Editor: Nguyễn Angelevil.
Beta: TH
Sau khi ăn xong Haidilao, mọi người từ trong cửa hàng đi ra. Trần Duy Lặc đứng bên cạnh tấm biển chỉ đường ở ngã tư, châm một điếu thuốc, ngậm trong miệng, đợi Phó Sảng và Chu Gia Tuấn đến tìm mình.
Phó Hào muốn đi tăng hai, lôi kéo họ đi hát karaoke. Sáng mai Trần Duy Lặc phải đi cùng bố mẹ đến nhà chú của anh ở thành phố khác nên từ chối.
Tại ngã tư có rất nhiều người đi bộ, phía sau lối qua đường là cả dòng người, có nam có nữ, ăn mặc đủ loại màu sắc, trang điểm đẹp đẽ. Lúc đứng chờ đèn đỏ, các cô gái đều quay đầu lại bảy tám lần nhìn chàng trai cao ráo đang đứng cạnh tấm biển chỉ đường.
Trần Duy Lặc đã đợi một lúc. Khi anh ngoảnh đầu lại tìm Phó Sảng, Phó Sảng vẫn còn đang nói chuyện với Phó Hào.
Anh hít một ngụm khói rồi quay đầu lại, đột nhiên trước mặt xuất hiện thêm hai cô gái, ngượng ngùng cười với anh.
Hai cô gái thấy Trần Duy Lặc bình tĩnh nhìn chằm chằm họ, tim đập thình thịch, nai con chạy loạn, càng phấn khích lén cấu vào cánh tay nhau.
Phó Hào quấn lấy Phó Sảng, liên tục hỏi cô chuyện người yêu, sợ cô gặp phải thằng đểu. Phó Sảng hoàn toàn bị anh làm bực dọc, cô nói qua loa cho có rồi kéo Chu Gia Tuấn thoát khỏi Phó Hào, chạy về phía ngã tư. Cô chạy chậm, Chu Gia Tuấn cũng chạy bên cạnh cô. Khi cô vừa mới ngẩng đầu nhìn ngã tư bèn thấy Trần Duy Lặc đứng cạnh hai cô gái xinh đẹp lạ hoắc.
Cô liếc mắt một cái là biết họ nhất định đến hỏi WeChat. Hơn nữa, bình thường những cô gái đến làm quen với Trần Duy Lặc rất tự biết mình là ai, cho nên bạn gái anh đều là người xinh như tiên nữ.
Phó Sảng vừa đến gần đã nghe thấy họ mỉm cười, hỏi anh: “Soái ca này, có thể thêm WeChat được không?”
Trần Duy Lặc dập điếu thuốc, liếc nhìn họ. Sau đó, anh nghe thấy tiếng đồng xu rơi xuống, anh quay sang nhìn thì thấy khóa kéo của túi Phó Sảng mở ra, đồng xu ở bên trong đều rơi ra ngoài.
Anh cũng không quay đầu lại mà nói với họ một câu: “Xin lỗi.”
Sau đó anh chạy đến chỗ Phó Sảng, ngồi xổm xuống giúp cô nhặt đồng xu, nhặt được một đồng. Phó Sảng ngẩng đầu nhìn anh, anh cũng nhìn Phó Sảng, khoảng cách không xa không gần, thong thả, lặng lẽ. Tiếng xe cộ xung quanh, âm thanh nói chuyện, hòa cùng với tiếng hát ở đây dường như đều bị sự im lặng bao trùm, chỉ còn lại ánh mắt và hơi thở giao nhau của hai người.
Nơi lồng ngực Phó Sảng đập nhanh, lập tức bình tĩnh rời tầm mắt, nhặt lấy đồng tiền trong tay anh.
“Em làm gì mà mang nhiều đồng xu vậy?” Trần Duy Lặc giúp cô nhặt lên, nắm chắc trong lòng bàn tay.
Phó Sảng nhét vào túi, cầm lấy một ít trong lòng bàn tay anh thả vào: “Em đi mua đồ, họ thối lại tiền lẻ cho em, tích lại càng ngày càng nhiều thôi.”
Cô đứng dậy, nhìn về phía hai cô gái đứng sau Trần Duy Lặc. Cả hai đều đang há hốc mồm nhìn chỗ cô, vẻ mặt đầy kinh ngạc, còn có tiếc nuối.
Phó Sảng cúi đầu, thầm nghĩ: Bà đây cũng không kém gì so với mấy người đâu!
Trần Duy Lặc quay lại nhìn, đèn giao thông đúng lúc chỉ màu xanh, anh kéo lấy Phó Sảng đang đứng ngơ ra: “Đừng có ngây người đứng đó nữa, đèn xanh rồi kìa.”
Phó Sảng gọi Chu Gia Tuấn, đi theo sau, cùng băng qua đường với Trần Duy Lặc. Khi đi ngang qua hai cô gái đó, cô nghe thấy một giọng nói cất lên.
“Tớ còn tưởng đi đường có thể lượm được một anh chàng đẹp trai về nhà. Không nghĩ tới mấy anh đẹp trai cũng đều có bạn gái cả rồi. Tớ cảm thấy mình cũng đâu có thua kém gì cô ta…”
Phó Sảng đảo mắt, quay đầu lạnh lùng nhìn hai cô gái. Hai người thấy cô ngoảnh lại lập tức vội vàng giả vờ như không thấy gì, kéo nhau rời đi.
Trần Duy Lặc và Phó Sảng đưa Chu Gia Tuấn về nhà. Dọc đường, khi đi qua đường Thiên Bảo, phía trước có xảy ra một vụ tai nạn, ùn tắc giao thông liên tục kéo dài. Nơi này cách nhà hai người khá gần, nên Trần Duy Lặc trả tiền rồi xuống xe. Phó Sảng vừa đi chậm theo sau Trần Duy Lặc, vừa trò chuyện với một người trên điện thoại.
Bước chân Trần Duy Lặc chậm lại, đợi đến khi Phó Sảng đuổi kịp, anh vô tình liếc nhìn điện thoại di động trên tay cô. Trước đó, ở trên xe, cô vẫn luôn nói chuyện với người này. Từ gương chiếu hậu, anh nhìn ra, đôi môi cô vẫn luôn nở nụ cười, lâu lâu lại kìm nén một chút rồi mới cười. Gương mặt cô như thế này cũng đủ để chứng minh cô thật sự đang yêu.
“Bạn trai em?” Giọng của Trần Duy Lặc đột nhiên vang lên, đập tan ý định trả lời của Phó Sảng.
Cô ngẩng đầu nhìn Trần Duy Lặc. Đôi mắt đen có hồn của anh càng sáng rực dưới ánh trăng tĩnh lặng, anh hỏi khiến trái tim Phó Sảng run lên.
“Đúng vậy.”
“Quen nhau khi nào?” Trần Duy Lặc chưa từng thấy qua bộ dạng ngọt ngào, hạnh phúc như vậy của cô; ở trường cũng không phát hiện dấu hiệu yêu đương gì.
“Mới gần đây thôi.” Cô cúi đầu, nhắn lại cho chàng trai một câu.
Trần Duy Lặc nhìn sang. Ảnh đại diện của chàng trai đó là một bức ảnh tự chụp, lông mày rậm, mắt to, da trắng, là một người rất đẹp trai.
Anh đột nhiên liếc nhìn Phó Sảng, hỏi cô: “Sao mà em quen biết được anh ta?”
Phó Sảng nhìn anh dường như định mạnh mẽ truy hỏi đến cùng, liền ngẩng đầu liếc qua: “Liên quan gì đến anh?”
Đồng thời, nhanh chóng thoát khỏi WeChat. Trần Duy Lặc liếc nhanh, nhìn thoáng qua màn hình, đôi mắt anh sáng lên, hình như phát hiện ra điềm xấu nào đó.
Anh cắn môi dưới, hỏi cô: “Em quen anh ta trên Hi Hi phải không?”
Phó Sảng liếc điện thoại di động, nhanh chóng khóa màn hình lại, trợn mắt nhìn anh: “Anh quản được à?”
Trần Duy Lặc vẫn xem như là biết một chút về Phó Sảng. Nếu không phải, cô chắc chắn sẽ phản bác lại; còn nếu phải mà không muốn thừa nhận thì cô sẽ nói vòng vo với bạn. Trần Duy Lặc đút tay vào túi quần, nụ cười trên môi càng rộng khiến Phó Sảng thấy rất khó chịu.
“Anh cười cái gì?” Cô rất nghiêm túc.
Trần Duy Lặc dừng bước, xoay người đối mặt, cúi xuống nhìn cô, khẽ nhíu mày như thể đang nhìn một cô gái đang dần sa ngã.
“Tại sao em lại dùng phần mềm này?”
“Vì sao em lại không được dùng phần mềm hẹn hò,?”
Trần Duy Lặc lướt nhanh qua nơi khác rồi thở dài, sau đó quay lại nhìn cô chằm chằm, vài giây sau, anh đột nhiên cúi đầu tới gần: “Em không biết đây là phần mềm hẹn tình một đêm sao?”
Mặt Phó Sảng đỏ lên, chỉ biết từ miệng anh phát ra lời không hay, lớn tiếng phản bác lại: “Anh có ý gì? Ý anh là em muốn tìm người tình một đêm sao?”
Trần Duy Lặc nhìn sang xung quanh, rồi nhìn chằm chằm vào cô, lắc đầu: “Ý anh là trên đó không có người bạn nào đứng đắn đâu.”
Phó Sảng hít một hơi thật sâu để áp chế cơn tức giận của mình: “Em đây chính là người đứng đắn; bạn trai em là sinh viên năm ba trường đại học Kinh tế – Tài chính Nam Kinh!”
“Anh ta còn nói gì với em nữa? Để em nghĩ rằng anh ta là người đứng đắn?” Sống lưng anh thẳng tắp, vẫn giữ vững ý kiến của bản thân.
Phó Sảng cực ghét dáng vẻ nói xấu người khác này của anh. Cứ như là chỉ có anh mới là người đứng đắn nhất, trừ anh ra, tất cả đều là những tên cặn bã, tìm bạn gái là có mục đích riêng.
Đã vậy, Phó Sảng không theo ý anh: “Không cần anh ấy nói cho em biết, em trò chuyện với anh ấy rất vui vẻ. Trong lòng em, anh ấy chính là một người đứng đắn, một người rất tốt.”
Trần Duy Lặc cũng không biết rằng cô lại cố chấp như vậy: “Bây giờ em đang yêu đương trên mạng. Em có biết làm vậy nguy hiểm thế nào không?”
Phó Sảng khịt mũi: “Đợi đến khi em về trường, em và anh ấy sẽ không còn là người yêu trên mạng nữa, ngày nào bọn em cũng có thể gặp nhau!”
Trần Duy Lặc bỗng nhiên dừng lại, chớp mắt vài cái, rồi thật sự nghiêm túc nói với Phó Sảng: “Những gì anh nói là sự thật. Phần mềm này không đáng tin. Trên đó có rất ít bạn bè đứng đắn, chủ yếu đều là kết bạn có mục đích. Hẹn nhau xong lập tức thuê phòng, có khi còn bỏ thuốc em nữa, đến lúc đó cô gái nào lỡ bước cũng thành thiệt thân. Thậm chí, có thể đáng sợ hơn nữa, nếu gặp phải cuộc đời em sẽ bị huỷ hoại.”
Lúc này, cuối cùng Phó Sảng cũng không chịu được mấy lời giả dối này của anh nữa. Rõ ràng là anh không muốn cô được hạnh phúc đây mà.
Phó Sảng dồn sức đẩy anh một cái: “Trần Duy Lặc, anh chỉ mong sao em là đứa vô dụng đúng không?”
Trần Duy Lặc trụ vững, gãi đầu bước tới, nhìn Phó Sảng đang nổi giận đùng đùng mà đau cả đầu.
“Anh là đàn ông con trai mà nói em vô dụng, nếu không thì em đi hỏi Phó Hào đi, anh trai em sẽ không bao giờ muốn thấy em gặp chuyện đâu.”
“Em một hai cứ cho là anh phóng đại. Cơ sở để tin tưởng mà em nói, còn không bằng để anh nghe người câm kể chuyện hài (kịch câm).”
Phó Sảng bực bội quay đi, bỏ Trần Duy Lặc lại phía sau, toàn thân run rẩy. Trong lòng cô đang tức giận đến phát hoảng. Khó trai đứng đắn nhất trên Hi Hi, kết quả lại bị Trần Duy Lặc nhất quyết khẳng định là đồ cặn bã, cũng không tự hỏi mình xem anh có phải đồ cặn bã hay không, tự tìm cảm giác tồn tại à.
Trần Duy Lặc càng nói vậy, Phó Sảng càng muốn nhắn tin với người yêu, không giành được cái bánh thì cũng phải tranh được ít hơi.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận