn hết cái này đến cái khác.
Tiền Nhã Lan kêu Phó Sảng: “Mày ăn một ít rau đi.”
“Tại sao mẹ không bảo bọn họ ăn nhiều rau một chút?” Cô ném xương ra đĩa rồi lau miệng mình.
Tiền Nhã Lan nói vậy vì muốn tốt cho cô: “Con gái ăn nhiều rau mới đẹp da.”
“Da con không đẹp ư? Con đâu có bị nổi nhiều mụn.” Phó Sảng nói nghiêm túc.
Phó Hào đã hoàn toàn nhận ra bà dì của em mình tới. Lý do dẫn đến một loạt hành động nổi loạn rõ ràng đó là vì cảm xúc của Phó Sảng đang thất thường.
Tiền Nhã Lan cũng không dám cười nên đành thuận theo cô: “Vậy mày ăn nhiều thịt vào, mẹ thấy mày ốm lắm đó.”
Phó Sảng không đụng đến một miếng rau trên bàn mà chỉ khư khư cuốn lấy đĩa cánh gà trước mặt Trần Duy Lặc đến khi chỉ còn lại những mảnh xương vụn.
Trần Duy Lặc thích ăn cánh gà, nhưng anh chẳng dám vươn đũa gắp một miếng, anh đành trơ mắt nhìn Phó Sảng quét sạch sẽ đĩa cánh gà kia.
Phó Hào ăn miếng cơm rồi lắc đầu nhìn Phó Sảng. Sau đó anh hỏi Trần Duy Lặc: “Trường hai người không bán món gà chiên sao? Nó ăn y như người mới ra tù ấy.”
Phó Sảng lườm anh một cái, cô nghe Trần Duy Lặc nói: “Trường nấu ăn dở lắm.”
Cánh gà chiên của học viện được phủ bởi vụn bánh mì. Vụn bánh mì hút hết dầu khiến mỗi lần Phó Sảng ăn vào đều không cảm nhận được mùi thịt, cô đang cố gắng làm một bình dầu.
“Miệng hai người kén thật đấy.” Phó Hào đánh giá bọn họ.
Sau khi Phó Sảng ăn xong, cô lại uống hết nửa bát canh. Dù cô đã nỗ lực ăn hết món cánh gà mà Trần Duy Lặc thích nhất, tôm om dầu, bò viên kho, nhưng cuối cùng cô ăn no đến mức khó chịu nằm trên bàn.
Tiền Nhã Lan kinh ngạc nhìn những chiếc đĩa trống trơn, bà đau lòng vuốt tóc Phó Sảng: “Cơm trong trường khó ăn đến thế sao?”
Phó Sảng nuốt nước miếng, cô nhớ ra gần đây khi dùng bữa trong căn tin, cô đã biến thành động vật được xem trong sở thú vì đâu đâu cũng có người nhìn và xì xào bàn tán về cô.
Phó Sảng lau miệng xong rồi nói: “Con không có hứng ăn trong trường, vẫn là ở nhà tốt hơn.”
Phó Sảng vừa nói dứt lời bèn ném khăn giấy lên bàn, đi lướt qua Trần Duy Lặc đang ngồi bên cạnh rồi bước vào phòng. Sau khi tiếng đóng cửa vang lên, Trần Duy Lặc cúi đầu nhìn bát cơm trong tay mình, trong đó đều là cá và vịt.
Sau khi Trần Duy Lặc rời đi, Phó Sảng mới ra ngoài đánh răng. Phó Hào cũng vắng nhà nên cô đoán chắc anh đã đi chơi net với Trần Duy Lặc.
Lúc cô bước ra khỏi nhà vệ sinh thì trùng hợp Tiền Nhã Lan đã dọn dẹp xong phòng ốc, giờ ba đang dựa vào ghế sô pha nghỉ ngơi. Bà ngoắc tay gọi Phó Sảng lại. Phó Sảng đi qua, tựa đầu lên vai bà rồi hai mẹ con cùng xem tivi để giết thời gian.
Do Phó Sảng ăn quá no nên bụng cô không tiêu. Khi cô ngồi được một lúc thì chịu hết nổi, thế là cô bèn đứng dậy đi bộ cho tiêu hóa.
Tiền Nhã Lan cười cô: “Bụng mày y như biển cả ấy, mày không sợ mình ăn đến mập à con.”
“Sao có chuyện này được, nhà chúng ta không có ai mập cả!” Cô không tin chuyện đó sẽ xảy ra.
“Thèm ăn thì mẹ còn có thể nhịn được, nhưng mày nhìn xem, mày ăn còn nhiều hơn cả anh với Lặc Lặc đấy. Con gái con đứa như mày mà ăn vậy doạ người ta chạy mất dép đấy!”
Phó Sảng bực bội, liếc bà: “Thì ra mẹ xem thường con chứ gì?”
Tiền Nhã Lan chậc lưỡi: “Bình thường mày thấy Lặc Lặc thì sẽ xới cơm cho nó. Hôm nay mày lại ăn gớm vậy, đến một cái cánh gà thằng bé cũng không được ăn.”
Phó Sảng hoàn toàn không ngờ Tiền Nhã Lan sẽ thiên vị Trần Duy Lặc như vậy. Cô chống nạnh: “Anh ấy tên là Trần Duy Lặc chứ không phải Phó Duy Lặc! Mẹ thích anh ấy đến thế ư?”
Tiền Nhã Lan bắt chéo chân, gật đầu rồi cười hì hì: “Thằng nhóc Trần Duy Lặc dễ thương hơn anh mày, diện mạo đẹp trai hơn cả mấy minh tinh điện ảnh. Nếu nó làm con trai tao thì dù nằm mơ tao cũng cười tỉnh.”
Nhà mình là một ổ phản tặc khiến Phó Sảng ôm bụng không vui. Sau đó cô lại nghe thấy Tiền Nhã Lan cảm thán: “Thằng nhóc đẹp trai đến thế, không biết tương lai hời cho con gái nhà nào nữa.”
Phó Sảng nhìn dáng vẻ tiếc nuối của bà, cô thấy giận trong lòng bèn tặc lưỡi khinh thường.
“Mày chậc lưỡi làm gì? Mày không có cái hời đó đâu.” Tiền Nhã Lan quan sát Phó Sảng. Khi ra cửa, trông nó rất xinh đẹp, gọn gàng, nhưng khi về nhà thì đồ ngủ cộng với tóc tai lộn xộn, dù bà nhìn thế nào cũng thấy nó cực kỳ luộm thuộm.
Phó Sảng thấy hơi nực cười, cô nhìn Tiền Nhã Lan và thề: “Con nói cho mẹ biết, con nhất định sẽ kéo một anh chàng đẹp trai hơn Trần Duy Lặc về nhà làm quà cho mẹ.”
Phó Sảng thật sự chịu hết nổi nên cô xoay người lấy chìa khóa, chạy ra khỏi nhà. Cô đi vòng quanh phố cho tiêu hóa rồi nhân tiện gọi cho Lưu Mẫn.
Trong khi Lưu Mẫn đang trò chuyện với ai đó trên giường, cô ấy đột nhiên nhận được cuộc gọi từ Phó Sảng nên vội vã bắt máy.
Lưu Mẫn còn chưa lên tiếng đã nghe thấy Phó Sảng thở hồng hộc hỏi mình: “Lưu Mẫn, cậu nói cho tớ biết làm thế nào để kiếm được bồ đẹp trai?”
Chẳng phải đây là một bí ẩn vĩnh hằng sao?
Lưu Mẫn suy nghĩ: “Quán bar? Hộp đêm? Các câu lạc bộ cao cấp?”
Phó Sảng tức tối đi dạo trong vườn hoa cạnh nhà mình. Cô nghĩ những nơi này không phải chi rất nhiều tiền thì là không an toàn.
“Còn chỗ nào khác ngoài những chỗ đó ra không?”
Lưu Mẫn đột nhiên nhớ ra cái gì đó, cô lập tức ngồi thẳng người lại: “Còn một cách nữa, hiện giờ có một ứng dụng hẹn hò. Rất nhiều nam nữ độc thân đều đăng ảnh tự sướng của mình lên đó, cậu không thích thì trượt trái, còn thích thì trượt phải. Hay là cậu đăng ký tài khoản rồi lên đó tìm xem có anh nào đẹp trai không. Mà này, tự dưng cậu tìm anh đẹp trai làm gì? Cậu đã nghĩ thông suốt, không nhớ nhung Trần Duy Lặc nữa à?”
Phó Sảng dẫm mạnh mấy viên đá dưới chân mình, cô nói với người ở đầu dây bên kia: “Tớ nhớ nhung anh ấy làm gì? Lời đã ra khỏi miệng, tớ muốn tìm một người đẹp trai hơn anh ấy để làm bạn trai!”
Lưu Mẫn chịu hết nổi bèn bật cười, cô nói thẳng với Phó Sảng: “Vậy thì e rằng cậu có làm xử nữ đến già cũng không kiếm được một người.”
“Cậu đúng là con bạn tồi tệ, năm sau tớ không thèm gặp cậu đâu.” Phó Sảng hừ một tiếng rồi cúp máy. Cô bỏ điện thoại vào túi, đá viên đá dưới chân lên trời.
Chẳng bao lâu sau, tiếng kêu của một người đàn ông vang lên trong đêm tối: “Đứa nào đá viên đá này vậy?”
Phó Sảng sửng sốt, cô nhìn xung quanh rồi lập tức khom lưng bỏ chạy. Trong màn đêm, cô càng muốn hoàn toàn quên đi người đó, nhưng những gì cô có thể làm là bắt đầu một trang mới.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận