Editor: Súp lơ
Beta: TH
Tên súc sinh Lưu Khải Minh kia bị Trần Duy Lặc ném vào phòng tắm, cửa kéo ra ngoài bị anh dùng gậy chèn chắc lại. Những gì mà Phó Sảng phải chịu anh muốn hắn phải nếm trải lại gấp trăm lần.
Lúc Phó Sảng được Trần Duy Lặc bế đi, trái tim như đã chết lặng của cô loé lên tia hy vọng. Cô không nhịn được chôn trong lồng ngực rộng lớn của anh mà khóc oà như một đứa trẻ, nước mắt cuồn cuộn như đê vỡ chảy xuống không ngừng.
Khuôn mặt của Phó Sảng đỏ bừng, cô nằm trong lòng anh, tim đập dồn dập như đang chạy nước rút.
Cô không nhịn được thở gấp từng cơn, cơ thể vặn vẹo cố tình kìm nén. Phó Sảng bị anh ôm lấy càng ngày càng nóng bỏng như một ngọn lửa.
Trần Duy Lặc ôm cô vào trong phòng tắm. Trong đó có một bồn tắm to rộng, anh chỉnh nhiệt độ nước hơi lạnh rồi xả nước vào đầy bồn.
Phó Sảng ngồi trên nền gạch men, cúi đầu ôm chặt lấy bản thân mình. Trong lòng kêu gào, cô sắp không kìm nén nổi nữa. Cô chỉ cảm thấy nóng bỏng, chỉ muốn cởi hết quần áo trên người ra. Dục vọng hiện hữu ở giữa hai chân khiến lòng cô như tro tàn, chất đầy một loại tuyệt vọng khổ sở, chỉ có thể kẹp chặt hai chân kìm nén.
Trần Duy Lặc ngồi xổm xuống, vươn hai tay vỗ nhẹ vào khuôn mặt đỏ hồng khác thường của cô, khẽ nói: “Phó Sảng, cởi quần áo ra nào.”
Ánh mắt rã rời của Phó Sảng cố gắng tập trung tỉnh táo lại một chút, cô nghiêng đầu, nói: “Không, tôi không cởi.”
Trần Duy Lặc sốt ruột ôm lấy mặt cô nói: “Nghe lời anh, không cởi em sẽ khó chịu muốn chết.”
Nếu là trước đây, Phó Sảng có thể vứt bỏ tất cả cởi quần áo ra, nhưng dưới hoàn cảnh hiện tại, cô cảm thấy bản thân không còn chút tôn nghiêm nào. Phó Sảng bắt đầu hối hận, nếu ban đầu cô có thể nghe theo lời Trần Duy Lặc nói thì cũng không đến mức rơi vào tình cảnh này.
Nước mắt nóng bỏng của cô rơi vào bàn tay của Trần Duy Lặc. Anh nhìn chằm chằm vào mắt cô, đột nhiên cảm thấy lồng ngực đau đớn, kéo cái áo màu vàng hở cổ của cô một đường đi xuống.
Phó Sảng nắm lấy hai tay anh. Lúc đó, trong lòng cô dâng lên một cảm giác kì quái, muốn anh ôm lấy cô đưa cô đi, muốn có được anh. Cô bắt đầu sợ hãi, dùng sức đẩy Trần Duy Lặc ra, trông lại càng có vẻ yếu đuối kháng cự hơn.
“Anh mau đi đi.”
Trần Duy Lặc nắm cổ chân cô kéo người vào trong ngực, một lần nữa ôm lấy khuôn mặt cô, nhìn sâu vào đôi mắt và nói: “Phó Sảng, thuốc em đã uống phải cần được loại ra ngoài, anh không có cách nào khác để giúp em. Em ngoan nào, cởi hết quần áo ra ngâm nước lạnh.”
Sao Phó Sảng có thể chịu nổi, cô nắm cổ áo, nhẹ nhàng nói với anh: “Anh đỡ em qua đó.”
Trần Duy Lặc ôm cô tới bồn tắm bên cạnh rồi quay lưng lại chờ đợi.
Phó Sảng nhìn chằm chằm bờ vai rộng lớn của anh từ phía sau, đưa hai tay run rẩy kéo khoá váy cởi ra. Hơi nóng trên người cô dường như làm không khí xung quanh cũng ấm lên. Phó Sảng cởi từng món một, mãi đến khi cởi sạch đồ trên người rồi cô mới khổ sở chôn đầu vào hai chân.
Phó Sảng chẳng có hơi sức để mà bò vào trong bồn tắm nữa, cô ôm lấy thân thể trần trụi của mình ngồi trên đống quần áo cho đến khi nghe thấy Trần Duy Lặc lên tiếng.
“Em không cần phải cảm thấy mất mặt.” Anh nói xong quay người lại, bế cô lên, cẩn thận đặt vào trong bồn nước.
Cơ thể nóng bừng như lửa đốt của Phó Sảng chìm vào trong làn nước mát lạnh, cô thấy thoải mái hơn, nhưng chút cảm giác này vẫn không giải thoát cho cô được. Phó Sảng vẫn thở gấp từng cơn, lồng ngực phập phồng lên xuống, một chút dũng khí ngẩng đầu lên nhìn Trần Duy Lặc cũng không có.
Trần Duy Lặc kéo vòi hoa sen xuống, nâng khuôn mặt vẫn giấu ở giữa hai chân của Phó Sảng lên, để mặc cho bọt nước ăn mòn hai má cô.
Tầm mắt Phó Sảng bị dòng nước chảy róc rách che mờ. Cô chớp mắt nhìn khuôn mặt mờ ảo của anh, há miệng thở dốc nên uống phải mất ngụm nước lạnh buốt. Cô bỗng nhiên giơ tay, vốn đang ôm lấy chân lên nắm lấy tay của Trần Duy Lặc.
Phó Sảng mơ hồ nói: “Trần Duy Lặc, anh mau chạy ra ngoài đi.”
Trần Duy Lặc nhìn chằm chằm hai mắt của Phó Sảng một lúc rồi mới dời tầm mắt, nhét vòi hoa sen vào tay cô. Sau đó anh đứng dậy, nói với Phó Sảng: “Chờ lúc nào thấy ổn rồi thì gọi anh, anh ở bên ngoài chờ em.”
Phó Sảng ừ một tiếng. Đợi sau khi anh đi rồi, cả người cô chìm vào trong nước.
Dược tính rất mạnh, Phó Sảng vặn vẹo người trong nước, cô bóp chặt bắp đùi tê mỏi của mình hòng để bản thân tỉnh táo hơn nhưng chỉ vừa tỉnh được một chút lại có những suy nghĩ hỗn loạn cuốn lấy tâm trí cô để khiến cô rơi vào trong ảo tưởng. Cô không ngừng giãy giụa rồi lại đắm chìm, tự mình chậm rãi vuốt ve an ủi bản thân, mãi cho đến khi cô có thể lặng lẽ nằm trong nước, coi đó là hưởng thụ.
Trần Duy Lặc gác chân ngồi trên ghế sô pha bên ngoài, gạt tàn trên bàn trà chất đầy khói bụi. Anh dụi điếu thuốc cuối cùng, sau đó đứng dậy đi lại về phía phòng tắm không có chút tiếng động nào.
Anh gõ cửa một tiếng, người bên trong không đáp lại. Một lúc lâu sau, anh kéo cửa phòng tắm ra nhìn vào bên trong. Phó Sảng ngồi trong bồn tắm lấp lánh ánh nước, ôm chân giống hệt như lúc anh ra ngoài.
Trần Duy Lặc kéo khăn tắm đi lại gần, hai tay vòng qua vai phủ khăn lên người Phó Sảng. Cô từ từ ngẩng đầu, đôi mắt đỏ bừng đã không còn chứa đầy dục vọng. Cô không nhìn anh, khoé mắt chảy dài hai giọt lệ.
Trong mắt Trần Duy Lặc có cảm xúc gì đó khó tả, bế cô lên, lại phát hiện ra một vệt máu loãng chảy ra từ giữa hai chân cô, theo đùi lăn xuống làm trái tim anh vì đó mà run lên.
Phó Sảng khốn khổ cúi đầu, cô không thể chế ngự được dục vọng của mình, cuối cùng đành dùng biện pháp bất đắc dĩ nhất để thoả mãn. Cô nắm chặt tay, không nói câu nào, lặng lẽ nằm trong lòng Trần Duy Lặc.
Trần Duy Lặc ôm cô từ trong phòng tắm ra giường lớn, cô mặc khăn tắm lấy chăn bọc lấy mình, vùi đầu và mông vào trong gối, trông y như một con nhộng muốn tránh xa thế giới bên ngoài.
Anh nhẹ nhàng kéo chăn lại cho cô, dịu dàng vỗ về khuôn mặt cô, nói: “Ngủ đi.”
Ngủ đi, ngày mai sẽ lại là một ngày mới, mặt trời vẫn sẽ mọc và mọi điều không vui rồi cũng sẽ qua.
Lúc Phó Sảng tỉnh dậy, trên người cô chỉ bọc một cái khăn tắm. Cô ôm chăn từ từ ngồi dậy đảo mắt nhìn khắp phòng, cuối cùng cũng thấy Trần Duy Lặc đang ngủ say trên ghế sô pha.
Trần Duy Lặc tỉnh ngủ, sau cổ đau nhức, nhìn chằm chằm trần nhà nửa ngày rổ mới nhìn về phía giường ngủ. Không thấy người đâu nhưng không lâu sau, Phó Sảng đã đi ra từ phòng tắm.
Trần Duy Lặc bật dậy ngồi trên ghế sô pha, xoa mặt cho tỉnh hẳn rồi nhìn vẻ mặt tái nhợt của Phó Sảng.
Phó Sảng ngơ ngác đứng bên kia không nhúc nhích, cúi đầu như đang tự hối lỗi. Cô biết nếu ngày hôm qua không có Trần Duy Lặc thì giờ này hẳn cô đang trên đường tự sát.
Trần Duy Lặc đứng dậy duỗi người, xoa cổ đi lại gần Phó Sảng. Anh đến bên cô giơ tay xoa đầu, cử động vô cùng nhẹ nhàng dịu dàng giống như đang trấn an cô vậy.
“Chờ anh một chút.”
Anh kéo cửa vào phòng tắm vệ sinh cá nhân, lúc ra ngoài tinh thần tỉnh táo phấn chấn hơn, thấy Phó Sảng ngồi trên ghế sô pha nhìn đường phố dần đông đúc bên ngoài cửa sổ.
Dưới lầu có bán đồ ăn sáng. Trần Duy Lặc dẫn cô vào dùng bữa sáng. Hai người ngầm thống nhất không nói gì về những gì đã xảy ra tối hôm qua. Tóm lại thì điều may mắn nhất là Phó Sảng không để cho tên kia chiếm hời, chỉ là trong lòng cô tương đối khó có thể chấp nhận loại chuyện đột ngột xảy đến với mình như vậy.
Phó Sảng vừa ăn bánh bao vừa nghĩ thầm: Thật là trượt chân một cái tạo thành mối hận ngàn năm. Không biết chừng về sau cô có thể mắc phải chứng hận đàn ông.
Cô ngẩn ngơ ăn bánh bao thôi cũng nghẹn, Trần Duy Lặc vội đẩy ly sữa đậu nành lại cho cô. Cô ngửa đầu uống hết nửa ly, đối mặt với Trần Duy Lặc bình tâm như vại ngồi ăn sáng, mở miệng nói: “Trần Duy Lặc, cảm ơn anh.”
Lần cảm ơn này khác với lúc trước. Trong lời cảm ơn của Phó Sảng còn ẩn chứa lời xin lỗi của mình, đi kèm là lòng biết ơn sâu sắc.
Trần Duy Lặc ném miếng vỏ bánh bao đi, khoanh tay trên bàn nhìn Phó Sảng,nói: “Phó Sảng, giữa hai chúng ta vốn không cần phải nói cảm ơn.”
Cô lắc đầu vài cái.
Trần Duy Lặc nghiêm túc nói với cô: “Chúng ta quen biết nhau từ bé, cùng lớn lên. Em đi theo anh mười mấy năm, có tên nào dám bắt nạt em cũng tức là bắt nạt anh. Từ nay về sau anh sẽ không để cho ai bắt nạt em nữa.”
Giờ phút này hai mắt Phó Sảng lại ửng đỏ, ngập nước. Đột nhiên cô mím môi mấy cái rồi oà khóc.
Trần Duy Lặc nhìn trái nhìn phải rồi nhanh tay rút khăn giấy đưa cho Phó Sảng: “Em đừng khóc, cảm động mà cũng đừng khóc chứ?”
Trong lòng Phó Sảng khó chịu. Cô cảm thấy bản thân mình không có chí tiến thủ. Trần Duy Lặc tốt đẹp như vậy vì sao không tóm lấy được.
Cô lau nước mắt, đau lòng nói: “Em rất hối hận, mối tình đầu của em tan nát rồi.”
Trần Duy Lặc thấy cô nàng Phó Sảng này khóc thút thít, xấu bụng cười, ngón tay lau nước mắt giúp cô, nói: “Cũng không thể tính là mối tình đầu của em được.”
Phó Sảng nghẹn ngào hỏi: “Sao lại không tính? Tình yêu qua mạng cũng tính chứ.”
Trần Duy Lặc bị chọc cười một tiếng, đôi mắt sáng ngời chứa đầy ý cười. Anh nói: “Không tính, phải hôn rồi mới tính.”
Hôn sao? Phó Sảng chợt ngừng khóc, nước mắt ngắn nước mắt dài nhớ tới trò đùa dai của hè năm ngoái. Tuy rằng chỉ hôn cằm nhưng cũng xem như là đã hôn rồi.
Cô đột nhiên cảm thấy dễ chịu hơn chút, buồn đời cúi đầu ăn sạch bữa sáng.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận