Editor: Xoài
Beta: Nhan Tịch
Trên đường về nhà, Phó Sảng luôn đi theo sau Trần Duy Lặc. Trên người anh vẫn mặc chiếc áo thi đấu hôm qua, bắp chân lộ ra ngoài, ống quần đung đưa theo gió, còn nửa thân trên của anh là chiếc áo khoác đen mỏng. Phó Sảng thấy vậy bèn tự trách mình. Cánh cửa của thế giới mạng đã chính thức bị cô khép lại, dù có cho cô trăm lá gan đi chẳng nữa thì cũng không bao giờ dám chạm vào mấy thứ này.
Vì trên đời chỉ có một Trần Duy Lặc, một lần cũng đã đủ khiến cô thấy ân hận suốt đời.
Trần Duy Lặc đang đi thì bỗng dưng vạt áo khoác bị ai đó níu lấy. Anh quay đầu lại nhìn thì thấy đó là đầu ngón tay của Phó Sảng.
“Em sao vậy?”
Phó Sảng nuốt nước miếng một cái rồi mở miệng: “Anh đừng nói chuyện này cho anh với mẹ em biết.”
Trần Duy Lặc nhìn đỉnh đầu cô, cả người Phó Sảng toát ra nỗi ân hận. Anh chắc chắn bây giờ trong lòng cô cũng đang tự giận chính mình.
“Anh sẽ không cho ai biết đâu, chỉ hai chúng ta biết chuyện này thôi.”
Giờ khắc này, trái tim Phó Sảng mới hoàn toàn lắng lại vì câu nói của anh. Cô ngẩng đầu lên nhìn Trần Duy Lặc, đôi mắt anh vẫn sáng như những vì sao trong màn đêm. Anh là ánh sáng duy nhất mà cô có thể nhìn thấy trong bóng tối, anh xua đi nỗi bất an và càng khiến cô mê đắm anh hơn.
Từ đầu đến cuối, cô không thể trốn khỏi số phận của mình, cô càng xua đuổi sự mê đắm trong lòng đi thì lại càng vùi mình vào sâu trong ánh sáng của anh.
Cuối cùng, chuyện này chỉ có hai người họ biết. Nó trở thành một bí mật mà họ giữ với nhau không nói cho người khác.
Trước khi tháng năm đỏ [1] được diễn ra, nhà trường đã thông báo về sự kiện, tổ chức một buổi phong trào thanh niên ngày 4 tháng 5 [2] cho các sinh viên để đề cao tính nghệ thuật quang học. Mỗi một khoa đều đang sắp xếp và bố trí các tiết mục biểu diễn trong sự căng thẳng.
[1] Tháng Năm Đỏ (红色五月) là tháng của nhiệt huyết cách mạng và là tháng vẻ vang của những trận đánh đẫm máu với kẻ thù phản động. Tên gọi “Tháng Năm Đỏ” thể hiện nhiệt huyết chính trị cao vút của quần chúng cách mạng từ thế hệ này sang thế hệ khác, mãi mãi khắc ghi lịch sử đấu tranh gian khổ của quần chúng, là nguồn cảm hứng cho quần chúng đấu tranh không ngừng vì một tương lai tốt đẹp hơn và anh dũng chiến đấu để giải phóng hoàn toàn nhân loại!
[2] Phong trào thanh niên ngày 4 tháng 5: Các tầng lớp nhân dân Trung Quốc, đặc biệt là học sinh, sinh viên đã đứng lên đấu tranh chống lại chính phủ Trung Quốc vào năm 1919.
Khoa truyền thông của Phó Sảng tổ chức một ban hợp xướng. Cô và La Mạn đều không thoát được. Hai cô nàng rút thăm vào ban hợp xướng nên chiều nào hai người cũng dành chút thời gian để luyện tập trong tòa nhà âm nhạc. Ngoài ra, đội cổ vũ cũng đăng ký tham gia sự kiện với tư cách là một nhóm. Chuyện này khiến Phó Sảng chạy đi chạy lại giữa hai bên như con lừa kéo cối xay, quay không ngừng nghỉ, cô hoàn toàn không còn thời gian để suy nghĩ đến những chuyện khác.
Hôm nay Phó Sảng có buổi tập luyện đoạn điệp khúc, cô chạy như điên tới phòng tập để luyện nhảy. Khi Phó Sảng đẩy cửa vào, mọi người bên trong đều đang đong đưa, múa tay. Cô vội vã cởi áo khoác và quần ra rồi gia nhập với mọi người. Hiện giờ, Phó Sảng đang gấp, lúc học xong cô đã mặc đồ huấn luyện sẵn ở bên trong, khi nào đến thì cởi ra. Làm vậy vừa tiết kiệm được thời gian vừa không tốn sức.
Chu Gia Gia chủ động dạy cô động tác ngã người. Sau khi kết thúc buổi tập, Phó Sảng bảo sẽ mời cô ấy ăn tối, Chu Giai Giai chẳng những không từ chối mà còn mỉm cười đồng ý.
Phó Sảng mặc lại áo khoác và quần dài rồi đứng đợi Chu Giai Giai thay đồ xong đi ra khỏi phòng tập. Phó Sảng dựa vào cửa ngáp một cái thật dài, khi cô vừa quay đầu lại thì cả người đang thả lỏng lập tức đứng thẳng và ngậm miệng lại.
Trần Duy Lặc đang kẹp quả bóng rổ cũ trong cánh tay, anh cúi đầu nhìn đôi mắt ngấn lệ của cô rồi hỏi: “Em buồn ngủ đến thế ư? Dạo này em mệt mỏi lắm à?”
Kể từ sau chuyện đó, Phó Sảng và Trần Duy Lặc không thể gặp nhau như thường. Cô đã quá mệt mỏi khi phải tập trung vào cuộc sống, cô không còn thời gian để nhớ lại đêm nọ. Nhưng lúc này, khi cô đứng đối mặt với anh, cô bất giác nhớ lại đêm nọ. Thật ra, sau đó cô có nằm mơ, trong mơ, cô thấy mình đẩy Trần Duy Lặc ngã xuống giường rồi vừa cắn vừa hôn anh, trông cực kỳ đói khát. Bây giờ nghĩ lại, mặt cô cũng hơi đỏ lên.
Phó Sảng vội vãi cúi đầu, chỉ vào phòng tập: “Dạo này em đều luyện nhảy trong đây, còn phải tham gia ban hợp xướng nên em hơi mệt mỏi.”
Trần Duy Lặc ồ một tiếng. Bỗng dưng anh nghe thấy tiếng bước chân, một người nào đó lao ra khỏi phòng tập. Anh liếc mắt nhìn thì thấy đấy là cô gái trong đội cổ vũ. Sau đó, anh lập tức nhìn sang Phó Sảng.
“Nếu em mệt thì ngủ sớm một chút, anh đi chơi bóng đây.” Trần Duy Lặc kẹp bóng rổ, xoa đầu Phó Sảng rồi đi lướt qua hai cô.
Sau khi Chu Giai Giai khóa cửa phòng tập, cô ấy nhìn theo bóng lưng to cao đó đến khi anh khuất vào trong sân bóng rổ, rồi mới nhìn sang Phó Sảng đang thất thần.
Phó Sảng và Chu Giai Giai đi dạo trong khuôn viên trường. Càng gần đến tháng năm, gió càng dịu nhẹ, ánh trăng sáng vành vạch và trong veo như nước, tựa như có thể chiếu rọi vào trái tim người thiếu nữ, nhìn thấu suy nghĩ của cô.
Chu Giai Giai kéo tay Phó Sảng: “Phó Sảng, tớ có thể hỏi cậu chuyện này không?”
Phó Sảng nhìn cô ấy: “Chuyện gì?”
“Trần Duy Lặc thật sự là anh cậu sao?” Chu Giai Giai hơi tò mò về chuyện này.
Phó Sảng quay đầu nhìn khuôn viên tối tăm phía trước rồi âm thầm thở dài: “Anh ấy là anh em kết nghĩa với anh trai tớ, hai tụi tớ cùng nhau lớn lên nên có thể xem như là anh tớ.”
Phó Sảng thầm mắng mình thật ngu ngốc, mối quan hệ mà trước đây cô không nhắc đến giờ cô lại tự mình thừa nhận.
Chu Giai Giai vui vẻ một hồi, tim đột nhiên đập mạnh, vì bóng lưng kia luôn khiến cô ấy ao ước được sánh vai đến gần anh hơn.
Chu Giai Giai bỗng dưng kéo Phó Sảng lại rồi mỉm cười ngọt ngào: “Phó Sảng, cậu có thể giúp tớ một chuyện không?”
Phó Sảng có linh cảm không lành. Khi quay đầu qua nhìn Chu Giai Giai, cô như nhìn thấy một bản thân khác mà chưa ai từng thấy qua.
Chu Giai Giai nói với cô từng chữ một: “Tớ thích Trần Duy Lặc. Trước đây anh ấy có bạn gái nên tớ không dám mở lời. Nhưng bây giờ anh ấy không có hứng thú với ai cả, tớ nghĩ đây là một cơ hội cực kỳ tốt cho mình. Vậy nên cậu có thể giúp tớ theo đuổi Trần Duy Lặc không?”
Câu nói này hoà vào cơn gió lọt vào tai cô. Nó khiến cô thấy đau như bị cành hồng gai đâm vào. Chuyện cô không dám làm, bây giờ lại có người xin mình giúp cô ấy làm.
Phó Sảng do dự, Chu Giai Giai thấy vậy bèn lắc cánh tay cô: “Phó Sảng, cậu giúp tớ được không?”
Phó Sảng ngước nhìn cô ấy, nhưng dường như mọi ngôn từ bị nghẹn lại cổ họng.
“Xin cậu đấy, tớ thích anh ấy lắm.”
Trong ánh mắt cực kỳ ao ước của Chu Giai Giai, Phó Sảng lại một lần nữa thấy được chính mình. Cô gật đầu một cách khó khăn: “Được, tớ sẽ giúp cậu.”
Phó Sảng thường hay nghĩ, nếu sự yêu thích có thể xếp hàng trước và sau thì thật tốt biết bao, dù ra sao thì cũng sẽ tới lượt cô. Hoặc là xếp hàng dựa theo người nào thích anh lâu nhất, cô yêu thầm anh hơn mười mấy năm nên chắc chắn sẽ đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, ngồi vững trên ngôi vị đầu tiên.
Nhưng Phó Sảng đã thấy rõ mối quan hệ giữa cô và Trần Duy Lặc. Như cô đã nói, anh ấy chỉ có thể là anh cô mà thôi.
Sau khi Phó Sảng đồng ý giúp Chu Giai Giai theo đuổi Trần Duy Lặc, cô như rơi vào trong bẫy, buồn phiền cả ngày vì chuyện này.
Chu Giai Giai đã thêm Wechat của Trần Duy Lặc, nhưng Trần Duy Lặc chẳng những không thêm cô mà còn xem như không thấy chuyện đó. Chu Giai Giai luôn là cô gái chỉ có thể thực hiện từng bước một với chuyện theo đuổi này, thế nên cô ấy cần Phó Sảng giúp mình.
Phó Sảng đã mở miệng đồng ý, sao cô có thể không biết xấu hổ mà quên mất chuyện này. Cô cố gắng giúp Chu Giai Giai bằng cách thông qua bạn thân của anh.
Khoa truyền thông đã tạo ra một video quảng cáo trong khuôn viên trường cho sự kiện phong trào ngày 4 tháng 5 để giới thiệu các phong cách biểu diễn của từng khoa. Chuyện này do Đào Đào và La Mạn phụ trách, Phó Sảng nhanh trí bảo La Mạn kéo cô và Chu Giai Giai vào làm chung với bọn họ.
La Mạn hỏi cô: “Ngày nào cậu cũng rất mệt mỏi mà cậu vẫn muốn làm video quảng cáo à?”
Phó Sảng đang ngáy ngủ trên giường, cô lầm bầm một cách mơ hồ: “Tớ đang giám sát hai người các cậu, còn Chu Giai Giai sẽ giúp các cậu một tay.”
La Mạn chậc lưỡi, xem thường: “Chu Giai Giai lười biếng lắm đấy!”
Phó Sảng chẳng nói thêm gì nữa, cô chỉ chìm trong giấc ngủ vì sáng mai sau khi thức dậy, cô còn nhiệm vụ khó khăn hơn nhiều.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận