Edit: Súp Lơ
Beta: TH
Trừ mấy ngày trước ra ngoài mua sắm quần áo Tết với Lưu Mẫn thì Phó Sảng đều nằm ườn ở nhà như vậy cho đến năm mới.
Lúc Phó Sảng còn đang nằm giường cười đùa trò chuyện với bạn bè trên mạng, bỗng Tiền Nhã Lan đẩy cửa phòng cô.
“Cả ngày chỉ nằm ườn, mày có thể nhặt được tiền trên giường à?” Tiền Nhã Lan vừa bước vào thì có một luồng gió lạnh thổi đến, chăn của cô cũng bị bà xốc lên.
“Lạnh quá!” Phó Sảng la lên, tiện tay cầm lấy điện thoại.
“Mau dậy đi, mang giúp mẹ mấy món đồ tới nhà cô Khương.” Tiền Nhã Lan sai cô.
Phó Sảng cau mày: “Sao mẹ không sai Phó Hào đi ấy?”
“Thằng nhóc chết tiệt kia lái xe đi chơi rồi, không sai con thì còn sai ai hả? Nhanh cái chân cái tay lên, mẹ còn bận làm việc khác!” Tiền Nhã Lan đang tổng vệ sinh, cả trong nhà lẫn ngoài ngõ đều được dọn một lượt.
Phó Sảng bất đắc dĩ, đành xuống giường đeo tất rồi xỏ giày. Lúc ra ngoài cô thấy có mấy túi đồ đặt dưới đất, đều là món thịt bò hầm do bà ngoại Phó Sảng làm.
“Mang nhiều thịt bò như vậy á mẹ?”
“Đấy là cô Khương mua cho Lặc Lặc ăn, nên đặt bà ngoại con làm. Thôi mau mang đi đi.”
Năm nào cũng vậy, vì Trần Duy Lặc thích ăn thịt bò của nhà cô nên trước khi anh về nhà, Khương Khải Lâm đều mang mười cân thịt bò tới nhà họ Phó, đủ nguyên liệu thì để Tiền Nhã Lan mang đến nhà ông bà ngoại.
Phó Sảng tuy không muốn đi giao thịt, nhưng nghĩ đến cô Khương tốt bụng nên đành thỏa hiệp.
Trước khi ra cửa, Tiền Nhã Lan yêu cầu cô thay bộ đồ ngủ ra cho xinh.
“Con chỉ đi đưa thịt bò thôi mà.”
Tiền Nhã Lan nhìn cô rồi nói: “Tết nhất mà con mặc vậy tới nhà người ta là thất lễ đấy. Nghe mẹ đi, vốn dĩ con đã chẳng đẹp bằng ai ở đấy rồi, mặc như vậy thì càng xấu hơn.”
Đây đúng là sự thật. Từ khi còn học tiểu học, Phó Sảng đã biết cha mẹ của Trần Duy Lặc đẹp đến kinh người. Nam tuấn tú, nữ yêu kiều, đúng là môn đăng hộ đối. Lúc hai người đi họp phụ huynh cho Trần Duy Lặc, toàn bộ giáo viên trong trường đều biết cha mẹ anh là một cặp trời sinh.
Vì thế, cũng chẳng có gì ngạc nhiên khi Trần Duy Lặc từ nhỏ đến lớn đều được bạn bè tâng bốc, bất cứ ai gặp anh cũng không kìm được mà ngoái đầu lại nhìn.
Phó Sảng thay một cái áo khoác dài, xách theo túi thịt bò hầm mang đến nhà Trần Duy Lặc.
Sau khi đi bộ qua ba con phố, cuối cùng Phó Sảng cũng đến vườn hoa nhà Trần Duy Lặc, cô còn phải ghi tên vào sổ ở trước cửa.
Cô ghi lý do đến nhà: Đưa thức ăn cho lợn.
Chú bảo vệ nhìn cô, ngón tay chỉ ra xa: “Nhà 306 nuôi lợn hả?”
Phó Sảng gật đầu: “Nuôi lâu rồi, đến Tết là có thể mổ thịt ăn.”
Chú bảo vệ còn đang hoang mang, Phó Sảng đã vội xách túi tới nhà Trần Duy Lặc.
Khương Khải Lâm đang ở trong bếp để chuẩn bị làm một bữa thịnh soạn, bà còn đang do dự thì nghe thấy chuông cửa, nhanh chóng ra mở.
“Là Phó Sảng à.” Khương Khải Lâm dịu dàng nở nụ cười.
Phó Sảng cười ngọt ngào: “Cô Khương, mẹ cháu bảo mang thịt bò tới cho cô.”
Khương Khải Lâm bật thốt “ui chao”, lanh lẹ nhận lấy: “Cứ để Lặc Lặc qua lấy là được rồi, nặng như vậy sao lại bảo cháu mang chứ.”
Phó Sảng gãi đầu: “Mẹ cháu không thích nhìn cháu rảnh rỗi quá ấy mà. Cô Khương, chúc cô và chú năm mới vui vẻ, cháu về đây ạ.”
Khương Khải Lâm vội kéo cô lại: “Đừng đi vội, vào đây ngồi một lát.”
“Không cần đâu cô ơi.”
Khương Khải Lâm kéo cô vào nhà, gọi to Trần Duy Lặc đang trên tầng: “Lặc Lặc à, Trần Duy Lặc.”
Trần Duy Lặc vừa mới tắm xong, anh mặc áo ngắn tay, còn đang cầm khăn lông lau tóc, thấy Phó Sảng thì hơi giật mình.
“Lại không mặc đồ ngủ? Sao cả ngày cứ mặc áo ngắn tay thế, con không sợ cảm à.” Khương Khải Lâm đánh anh một cái.
Phó Sảng không thèm nhìn anh, đảo mắt nhìn ra chỗ khác, lại bị Khương Khải Lâm kéo sang chỗ Trần Duy Lặc: “Phó Sảng, lần trước chú đi công tác nước ngoài có mua ít đồ, cháu với Phó Hào cùng dùng đi nhé, để Lặc Lặc dẫn cháu đi lấy.”
Khương Khải Lâm vào bếp, nhìn lò nướng ngẫm nghĩ rồi lấy thịt bò ra thái, thấy hai người bên ngoài đứng như trời trồng.
“Trần Duy Lặc, sao con còn đứng đấy làm gì, mau dẫn Phó Sảng lên lấy đồ đi. Tối qua bảo con mang tặng thì không mang.”
Phó Sảng muốn hỏi cô có thể đợi ở dưới này không, nhưng Trần Duy Lặc đã mở miệng trước: “Ở trên tầng, em lên với anh.”
Phó Sảng ngước mắt nhìn anh. Thân hình cao lớn hơi cúi đầu, giọt nước đọng trên trán rơi xuống mu bàn tay của cô. Cô nhẹ nhàng dạ một tiếng rồi đi theo sau lưng anh lên cầu thang.
Nhà của Trần Duy Lặc phục dựng theo phong cách phương Tây, từ nhỏ anh đã ở trên lầu, tầng hai là thiên hạ của mình anh. Trên tầng hai có phòng chơi thể thao đủ lớn để anh mời cả một đội bóng rổ đến chơi cùng, có phòng thay đồ riêng, thậm chí còn có cả phòng chuyên dùng để rửa mặt. Nói tóm lại, Trần Duy Lặc không khác gì một hoàng đế thu nhỏ.
Trần Quốc Phú để mấy gói quà vào phòng thay đồ nên khi anh đẩy cửa đi vào đã thấy một đống đồ đặt ở trên sàn nhà.
Trần Duy Lặc nhìn đống đồ kia rồi quay đầu lại nói với Phó Sảng: “Bàn chải đánh răng em và Phó Hào mỗi người một bộ, còn mặt nạ thì em muốn chọn cái nào cũng được.”
Hai bộ bàn chải đánh răng chạy bằng điện Philips Sonicare mang về thì hơi ngại về, thế nhưng cô vốn đã ăn chùa ngủ chực nhà Trần Duy Nặc mấy trăm lần rồi, chút này chẳng bõ dính răng so với tiền cơm nước.
Mấy gói to gói nhỏ khá nhiều, Phó Sảng tiện tay lục lọi, nào là dao cạo râu, các loại mặt nạ, quần lót nam, bộ chăm sóc da mặt, còn có….
Phó Sảng thầm chửi bậy một tiếng, nhanh tay ném cái thứ đồ kia đi, vừa ngẩng đầu đã đối mắt với Trần Duy Lặc.
Trần Duy Lặc cởi áo ngắn tay ra, mặc áo hoodie vào. Vừa thò đầu ra đã thấy Phó Sảng ngửa mặt nhìn lên, anh liếc qua một đống gói to gói nhỏ, rất dễ thấy có một hộp “áo mưa”.
Cái đó là của Trần Phú Quốc mua về tự dùng, Trần Duy Lặc kéo vạt áo, mặt không đổi sắc ho nhẹ một cái rồi nói với Phó Sảng: “Chọn xong chưa?”
Phó Sảng không nhìn đống quà kia nữa, nghỉ thầm: chú Trần đúng là cởi mở thật, còn chủ động mua “áo mưa” về cho con trai nhà mình dùng.
Cô giả bộ như không có chuyện gì, đáp: “Có nhiều loại mặt nạ lắm, em không biết nên chọn cái nào.”
Trần Duy Lặc đi lại chỗ cô ngồi chồm hổm. Phó Sảng thấy mặt anh kề sát lại không nhịn được khẽ nhích sang bên cạnh mấy bước, bỗng nhiên cảm thấy có một ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm. Cô vừa liếc mắt nhìn sang, quả nhiên thấy Trần Duy Lặc đang nhìn mình không chớp mắt.
“Da mặt em có vẻ thiếu độ ẩm, lấy hết mấy loại cung cấp độ ẩm cho da đi.” Anh nhanh chóng chọn cho cô năm cái mặt nạ.
Phó Sảng đột nhiên sờ mặt mình, cô mới đắp mặt nạ cũng không lâu lắm, chẳng lẽ vừa rồi đi trên đường bị gió lạnh thổi lại mất nước được sao?
Cô ôm lấy mặt nạ mấy thứ bỏ vào trong túi, giả bộ vơ vét nhét đầy bồn đầy bát mang về.
Cô đứng lên định về thì Trần Duy Lặc bỗng nhiên gọi cô: “Phó Sảng.”
Phó Sảng ngừng bước, không chút bối rối quay đầu lại nhìn Trần Duy Lặc, thấy anh hơi cúi đầu, mái tóc mới lau khô một nửa lấp lánh dưới ngọn đèn. Anh nhìn cô chằm chằm, không nói được câu gì.
Đêm qua Trần Duy Lặc mới xem video ở nhà ăn. Ngày đó khi anh chạy đến cũng là lúc Phó Sảng ném cốc trà sữa vào người Nghiêm Diệc Vân. Những gì đã xảy ra giữa Phó Sảng và Nghiêm Diệc Vân không hoàn toàn như anh chứng kiến. Khi đã biết hết nguyên do hậu quả trong video, anh biết bản thân mình nợ Phó Sảng một lời xin lỗi.
Trần Duy Lặc nhìn thẳng vào mắt cô một lúc lâu rồi mới chân thành nói: “Thật sự xin lỗi em.”
Phó Sảng chớp mắt vài cái, cảm thấy lời xin lỗi này của Trần Duy Lặc khiến người khác đau lòng. Cô không rõ câu xin lỗi này của anh là nói thay bạn gái cũ hay nói vì bản thân anh, cũng có thể chỉ là một câu giải thích cho những gì đã xảy ra ngày hôm đó, hoặc anh đang muốn nói rằng: “Anh không thích em, xin lỗi.”
Cho dù là nào loại giải thích nào thì Phó Sảng đều cảm thấy không cần thiết.
“Anh muốn nói xin lỗi em vì điều gì?” Phó Sảng mờ mịt.
Trần Duy Lặc nhìn cô không chớp mắt, sau đó hạ mắt nói tiếp: “Mọi việc xảy ra ngày hôm đó là do anh, anh không nên để cho cô ấy đối xử với em như vậy.”
Phó Sảng nghe vậy, bật cười đáp: “Cô ta bắt nạt em, em cũng đã phản đòn lại, anh không cần phải nói xin lỗi với em. Chẳng qua em không thể hiểu nổi tại sao cô ta lại nhằm vào em như vậy. Anh không cần phải nghĩ nhiều.”
Trần Duy Lặc lại ngẩng đầu nhìn cô, giờ phút này trên mặt Phó Sảng chẳng mảy may chút nào, mà lời đồn ầm ĩ lan truyền rằng cô thích anh cuối cùng cô cũng chính miệng mình đưa ra câu trả lời.
Câu đừng suy nghĩ nhiều này, thật ra là muốn nói cho anh biết rằng: “Em không thích anh.”
Trần Duy Lặc có thể cảm giác được thái độ của Phó Sảng đối với anh đã thay đổi. Ngày đó từ lúc cô xoay người rời đi, trong lòng Trần Duy Lặc vẫn cảm thấy buồn bực không yên, mà trong khoảng thời gian này có rất nhiều chuyện xảy ra, giống như quả bom thay nhau nổ vậy, khiến người ta trở tay không kịp, mà anh cũng phải đón nhận bao phiền muộn cuồn cuộn ập đến không ngừng.
Hiện giờ thứ làm anh đau đầu nhất là mối quan hệ giữa anh và Phó Sảng, dường như mãi mãi không thể quay về khoảnh khắc vô tư như trước nữa.
Không khí lặng im như tờ, giọng của Khương Khải Lâm từ dưới lầu vọng lên đánh thức hai người khỏi sự im lặng đang bủa vây.
Phó Sảng quay đầu xuống lầu, Trần Duy Lặc lơ đễnh chậm rì theo sau. Đợi đến khi anh xuống cầu thanh thì tiếng cửa đóng cũng vừa đúng lúc vang lên. Cô không muốn chờ thêm một phút giây nào nữa, vội vàng nói tạm biệt với Khương Khải Lâm rồi lập tức rời khỏi.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận