Trans: Tea
Beta: Nhan Tịch
Ngày hôm sau, đội cổ vũ được nghỉ một ngày. Sau khi Phó Sảng kết thúc phần hợp xướng, bước ra khỏi phòng âm nhạc bèn bắt gặp Chu Giai Giai. Cô ấy trông như một nàng thiên nga trắng, mặc chiếc đầm xòe màu trắng đến đầu gối, bên ngoài khoác chiếc áo len màu trắng bó sát đến eo. Phó Sảng nhìn lại bản thân, áo hoodie thoải mái với quần jean bút chì, chẳng nổi bật chút nào.
Chu Giai Giai khoác tay Phó Sảng như thường lệ, lắng nghe cô gọi điện cho Trần Duy Lặc.
Phó Sảng đã lâu không gọi điện thoại cho Trần Duy Lặc, trong một hồi tiếng tút tút vang lên, tim cô càng ngày càng đập mạnh, đầu ngón chân giẫm lên đá, chờ người bên kia nhận điện thoại. Sau khi điện thoại được kết nối, tiếng thở nặng nhọc của Trần Duy Lặc truyền tới, Phó Sảng nghe vào tai như thể tiếng thở đang ở ngay trước mặt, vành tai dán lên ống nghe dần dần đỏ lên.
“Phó Sảng?”
“Ừm, Trần Duy Lặc, tối nay anh có rảnh không?”
Trần Duy Lặc ném bóng cho Lục Dư, đi tới cầm chai nước, hỏi cô: “Tìm anh có việc gì hả?”
Phó Sảng liếc nhìn Chu Giai Giai, vẻ mặt cô ấy đầy mong chờ, Phó Sảng ờm một tiếng nói tiếp: “Khoa em đang làm một bộ phim tuyên truyền cho phong trào Ngũ Tứ [1], có một phần tư liệu về đội bóng rổ cần được thu thập, em muốn nhờ anh giúp đỡ.”
[1] Phong trào Ngũ Tứ (hay còn gọi là Ngũ Tứ vận động) là một phong trào đấu tranh rộng lớn của sinh viên, học sinh, công nhân, thị dân, trí thức Trung Quốc, vì nổ ra đúng vào ngày 4 tháng 5 năm 1919 nên được gọi là phong trào Ngũ Tứ.
Trần Duy Lặc tưởng rằng cô bỗng nhiên gọi điện cho anh là có việc tìm anh, nhưng anh không ngờ đó là việc trong khoa cô.
“Được, tối nay anh rảnh, nói như thế nào đây.”
“Vậy buổi tối em mời anh ăn cơm rồi nói rõ hơn nhé, ở cửa hàng bít tết mới mở bên ngoài trường đó.”
Sau khi Phó Sảng cúp điện thoại, Chu Giai Giai hỏi xác nhận lại: “Anh ấy đồng ý rồi hả?”
Phó Sảng gật đầu, trong lòng như có một tảng đá đè xuống, cô không ngờ hẹn Trần Duy Lặc lại dễ như vậy.
Sau khi Trần Duy Lặc đến cửa hàng bít tết, đẩy cửa bước vào, liếc mắt vài cái mới nhìn thấy bóng dáng của Phó Sảng, bên cạnh cô còn có thêm một người nữa.
Phó Sảng nghe thấy tiếng đẩy cửa quay đầu lại nhìn, Trần Duy Lặc vừa lúc đi tới, cô vẫy tay với anh.
Trần Duy Lặc ngồi xuống, Phó Sảng vội vàng đưa thực đơn cho anh: “Anh chọn món trước đi, em và Chu Giai Giai đã gọi rồi.”
Trần Duy Lặc gọi đại một phần, đưa cho người phục vụ. Lúc quay đầu lại, cánh tay chống lên bàn đợi Phó Sảng nói chuyện.
Ngay sau đó Phó Sảng liền giới thiệu Chu Giai Giai với anh: “Chu Giai Giai là bạn học của em, cũng là thành viên trong đội cổ vũ.”
Trần Duy Lặc nhàn nhạt nhìn một cái: “Anh biết.”
Chu Giai Giai âm thầm hít sâu, vẻ mặt bình tĩnh nhưng trong lòng đầy mừng rỡ.
Phó Sảng nuốt nước bọt, nghĩ thầm: Biết rồi thì còn cần mình ở đây làm gì?
Cô lại kiên trì tiếp tục nói: “Cậu ấy và em cùng làm bộ phim tuyên truyền, cho nên em dẫn cậu ấy theo.”
Trần Duy Lặc gật đầu hỏi cô: “Cụ thể là cần tư liệu gì?”
Phó Sảng đá Chu Giai Giai ở dưới bàn, Chu Giai Giai lập tức nở nụ cười: “Phó Sảng chủ yếu hỗ trợ em, phần tư liệu này là em đang thu thập, để tiện liên lạc chúng ta thêm wechat đi.”
Chu Giai Giai cầm điện thoại trên tay, nhìn Trần Duy Lặc không nhúc nhích.
Phó Sảng vội vàng tiếp lời: “Đúng vậy, sau khi thêm wechat rồi lập một nhóm chat, chúng ta đều có thể liên lạc với nhau.”
Trần Duy Lặc liếc nhìn vẻ mặt bình tĩnh không bối rối của Phó Sảng, anh rút tay lại lấy điện thoại từ trong túi ra. Lúc đặt điện thoại lên bàn, trên giao diện là mã QR của anh.
Chu Giai Giai nhếch môi cười mỉm, tự nhiên quét mã. Sau khi thêm bạn thành công, chỉ vài giây, Trần Duy Lặc đã chấp nhận lời mời kết bạn.
Phó Sảng liếc nhìn vẻ mặt thỏa mãn của Chu Giai Giai, nhưng đến bây giờ cô với Trần Duy Lặc vẫn dừng lại ở dấu chấm than màu đỏ. Cô không nhắc đến chuyện này, mà người đối diện cũng hoàn toàn không nhớ tới.
Đúng lúc này, Trần Duy Lặc gõ lên mặt bàn trước mặt Phó Sảng. Phó Sảng bình tĩnh lại ngẩng đầu, nhìn thấy anh nói: “Cho anh mượn điện thoại của em để gọi điện đi.”
Phó Sảng tò mò: “Anh có điện thoại mà.”
Trần Duy Lặc không cần nghĩ ngợi: “Nợ tiền rồi.”
Phó Sảng gật đầu đưa điện thoại trong tay cho anh, cô nhìn thấy anh cầm điện thoại liền rời đi, có lẽ là đi toilet. Đợi sau khi anh đi rồi, Phó Sảng bỗng nhiên không nhớ rõ là mình đã mở khóa trước khi đưa cho anh hay chưa, cô vội vàng rời khỏi bàn đuổi theo Trần Duy Lặc.
Trần Duy Lặc nhấn vào wechat của Phó Sảng, quét mã QR để kết bạn với cô. Đợi sau khi điện thoại cô chấp nhận xong, giao diện điện thoại của Phó Sảng đã hiển thị cuộc trò chuyện của hai người, anh lướt qua, lông mày nhíu lại.
Phó Sảng nhìn thấy anh ngây người nhìn điện thoại ở cửa toilet, chắc là anh đang nhập thử mật khẩu, cô vỗ ngực đi tới mới phát hiện ra anh đang xem khung chat trên wechat, ngay lập tức giật lấy điện thoại.
“Sao anh biết mật khẩu của em?” Phó Sảng vừa sợ hãi vừa tức giận, bật thốt lên.
“Điện thoại không khóa.” Trần Duy Lặc nhìn dáng vẻ cuống quýt của cô, nhẹ đáp.
Phó Sảng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhìn dòng chữ sau dấu chấm than trên giao diện wechat, quả thật như tát “bốp bốp” vào mặt cô. Lại làm cho cô nhớ tới ngày đó ở nhà ăn anh hỏi cô có muốn trở về nhà cùng anh hay không , cô khá bực mình, không kiên nhẫn.
Trần Duy Lặc giật điện thoại lại, lướt đến những đoạn trò chuyện đó, hỏi cô: “Mấy tin nhắn này em gửi anh khi nào vậy?”
Phó Sảng ngược lại tức giận nói: “Trên đó có để thời gian mà.”
Cô muốn giật lại, nhưng Trần Duy Lặc giơ lên cao, cô không lấy lại được chỉ có thể nhìn lông mày anh nhíu lại thầm xấu hổ.
Trần Duy Lặc không có một ấn tượng gì, anh hoàn toàn chưa từng nói những câu này, càng không thể nói những câu này, anh đưa điện thoại lại cho cô giải thích: “Anh không nói mấy câu đó.”
Phó Sảng thấy anh chối bỏ, gật đầu suy tư, nghĩ thầm: Không phải anh nói, vậy anh chỉ hủy kết bạn với người ta thôi nhỉ?
Cô lấy lại điện thoại, nhanh chóng thoát khỏi wechat, nhét vào túi quần cáu kỉnh với anh: “Mấy câu đó không phải anh nói vậy ai nói chứ?”
Trần Duy Lặc sững sờ, anh nhớ lại khả năng chỉ có thể là Nghiêm Diệc Vân, lập tức sa sầm mặt mày.
Phó Sảng nhìn thấy mặt anh đột nhiên lạnh đi, vội vàng đổi giọng: “Em biết rồi, sau này em sẽ không nói chuyện như vậy với anh nữa, cũng sẽ không xen vào chuyện của người khác nữa.”
Trần Duy Lặc bỗng nhiên kéo cô lại gần, nhìn thẳng vào mắt cô: “Phó Sảng, anh nói mấy câu đó không phải anh nói.”
Phó Sảng sửng sốt một chút, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, chớp chớp mắt không biết phải làm sao, chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu: “Em biết rồi mà.”
“Em biết cái gì?” Anh hỏi như tra tấn linh hồn.
“Không phải anh nói, không phải anh nói.” Phó Sảng ngây ngẩn, thuyết phục bản thân mình.
Trần Duy Lặc không muốn nhắc đến những chuyện và những người không vui, đành phải buông cô ra. Sau khi vò đầu bứt tóc bản thân, anh cùng Phó Sảng quay lại bàn ăn.
Trên bàn, bít tết đã được bưng lên, Chu Giai Giai nhớ kĩ phép tắc trên bàn ăn, đợi hai người quay lại mới gọi đem dao nĩa đến.
Phó Sảng nhớ lại những chuyện đã giao hẹn trước đó, bít tết ăn sạch banh như gió cuốn, nhưng một lúc sau, La Mạn gọi điện cho cô, cô nhân cơ hội này rời khỏi cửa hàng bít tết trước.
Trần Duy Lặc nhìn bóng dáng đi xa của cô, giọng nói của Chu Giai Giai bên tai giống như không lọt qua lưới lọc, trong lòng anh vẫn luôn đắm chìm vào khoảnh khắc mở khóa mặt khẩu điện thoại của Phó Sảng.
Anh nhập sinh nhật của Phó Sảng, không đúng; nhập sinh nhật của Phó Hào, cũng không đúng. Vì thế, anh được một sức mạnh nào đó dẫn dắt, nhập ngày sinh của bản thân. Sau khi nhìn thấy hình nền bóng rổ trên màn hình điện thoại di động của Phó Sảng, anh bỗng nhiên nghe thấy tiếng tim đập thình thịch bên tai, tiếng tim đập vang vọng trong ngực anh một hồi lâu.
Sau khi Phó Sảng bước ra từ cửa hàng bít tết, nắm tóc mà tâm trạng bồn chồn lo lắng, thiếu chút nào là cô phải hối hận xanh ruột rồi, cũng may cô mở khóa điện thoại rồi, không thì sau này cô sẽ không thể giả vờ như không có chuyện gì đối mặt với Trần Duy Lặc. Nghĩ như vậy, cô vội vàng đổi mật khẩu điện thoại, cũng không lấy cớ là rắc rối nữa.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận