Edit: Xiang
Beta: TH
Phó Sảng ném bóng vào máy ném bóng rổ rồi quay đầu lại nhìn Lưu Khải Minh đang mua nước ở quầy lễ tân. Trong lòng cô hơi thất vọng, nhưng mà làm người không thể quá thực tế. Ở cạnh anh ta một lúc, Phó Sảng cảm thấy trừ việc cái đầu của Lưu Khải Minh khác trên mạng ra thì tính tình vẫn vậy.
Sau khi chơi game xong, hai người đã có thể trò chuyện bình thường với nhau. Trước khi đi xem phim, Phó Sảng và Lưu Khải Minh dùng bữa tối. Anh ta rất chu đáo, luôn rót nước cho cô, hỏi cô có no không…
Trước khi vào rạp phim, Phó Sảng đi vệ sinh. Đi được nửa đường, La Mạn gọi điện thoại đến hỏi thăm tình hình.
Phó Sảng nói đúng sự thật cho cô ấy, sau khi La Mạn nghe xong lập tức chửi ầm lên: “Vậy đây chính là tên lừa đảo đấy, cậu cẩn thận một chút!”
Trong lòng Phó Sảng đã quyết định xong, nói với cô ấy: “Tớ định xem phim xong sẽ nói hết với anh ấy. Tớ cũng nghĩ kĩ rồi, đến lúc đó chia AA, trả lại những thứ mình nhận, sau đó bọn mình không ai nợ ai.”
La Mạn thở dài: “Hắn ta lừa cậu là hắn ta sai, cậu còn muốn chia AA với hắn ta, cậu với AA có thù oán gì chứ!”
Lúc Phó Sảng đang đau đầu, La Mạn lại hỏi cô: “Cậu đi xem phim ở đâu thế?”
“Ở khu thương mại Tây Phủ.”
La Mạn suy nghĩ một chút: “Thế thì khá xa, mấy giờ cậu xem xong?”
“Chín giờ, xong tớ sẽ bắt xe về, vừa kịp giờ về trước khi đóng cổng.”
La Mạn ừ mấy tiếng, rồi lại nhắc nhở cô: “Nếu cậu cảm thấy hắn ta có gì đó không ổn thì nhắn tin cho tớ, đừng tin hắn ta.”
Phó Sảng và Lưu Khải Minh đã bên nhau vài tiếng, cô cũng đã dần mất cảnh giác. Nhưng mà sau khi La Mạn nhắc nhở cô, trong lòng cô cũng bắt đầu đề phòng.
Lưu Khải Minh mua hai cốc trà sữa, Phó Sảng tùy tiện chọn một cốc, hai người đứng xếp hàng vào xem phim. Bởi vì là người yêu, cho nên lúc đầu đã mua vé ngồi ghế đôi. Phó Sảng không thể làm gì khác hơn là phải ngồi cùng anh ta trên ghế sofa, im lặng xem phim.
Xem được nửa bộ phim, bờ vai của Phó Sảng bỗng bị một cánh tay choàng qua. Cô sững sờ, quay đầu nhìn Lưu Khải Minh trong bóng tối, dường như anh ta muốn lại gần cô. Trong lòng Phó Sảng đột nhiên thấy mâu thuẫn, vội vàng kéo tay anh ta ra, chỉ vào màn hình phía trước.
“Xem phim đi.”
Lưu Khải Minh thu tay về sờ đầu, sau đó ngả người ra sau, ngẩn người nhìn chằm chằm màn hình. Phó Sảng nhìn sang, cảm thấy vừa rồi có lẽ cô đã làm tổn thương hắn ta, nhưng suy nghĩ trong lòng cô mới là quan trọng nhất, cô không thể vì người khác mà khiến mình khó chịu được.
Lúc xem hết phim, chiếc túi đặt trên đùi Phó Sảng đột nhiên rơi xuống đất, đồ trong đó rơi ra. Cô cúi người xuống nhặt trong bóng tối, thở dài một lúc mới dần thả lỏng.
Phó Sảng uống vài ngụm trà sữa trong tay, sau khi đèn sáng, trong lòng cô bỗng nhiên có một loại cảm giác như trút được gánh nặng, cùng Lưu Khải Minh đi ra ngoài.
Cô và Lưu Khải Minh dừng lại ở ngã tư. Lúc mặt đối mặt, Phó Sảng vẫn nói hết toàn bộ những lời trong lòng. Trên mặt Lưu Khải Minh lộ rõ vẻ thất vọng, sau khi thở dài, ánh mắt hắn ta híp lại thành một đường thẳng nói không sao. Phó Sảng đưa tiền cho hắn ta, hắn ta cũng không cầm, nói mặc dù hai người không thể tiếp tục đến với nhau nhưng cũng không cần phải khiến cho mọi người lúng túng như vậy.
Phó Sảng đang bắt xe ở ngã tư thì đột nhiên cảm thấy cơ thể nóng bừng, cô dùng tay quạt gió, quay đầu lại nhìn thấy bóng người của Lưu Khải Minh thoáng qua sau lưng cô, cô lại càng cảm thấy choáng váng.
Lưu Khải Minh đi đến đỡ cô: “Sao vậy?”
Phó Sảng không biết tại sao, thở gấp đẩy hắn ta ra: “Hơi váng đầu chút thôi.”
“Vậy anh đưa em về trường nhé.” Lưu Khải Minh giơ tay lên gọi xe, đỡ Phó Sảng đi vào.
Phó Sảng bị Lưu Khải Minh kìm vai dẫn đi. Cô cảm thấy quay cuồng, nhìn khung cảnh đường phố ngoài cửa sổ, ánh đèn neon mờ ảo, bóng người trên đường cũng nhìn không rõ. Cô thở nặng nề, trước khi mình còn chút ý thức cuối cùng, Phó Sảng quay người lại gửi định vị của mình cho La Mạn.
Phó Sảng biết con đường này là về trường, nhưng ý thức của cô càng ngày mất tỉnh táo, trước mắt cô chỉ còn lại hình ảnh mơ hồ.
“Dừng… xe.”
Lưu Khải Minh chỉ chờ cô nói những lời này, tài xế lập tức dừng xe lại. Lưu Khải Minh vứt cho hắn ta một trăm tệ, rồi ôm chầm lấy Phó Sảng kéo ra ngoài.
Trong lòng Phó Sảng càng hiểu rõ, chắc hẳn cô đã bị bỏ thuốc. Lưu Khải Minh dùng sức ôm cô, trong lòng cô rất mâu thuẫn, cũng rất sợ bèn liều mạng kháng cự hắn ta.
Lưu Khải Minh cười cưng chiều: “Bé cưng, tài xế người ta phải đi rồi, em ngoan một chút nào.”
Hắn ta véo cằm Phó Sảng khiến cô không thể nói ra một từ nào, bị hắn ta cưỡng ép kéo xuống taxi.
Cô liều mạng muốn tránh thoát khỏi vòng tay ghê tởm của hắn ta, ngồi xuống mặt đất, cố gắng phát ra âm thanh lớn nhất để thu hút sự chú ý. Nhưng mà Lưu Khải Minh đơn giản là một tên súc sinh, hắn ta ôm cô lại rồi dùng tay bịt kín miệng cô, kéo cô vào xó xỉnh nơi góc tối.
Lúc La Mạn thấy Phó Sảng gửi định vị cho mình đã cảm thấy không ổn. Cô ấy nhắn tin, gọi điện thoại cho đầu bên kia nhưng mãi không thấy hồi âm. Cô muốn tự mình đi đến đó xem, nhưng lúc đi ra bên ngoài kí túc xá, cô đột nhiên nhận ra bằng sức mạnh của một cô gái thì hoàn toàn không thể chống cự lại được. Cô từng nghe Phó Sảng nói hắn ta rất cao.
La Mạn lập tức chạy nhanh đến kí túc xá năm ba tìm Trần Duy Lặc. Trong trường này, nếu như có một nam sinh có thể không chút do dự đứng trước Phó Sảng thì đó nhất định là Trần Duy Lặc.
Trần Duy Lặc không ở trong ký túc xá, anh chơi bóng rổ không biết mệt mỏi trong sân, mồ hôi ướt nhẹp cả người. Lúc bóng rơi xuống sàn, anh đang chống đầu gối thở hổn hển.
“Trần Duy Lặc!”
Trần Duy Lặc ngẩng đầu đứng dậy, thấy bạn học của Phó Sảng như gió táp chạy tới, sắc mặt nặng nề lo lắng.
La Mạn nhanh chóng nói ngắn gọn: “Bạn trên mạng Phó Sảng đi gặp hôm nay là kẻ lừa đảo. Sau khi cậu ấy gửi định vị cho tôi thì không còn tin tức gì nữa. Tôi gọi qua thế nào cũng không có ai nghe, nhất định cậu ấy đã xảy ra chuyện rồi.”
Trần Duy Lặc thở hổn hển, cầm điện thoại của La Mạn, vị trí trên đó vẫn đang không ngừng di chuyển. Bên tai anh chỉ còn vang vọng câu nói chắc chắn cô đã xảy ra chuyện, trong lòng hoảng hốt, cái cảm giác bất an bị bao trùm trong bóng tối khiến tâm trạng anh như ngồi trên đống lửa.
Trần Duy Lặc vội vàng cầm quần áo dưới chân, chạy qua La Mạn rồi lao ra khỏi sân bóng. La Mạn cũng không kịp phản ứng, đuổi theo sau lưng anh: “Điện thoại của tôi!”
Lần đầu tiên Lưu Khải Minh gặp phải một cô ả khó nhằn như vậy, bị bỏ thuốc mà vẫn có thể cắn nát tay hắn ta. Hắn ta vung tay lên tát cô một cái khiến cho đầu Phó Sảng càng trở nên choáng váng, mùi máu tanh trong miệng cô lại càng nồng đậm hơn. Cô thở gấp, dùng chút sức lực còn sót lại chống cự hắn ta.
Lưu Khải Minh dây dưa với cô hơn nửa tiếng, tác dụng của thuốc lúc này đã phát tác hết. Hắn ta chỉ cần ngoan ngoãn chờ cô như đống bùn nhão quỳ xuống đất cầu xin mình.
Lúc này Trần Duy Lặc đang ngồi trên xe taxi, trong lòng anh càng ngày càng bất an, nhìn chỗ định vị đã dừng lại, anh thở dồn dập. Lái xe vượt cả đoạn đường, lúc sắp đến chỗ định vị trên bản đồ thì lại gặp đèn đỏ, Trần Duy Lặc lập tức quăng tiền xuống xe, lao như con thoi giữa dòng xe cộ.
Phó Sảng hoàn toàn không còn chút sức phản kháng nào, cô mềm oặt, bất cứ lúc nào cũng có thể tùy ý nắn bóp. Lưu Khải Minh ôm cô, dùng quần áo trùm lên đầu cô. Trong bóng tối, cô yếu ớt rơi lệ, tim đập nhanh như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, từng chút từng chút giáng vào ngực cô, giãy giụa cuối cùng trước khi chết đều tan thành mây khói.
Vị trí định vị vẫn luôn dừng lại trong một con hẻm, chờ Trần Duy Lặc đến gần, định vị lại bắt đầu di chuyển. Anh đi theo biển chỉ dẫn, sau khi đến gần khu khách sạn, anh ngẩng đầu nhìn xung quanh, cuối cùng nhìn thấy khách sạn trên con đường hẻo lánh bên trái.
Phó Sảng chỉ nghe thấy tiếng động từ cửa truyền đến, không lâu sau, người cô rơi xuống một nơi mềm mại. Cô cố gắng bò về phía trước, co người lại mở đôi mắt đầy nước nhìn ra phía sau.
Lưu Khải Minh không nhanh không chậm uống một chai nước trên bàn rồi mới quay đầu lại nhìn Phó Sảng, nở nụ cười đắc thắng: “Thật sự coi mình là tổ tông à? Ông đây muốn làm cô, sau đó quay video chụp ảnh lại, xem sáng mai cô định cầu xin tôi thế nào.”
Phó Sảng tập trung sức lực cảnh cáo hắn ta: “Nếu anh dám làm vậy với tôi, tôi sẽ giết anh.”
Lưu Khải Minh cười to: “Cô cứ làm đi, tôi sẽ chờ cô đến giết tôi đấy, đến lúc đó đừng có mà không nỡ ấy chứ.”
Lưu Khải Minh cởi áo khoác đi đến, Phó Sảng nằm trên giường đạp chân lui về sau. Cho đến khi hắn ta nắm lấy mắt cá chân của cô, cô giống như rơi xuống vực sâu, tia nắng mặt trời cuối cùng cũng theo đó biến mất.
Lưu Khải Minh vừa mới kéo cổ chân cô, bên ngoài bỗng vang lên tiếng đập cửa nặng nề, không ngắt quãng khiến cho Lưu Khải Minh cau mày nhìn lại.
Hắn ta quay đầu hét lên: “Ai?”
Ngoài cửa không có tiếng trả lời, tiếng gõ cửa liên tục, tiếng vang quanh quẩn trong phòng. Phó Sảng như tìm thấy một tia hy vọng, yếu ớt kêu cứu, lại bị Lưu Khải Minh dùng chăn ôm vào phòng tắm.
Lưu Khải Minh đóng cửa lại, cáu kỉnh đi đến cửa, mở cửa hét lên với bên ngoài: “Gõ con mẹ mày?”
Cửa vừa mở, Trần Duy Lặc liền đạp ra, kéo cổ áo người trước mặt hét to: “Phó Sảng đâu?”
Lưu Khải Minh quét mắt nhìn người đàn ông trước mặt, đột nhiên sững sờ, hắn liếc mắt nhìn xuống đất như tên trộm, hoảng sợ đẩy người chạy ra ngoài. Trần Duy Lặc đã sớm đề phòng, trở tay kéo hắn ta trở lại rồi dùng chân đóng cửa. Một tiếng đập cửa nặng nề lại vang lên, đánh thức Phó Sảng đang trong trạng thái ảo giác.
Phó Sảng bị quấn trong chăn thấy khó chịu, cả người cô nóng bừng bừng, giữa bắp đùi tê dại. Cô chỉ động đậy một cái thôi đã phát ra tiếng kì lạ. Cô cắn chặt tay kiềm chế, nghe thấy bên ngoài truyền đến âm thanh đánh nhau.
Lưu Khải Minh bị Trần Duy Lặc đánh ngã nằm trên đất, vết thương chồng chất trên mặt hắn ta dán vào nên gạch lạnh như băng, trong mắt không thấy rõ bất kỳ cái gì, chỉ có tiếng ù tai sắc bén xuyên qua thần kinh hắn ta.
Trần Duy Lặc lục trong túi hắn ta thấy bao cao su, ngoài ra còn có thuốc kích dục thúc đẩy chuyện phòng the. Anh nhìn công hiệu của thuốc, tác dụng cũng không quá mạnh.
Lưu Khải Minh chỉ vào phòng tắm: “Cô ấy ở bên trong.”
Trần Duy Lặc lật người hắn ta lại rồi đè lên bụng, bóp miệng đổ toàn bộ số thuốc kích dục còn lại vào miệng hắn ta. Trần Duy Lặc che mũi miệng của hắn ta, nâng cao cổ khiến cho hắn ta không thể không nuốt vào, phải đạp chân liều mạng nôn ra.
Trần Duy Lặc đợi đến khi khuôn mặt hắn ta đỏ lên mới buông ra, dẫm vào thân dưới của hắn rồi mới nhấc giày, ngơ ngác đứng ở cửa.
Tại giây phút này, anh thấy may mắn, cũng thấy đau lòng.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận