Editor: Bé Lá
Beta: Nhan Tịch
Lời xin lỗi cứ quanh quẩn trong đầu Phó Sảng, bám riết lấy cô không thôi ngay cả trong giấc ngủ. Đêm nào cô cũng mơ thấy Trần Duy Lặc kiêu mạn đứng trên cao nhìn xuống như một vị thần nói: “Phó Sảng, anh không phải người đàn ông mà em có thể có được. Xin lỗi, anh không thích em.”
Cô gào thét trong giấc mộng, chỉ hy vọng có thể xé nát bóng dáng cao ngạo đó thành mảnh vụn. Khi tỉnh giấc Phó Sảng vẫn nhớ cô đã nói cái gì, đều là những từ mà hằng ngày cô vẫn hay nói thầm trong lòng.
“Cút đi!”
Phó Sảng mở mắt, ngồi dậy khỏi lớp chăn bông, vội vàng chuẩn bị trước khi bị Tiền Nhã Lan thúc giục.
Đã nói trước là mười giờ đến nhà bà ngoại chúc tết, lại bị con heo lười Phó Hào lề mề kéo chân cả nhà. Lúc bọn họ lái xe đến, bà ngoại, chú dì với em họ đã ngồi chờ ở bàn từ lâu.
“Chị, sao đến giờ cơm chị mới tới?” Tiền Nhã Quyên nói thầm, tất cả đồ ăn đều là bà ấy làm, mệt rã người.
Tiền Nhã Lan liếc dì Phó Sảng: “Lát nữa chị rửa bát.”
Nói xong lại đánh Phó Hào một cái.
Phó Hào rít lên mấy tiếng, được bà ngoại che chở: “Lan Lan, con đánh thằng bé thế là không được.”
Phó Sảng đeo dép xong mới vào, bà ngoại xoa đầu cô khen ngợi: “Ui chao, lâu không gặp Phó Sảng nhà chúng ta càng lớn càng xinh.”
Phó Hào cười không chừa cho chút mặt mũi: “Bà ơi, có phải kính của bà nên thay rồi không? Để cháu bảo mẹ mua cho bà cặp kính mới.”
Phó Sảng nhìn họ hàng ngồi quanh, tất cả đều bật cười. Tuy mất mặt, nhưng cô quyết định làm lơ, không thèm chấp nhặt với anh ta.
Bà ngoại tặng phong lì xì năm mới, Phó Sảng ăn cơm xong thì rời khỏi bàn, ngồi đếm được tầm 5000 tệ. Lúc trước tiền lì xì đều là Tiền Nhã Lan cầm, bây giờ Phó Sảng đã lên đại học, có thể đường đường chính chính cầm tiền rồi.
Lúc còn trẻ, Vương Quân là giám đốc một xí nghiệp, bà với ông ngoại của Phó Sảng rất có tầm nhìn xa, hai người đã gom tiền mua ba căn nhà mặt phố, bây giờ không chỉ có tiền lương hưu, hai ông bà còn có cả tiền cho thuê nhà. Dưới gối bà có hai cô con gái, con gái lớn Tiền Nhã Lan sinh một trai một gái, con gái nhỏ Tiền Nhã Quyên sinh một đứa con trai. Vương Quân cũng hay thân thiết nói với ba đứa cháu, trước lúc bọn họ kết hôn thì sẽ chuyển một căn nhà cho họ, coi như tiền mừng bà ngoại cho lúc kết hôn.
Vì thế, Phó Sảng còn có một thân phận khác, tương lai là bà chủ cho thuê nhà.
Sau khi ăn xong, chú của Phó Sảng bê bàn mạt chược ra chơi cùng với mẹ vợ. Hai chị em nhà Tiền cũng tham gia, bốn người mỗi người một phe, thỏa sức chém giết.
Chu Gia Tuấn không kiên nhẫn, ồn ào đòi Phó Hào đi xem phim bộ phim bom tấn của Marvel.
Phó Hào đã hẹn đám bạn của anh ta đi chơi nên chỉ sang Phó Sảng: “Bảo Phó Sảng đưa đi.”
Chu Gia Tuấn nhìn chị họ, chê bai: “Con gái có biết gì về Marvel đâu, không biết rồi lại hỏi này hỏi nọ, ngồi trong rạp trông ngu ngốc lắm.”
Chu Gia Tuấn năm nay mới mười lăm tuổi, Phó Sảng nhìn nó mà lắc đầu. Quả nhiên, dù đàn ông bao nhiêu tuổi thì vẫn có thể thành công khơi dậy sự chán ghét của phụ nữ.
Cuối cùng vẫn là Phó Sảng đưa Chu Gia Tuấn đi xem phim. Phó Hào hộ tống bọn họ đến rạp, tiện đường đến đón Trần Duy Lặc luôn.
Trần Duy Lặc mở cửa ghế phụ, ngồi xong mới nhận ra có người ngồi ở ghế sau. Phó Sảng cúi đầu lướt điện thoại, hoàn toàn không thèm ngẩng đầu nhìn anh, ngược lại Chu GiaTuấn thấy Trần Duy Lặc thì vui vẻ ngẩng đầu lên.
“Anh, anh đi xem phim Marvel với em đi.” Chu Gia Tuấn vẫn chưa chịu từ bỏ.
Phó Hào khịt mũi: “Nhóc con, anh không tìm người đi xem phim với chú mày, đừng cản trở người lớn nữa.”
Chu Gia Tuấn im lặng rồi ngồi lại ghế, nhìn chị họ đang lướt điện thoại, dặn dò: “Chị, lát nữa xem phim với em thì đừng hỏi nhiều nhé, cũng đừng có đánh giá này nọ. Với cả chị đừng giả vờ hiểu rồi tỏ ra kinh ngạc, rạp phim đều là người hâm mộ của Marvel thôi, đến lúc đó đừng có làm em mất mặt đấy.”
Phó Sảng từ đầu đến cuối không nói một lời, sao cô lại thành kẻ đáng xấu hổ rồi? Chẳng lẽ cô cứ vậy mà bị người khác xem thường ư?
Sắc mặt cô lập tức tối sầm lại, nhìn Chu Gia Tuấn rồi bắt đầu dạy bảo: “Chị nói em nghe Chu Gia Tuấn, em còn nhỏ đừng có tùy tiện quá, nếu cứ tiếp tục như vậy, sau này chắc chắn sẽ chẳng ma nào yêu đâu. Đừng nói vợ, ngay cả bạn gái cũng không thích em. Biết tại sao không? Thứ nhất, em rất tự phụ, con gái không thích đàn ông tự phụ. Thứ hai, em chê phái nữ, con gái ghét nhất loại người không biết tôn trọng người khác. Thứ ba, em lại còn béo như vậy, vừa nhìn đã biết là không có tương lai rồi.”
Trần Duy Lặc với Phó Hào ngồi đằng trước nghe vậy không nhịn được bật cười, lời này dường như cũng đang ngầm cảnh cáo bọn họ, nhớ là không được phạm vào những điều này. Trần Duy Lặc cười rồi nhìn qua kính chiếu hậu, thấy Phó Sảng đang nghiến răng nghiến lợi nhìn Chu Gia Tuấn, chỉ muốn đánh cho nó một trận để nó khôn ra một chút.
Chu Gia Tuấn lại khinh thường đáp: “Con gái các chị toàn tự cho mình là đúng, cứ tưởng con trai không có mấy người là không được ấy. Bọn chị có điều kiện thì bọn em cũng thế. Vả lại, con trai bọn em có hơi bị nhiều ưu điểm đấy. Chị nhìn anh Hào Hào đi, anh ấy thích chơi game, đủ trình để có thể tham gia các giải esport. Anh Lặc Lặc thích chơi bóng rổ, sau này có thể chơi bóng rổ chuyên nghiệp. Em tuy béo, nhưng em học giỏi, luôn đứng trong top 3, sau này Thanh Hoa hay Bắc Đại em có thể thỏa sức lựa chọn. Còn chị thì sao?”
Một câu chị thì sao, tỏ vẻ xem thường cô ra mặt. Phó Sảng cảm thấy mình không có chỗ dung thân trong cái buồng xe này, không có một ưu điểm.
Phó Sảng cười mỉa, cho Chu Gia Tuấn một kích trí mạng: “Con trai các em có ngạo mạn đến đâu, gặp phái nữ cũng phải gọi một tiếng mẹ.”
Mặt Chu Gia Tuấn đỏ bừng câm nín, chỉ có thể nhận thua Phó Sảng.
Phó Sảng cũng không muốn so đo với trẻ con, cô mua đồ vào rạp phim, không thèm quan tâm đến Chu Gia Tuấn nữa. Trong lúc xem phim, mấy người đàn ông lực lưỡng cũng không thu hút được Phó Sảng, trong đầu cô chỉ mải tìm tòi ưu điểm của bản thân.
Không lẽ cô thật sự không có một chút ưu điểm nào sao?
Xem phim xong, Chu Gia Tuấn đòi ăn thịt nướng. Phó Sảng nhìn gương mặt trắng mụp của nó, nhéo một cái rồi dẫn nó đi xếp hàng. Trên đường nhận được điện thoại của Phó Hào, anh ta bảo cô đến Haidilao xếp hàng, lát nữa sẽ đưa mọi người đi ăn lẩu.
Phó Sảng không thèm để ý đến anh ta, trực tiếp đưa điện thoại cho Chu Gia Tuấn: “Anh nói với Chu Gia Tuấn đi.”
Chu Gia Tuấn béo ục ịch chỉ thích ăn thịt nướng, chắc chắn sẽ không đồng ý. Nào ngờ hôm nay nó lại ngoan một cách khó hiểu, vừa nghe đã đồng ý, nghiêng đầu chạy đến Haidilao, cầm phiếu ngồi chờ.
Điện thoại của Phó Sảng bị Chu Gia Tuấn cầm chơi game, cô đành ngồi ăn bim bim để giết thời gian. Bỗng Wechat vang lên mấy tiếng, làm game của Chu Gia Tuấn bị ngừng lại.
“Chết tiệt, người nào đến bữa ăn còn nhắn Wechat vậy!” Chu Gia Tuấn nhấn vào, là hình một anh chàng.
Phó Sảng nhanh tay giật máy, đạp nó một cái: “Tránh ra, đừng có tọc mạch.”
Gương mặt đầy thịt của nó cười gian: “Không ngờ chị cũng có người thích đấy.”
Phó Sảng nhìn nó: “Thế nào là cũng có người thích?”
Chu Gia Tuấn nhún vai: “Chính là ý trên mặt chữ đấy.”
Phó Sảng hừ một tiếng, quay lưng trả lời tin nhắn, một chốc lại cười vui vẻ làm Chu Gia Tuấn phải nhìn trộm.
Có tiếng ồn ào, là Phó Hào dẫn bạn tới. Phó Sảng nhìn qua, toàn là mấy tên bạn cờ hó của anh ta.
Bọn Phó Hào vừa đến thì nhân viên cũng gọi số của bọn họ, được xếp vào bàn ăn lớn nhất của nhà hàng.
Người trên bàn đều biết Phó Sảng, thấy cô thì bắt đầu trêu ghẹo, gì cũng hỏi, chẳng giữ ý tứ chút nào.
“Phó Sảng sao thế? Lúc trước thấy bọn anh đều gọi anh cơ mà, sao hôm nay chẳng thấy nói gì cả?”
“Phó Sảng lớn rồi nên xấu hổ hả?”
“Anh trai em nói em thi trường Học viện giáo dục thể chất Nam Kinh, vậy là học chung trường với Trần Duy Lặc rồi hả?”
Hàng loạt âm thanh vang lên bên tai Phó Sảng, ầm ĩ khiến cô phát phiền.
Phó Sảng ngẩng đầu, nhìn nhóm con trai ngồi trên bàn: “Các anh không có tên tuổi gì à? Lớn như vậy còn muốn lợi dụng em, muốn kêu em gọi anh, thế thì đưa lì xì đây.”
Tay cô duỗi ra, lập tức bị Phó Hào hất ra: “Mày ngứa da à?”
Phó Sảng xùy một tiếng, nhìn thấy Trần Duy Lặc ngồi cạnh Phó Hào mỉm cười nhìn cô, nhưng bị cô trừng mắt nhìn lại, sau đó Trần Duy Lặc lập tức quay đi.
Người trên bàn không cố kỵ có con gái với trẻ con ở đây, có gì nói đó. Phó Sảng xếp hàng chờ mix nước sauce*.
(*) Ở Haidilao có thể tự trộn nước sốt phù hợp với khẩu vị của mình để chấm đồ ăn.
Đợi đến lúc cô quay lại, tất cả đồng loạt nhìn cô, trên môi nở nụ cười xảo trá, lại thêm vài phần mờ ám làm cô không đoán ra được.
Cô vừa ngồi xuống, Phó Hào nhai một miếng dạ dày, hỏi cô: “Phó Sảng, mày có đối tượng rồi à?”
Phó Sảng giật mình, siết chặt bát nước tương nhìn Phó Hào, nhất thời mọi người trên bàn đều nở nụ cười nhìn cô.
Cô trừng mắt nhìn Chu Gia Tuấn, thằng bé nói xong cũng không sợ, dù sao nó cũng có người bảo kê cho.
Phó Sảng thấy đám người này cười nói vui vẻ, chỉ có Trần Duy Lặc không cười, ngược lại nhìn cô bằng ánh mắt sững sờ.
Phó Sảng lặng lẽ thở dài rồi mới gật đầu: “Em có đối tượng thì kỳ lạ lắm à? Ngạc nhiên đến thế?”
Phó Hào cầm đũa gõ đầu cô: “Sao Trần Duy Lặc lại không biết? Đối tượng của mày không học cùng trường à?”
Phó Sảng liếc qua Trần Duy Lặc, hừ một tiếng: “Chuyện của em không cần nói cho người khác biết.”
Trần Duy Lặc im lặng, quay mặt cắn môi, thì ra trong lòng cô, anh đã trở thành người khác rồi.
“Mày đừng có mà để bị lừa đấy.” Phó Hào cũng hơi lo lắng.
Phó Sảng cười: “Anh tự lo cho anh đi, đổi bạn gái suốt ngày.”
Phó Hào do dự nhìn cô, trong đầu thầm nghĩ, con nhóc này lớn rồi, vậy mà lại lén có bạn trai. Không biết có bị lừa không nữa, dù sao thì con bé này đầu óc đơn giản, suy nghĩ đơn thuần, khéo còn ngây thơ giúp kẻ khác.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận