Edit: Đậu
Beta: Nhan Tịch, TH
Trần Duy Lặc ân cần khuyên nhủ, không cho Phó Sảng có cơ hội lên tiếng. Nhưng cô vẫn mặc kệ, vẫn trò chuyện với bạn trai mỗi ngày, cô chìm đắm trong lưới tình, không thể thoát được.
Kỳ nghỉ đông kết thúc, Phó Sảng và Lưu Mẫn cùng nhau về Nam Kinh. Còn Trần Duy Lặc, anh tự về học viện một mình.
Trời xuân nắng ấm, những đoá hoa nở rộ, chồi non bắt đầu nảy lộc, gió xuân thổi bụi tàn trong tim Phó sảng bay đi, để lại tình nồng ý mật đằm thắm.
Hằng ngày La Mạn trông thấy nụ cười của cô, cô ấy bắt đầu hỏi thì biết được, tranh thù kỳ nghỉ đông vừa rồi, Phó Sảng đã quyết định hẹn hò, cô thực sự đã quên chuyện cũ về Trần Duy Lặc rồi.
Phó Sảng và La Mạn đến quán trà sữa ở trước cổng trường mua trà sữa. Trong lúc xếp hàng chờ, La Mạn thấy cô không ngừng nghịch điện thoại, cô ấy lập tức hỏi chuyện cô: “cậu với anh ta chỉ nói chuyện chứ không gặp mặt à?”
Phó Sảng sững sờ trong giây lát, sau đó quay lại nhìn cô ấy: “Chiều thứ sáu tuần sau, tớ được nghỉ nên anh ấy rủ tớ ra ngoài.”
La Mạn trợn tròn hai mắt: “Vậy tối cậu còn về KTX nữa không?”
Dẫu sao thì hôm sau cũng là thứ bảy.
Phó Sảng nhìn cô ấy rồi gật đầu một cái: “Tất nhiên tối tớ về rồi, cậu nghĩ gì vậy?”
La Mạn nói với cô việc gặp gỡ người quen trên mạng rất đáng sợ, nhưng nếu là bạn ở cùng một thành phố thì sẽ dễ dàng hơn. Người ở cùng thành phố khác xa so với người ở trên mạng, chỉ cần một cú điện thoại là người đó có thể tới bất cứ lúc nào.
Nhưng từ tận sâu thẳm trong đáy lòng, Phó Sảng tin rằng, anh chàng kia không có thói quen xấu nào ở trên mạng. Ban ngày thì anh ấy chào buổi sáng, ban đêm thì lại chúc ngủ ngon. Mỗi ngày nhiệt tình hỏi han, lại rất hay trêu chọc làm cô vui. Giọng cũng êm tai, nhưng vẫn không gọi video vì để giữ lại một chút cảm giác bí ẩn.
Huấn luyện viên của đội cổ động đã sắp xếp lại thời gian, mỗi tuần Phó Sảng sẽ nghỉ hai ngày để tập luyện. Trong lúc nghỉ ngơi, cô mở điện thoại xem tin nhắn thoại mà chàng trai kia gửi đến, cô áp điện thoại vào tai nghe hết đoạn ghi âm rồi nở nụ cười tươi rói.
Chu Giai Giai đang ngồi uống nước bên cạnh cô, dùng chân đẩy nhẹ cô một cái: “Phó Sảng, cậu đang yêu đấy à?”
Phó Sảng cũng thẳng thắn đáp lại: “Mới thôi.”
Chu Giai Giai trầm ngâm suy nghĩ, video kia gần như lan khắp cả trường. Không một ai không biết ba nhân vật chính trong video đó. Thật ra có rất nhiều lời đồn đại khác nhau. Đơn giản thì chính là Phó Sảng si tình Trần Duy Lặc, hoặc là hai cô tranh một anh.
Chu Giai Giai lại hỏi cô: “Thế còn Trần Duy Lặc thì sao?”
Phó Sảng kĩnh hãi nhìn cô ấy: “Sao thế được!”
Vẻ mặt khó hiểu của Chu Giai Giai cũng dần biến mất, cô ấy chậm rãi gật đầu rồi cười.
Kể từ sau khi Trần Duy Lặc bị con khốn kia cắm sừng, nhiều cô gái đã mong chờ cơ hội này từ rất lâu. Mỗi khi Trần Duy Lặc chơi bóng rổ, trên bậc thang sẽ có cả một hàng nữ sinh ngồi nhìn chăm chú. Dĩ nhiên, rất ít người dám đến gần anh để đưa nước, bởi vì anh sẽ không nhận.
Lục Dư nói anh bị con gái doạ sợ. Vì vậy, cho nên anh chỉ tập trung chuyên tâm vào chơi bóng rổ để cố gắng ký hợp đồng với đội bóng chuyên nghiệp.
Buổi sáng thứ sáu, lúc tan học Trần Duy Lặc nhanh chóng đến địa điểm giao hàng để lấy đồ. Trên đường trở về khu ký túc xá, anh ngẩng đầu nhìn lên. Ánh mắt anh lướt ngang thấy một bóng dáng quen thuộc đi tới. Cổ họng anh đột nhiên thấy khô khốc. Sau khi uống vài ngụm, anh đặt chai nước xuống, nhìn chằm chằm vào Phó Sảng ở phía trước rồi ngừng bước lại.
Cái nắng tháng tư ấm áp nhảy nhót trên gương mặt thiếu nữ, thêm một chút ửng hồng trên má, y như một đóa hoa anh đào nở rộ trong sân trường. Trong mùa xuân ấy, cô đã lan toả toàn bộ vẻ yêu kiều đó.
Phó Sảng mặc một chiếc váy hoa dài tới bắp chân, chiếc áo nịt dệt kim màu trắng khoác trên đôi vai gầy, chiếc cổ tựa như thiên nga ấy không có bất cứ một trang sức gì cả. Chỉ có làn tóc tung bay chậm theo gió mùa xuân không ngừng, lướt qua nụ cười trên môi cô. Cô cúi đầu để sửa lại cục bông ở trên đỉnh đầu.
Phó Sảng nhẹ nhàng bước đi chầm chậm trong khuôn viên trường, cô không giấu nổi niềm hân hoan trên gương mặt. Phó Sảng phải chỉnh lại cục bông trên đỉnh đầu rất lâu mới xong. Khi cô ngẩng đầu lên, nụ cười ấy chợt tắt ngúm, dần dần mím môi lại, nhìn thấy dáng vẻ đột ngột của Trần Duy Lặc thì dừng bước.
Vì vậy, ngay khi cô dừng lại, Trần Duy Lặc bước đến cô nghiêm túc hỏi: “Em đi đâu thế?”
Phó Sảng với Trần Duy Lặc đã không nói chuyện gì kể từ khi bắt đầu đi học lại. Cô ghét những gì anh nói, thế nên cô càng không muốn nói chuyện với anh.
“Anh không cần phải lo đến chuyện đó.” Cô đi sang bên cạnh, né tránh anh.
Nhưng Trần Duy Lặc lại tiến lên một bước, chặn cô lại: “Em đã thấy những gì ở trên mạng chưa?”
Trước mặt Phó Sảng là sợi dây chuyền bạc mà anh vẫn hay đeo trên cổ. Dưới ánh nắng ấy, huy hiệu kỷ niệm đập ngay vào ánh mắt của cô. Đã từng có rất nhiều lúc cô luyến tiếc ánh sáng chói lóa ấy nhưng bây giờ, cô chỉ quay đi, nhìn anh bằng ánh mắt lạnh lùng: “Đừng chặn em, em đang rất vội.”
Đúng là Trần Duy Lặc không có tư cách gì để ngăn cản cô, nhưng trong lòng anh lúc này lại không muốn để Phó Sảng dễ dàng đi như thế được.
“Lần đầu gặp nhau tốt nhất là nên dẫn một người đi theo.” Trần Duy Lặc suy nghĩ một lúc rồi cố gắng thuyết phục cô.
Phó Sảng cùng với cậu chàng kia cũng đã nói chuyện với nhau hơn hai tháng. Cả đôi bên đều tôn trọng đối phương. Nơi họ gặp nhau cũng là nơi công cộng. Cô cũng không sợ xảy ra chuyện gì. Lần đầu tiên cô có cơ hội để được yêu, nếu như đem theo một người đi cùng, chắc chắn sẽ gây tổn thương cho đối phương.
“Ai nói chúng tôi gặp nhau lần đầu tiên?” Phó Sảng ngẩng đầu lên, trong đôi mắt ấy không có chút gợn sóng nào cả, rồi cô lướt qua Trần Duy Lặc, bắt đầu đi tiếp.
Trái tim Trần Duy Lặc rơi vào tĩnh lặng. Anh nhìn khuôn viên trường rộng lớn như vậy, khắp nơi đều là mọi người cùng nhau cười nói vui vẻ. Âm thanh của lá cây vờn trong gió. Mỗi âm thanh đều vô cùng rõ ràng truyền vào tai anh nhưng anh chỉ nghe thấy lời nói kia của Phó Sảng. Anh quay lại nhìn thì đã thấy váy của cô tung bay trong gió. Ngón chân của cô có thể thấy được sự kiên định. Cô thật sự đang yêu rồi.
Khi Phó Sảng đang ngồi ở khu trò chơi, nhìn nhiều kiểu bạn trai, mỗi khi thấy những chàng trai đi qua, cô sẽ càng nhìn kỹ hơn. Dù khuôn mặt có đẹp trai cũng không thể qua được Trần Duy Lặc, cô nhớ rất rõ, từ đôi mắt cho đến cái mũi.
Trong khu vui chơi đều là những cặp đôi với những bạn nhỏ. Nhìn đi nhìn lại, cô thấy nó vô cùng thú vị. Lần đầu gặp mặt không biết phải làm sao nên chọn nơi tốt nhất, cũng để phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng càng sớm càng tốt.
Cô cười trộm một lúc, đột nhiên ngẩng đầu lên thì bắt gặp một chàng trai đứng đối diện, cách cô hai mét. Đôi mắt quan sát cô từ trên xuống dưới. Phó Sảng bị anh ta nhìn chằm chằm đến khó chịu. Cô gãi cổ rồi từ từ bước vào trong. Đột nhiên vừa quay đầu lại thì dây đeo trên vai bị kéo chặt, cô quay đầu lại mới biết đấy là kẻ trước đó.
Trong lòng Phó Sảng cảm thấy vô cùng kỳ lạ, không thể giải thích rõ được mình đang nghĩ gì cho đến khi nghe anh ta nói: “Có phải là Phó Sảng không?”
Phó Sảng nuốt nước bọt, ngập ngừng gật đầu.
“Lưu Khải Minh.” Anh ta chỉ vào bản thân, đôi mắt híp lại cười đến nỗi không thấy con ngươi đâu.
Phó Sảng chớp mắt mấy cái, rút cái túi xách ra. Trong lòng cô dấy lên sự nghi ngờ, cơn tức giận dần dần dâng cao. Chàng trai này hoàn toàn khác một trời một vực so với bức ảnh đại diện ở trên WeChat. Chính xác thì đây là kẻ nói dối.
Cô đã bị lừa, co không kìm được: “Anh… sao lại khác ảnh đại diện như vậy được?”
Đôi môi mỏng Lưu Khải Minh mỉm cười: “Đó là ảnh đại diện thôi.”
Phó Sảng sững sỡ. Vào thời điểm cô biết anh ta ở trên mạng, từ ảnh đại diện cho đến ảnh trong album đều là anh ta. Còn có cả video anh ta chơi bóng rổ nữa. Tất cả đều thể hiện rằng người đó chính là một. Vậy mà bây giờ lại nói với cô rằng đó chỉ là ảnh đại diện.
Phó Sảng hoàn toàn không lừa dối anh ta. Dù là ảnh chụp tải lên hay ảnh tự chụp trong album cũng đều là của bản thân cô. Cô chân thành kết bạn vậy mà không ngờ vẫn bị lừa.
Lưu Khải Minh nhìn thấy sắc mặt cô trầm xuống, cúi đầu đỏ mặt: “Phó Sảng, có phải cô cho rằng tôi xấu, tôi đã lừa cô đúng không?”
Phó Sảng ngẩng đầu lên nhìn anh ta. Thấy anh cúi đầu, cảm giác tự ti cùng với tự tránh bản thân. Phó Sảng nghĩ rằng anh ta cũng không hề xấu, cùng lắm chỉ là đôi mắt nhỏ hơn một chút, làn da cũng sẫm màu hơn. Điều duy nhất không có sự khác biệt nào chính là cái đầu.
Cô lắc đầu: “Không phải, có điều anh bảo tự mình chụp những bức ảnh đó nên tôi không thể chấp nhận được.”
Lưu Khải Minh ngẩng đầu. Ánh mắt lộ rõ vẻ thất vọng: “Con gái hình như đều thích những người có ngoại hình đẹp trai.”
Phó Sảng cúi đầu, lặng lẽ thở dài, không biết lúc này phải làm thế nào cho đúng. Lưu Khải Minh đột nhiên mở miệng: “Phó Sảng, dẫu sao cũng đã tới rồi. Sau hôm nay đi xem phim, nếu như không lay động được em thì ta hủy kết bạn.”
Phó Sảng ngẩng đầu nhìn anh ta, nhớ lại quãng thời gian hai tháng trước cùng nhau chuyện trò. Thời gian đó, cô đã vô cùng vui vẻ vì có người bầu bạn. Cho dù không thể tiếp tục được nữa nhưng khi nhìn thấy đôi mắt chân thành của anh ta, cô không thể chối từ được, gật đầu đồng ý.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận