Trans: Tea
Beta: Nhan Tịch
Sau khi Trần Duy Lặc quay về ký túc xá, liền bảo Lục Dư gửi video trận đấu của câu lạc bộ bóng rổ hàng năm cho Phó Sảng. Những tư liệu hình ảnh của đội bóng rổ, những trận đấu quan trọng trong đội đều sẽ được lưu trữ, Lục Dư nghe thấy, giơ tay ra dấu ok, sau đó gửi cho Phó Sảng.
Phó Sảng đang đá chân ra sau tập nâng mông ở trên giường, bỗng nhiên điện thoại rung lên vài cái, cô nằm xuống liếc nhìn, phát hiện là Lục Dư gửi file qua.
[Cái này là gì vậy ạ?]
Lục Dư trả lời cô ngay.
[Trần Duy Lặc kêu anh gửi video trận đấu của cậu ấy cho em.]
Phó Sảng như có một cái búa đập vào sau đầu mình, nói cảm ơn xong, tải file xuống.
Cả đêm Chu Giai Giai vẫn không thấy tin nhắn hồi âm của Trần Duy Lặc, sáng sớm ngày hôm sau lòng nóng như lửa đốt đến tìm Phó Sảng. Phó Sảng ăn sáng cùng cô ấy, nghe cô ấy phân tích tới phân tích lui, cảm thấy rất đau đầu.
Chu Giai Giai buồn bã: “Đã nói là gửi cho tớ rồi, vậy mà tớ đợi cả t đêm cũng không có tin tức gì, anh ấy lại nhờ anh Lục Dư gửi cho cậu, cũng phải nói với tớ một tiếng chứ!”
Phó Sảng xé bánh quẩy, an ủi cô ấy: “Trần Duy Lặc là như vậy đó, anh ấy chịu giúp đỡ là tốt lắm rồi.”
Chu Giai Giai thở dài, cô ấy chưa từng theo đuổi con trai bao giờ cả, nên không có tự tin lắm: “Nghe nói nam theo đuổi nữ cách một quả núi, nữ theo đuổi nam cách một tầng sa [1], sao tớ cảm thấy bản thân lại trái ngược nhỉ?”
[1] Ý nói nam theo đuổi nữ vô cùng khó khăn, còn nữ theo đuổi nữ thì dễ dàng như cách một lớp vải.
Phó Sảng cúi đầu suy nghĩ, nếu như cô không phải là em gái của Phó Hào, mà chỉ là một cô gái biết đến Trần Duy Lặc, có lẽ cô đã theo đuổi anh từ lâu rồi, cho dù là thành công hay thất bại, chỉ cần để anh biết cô thích anh là đủ rồi.
Chu Giai Giai đẩy cô: “Phó Sảng, tớ sẽ giả vờ như không biết cậu nhận được file đó, tớ chuẩn bị hỏi anh ấy về cái đó.”
Phó Sảng chớp chớp mắt, nhìn bộ dạng cầu xin của Chu Giai Giai, cô đành phải đồng ý với cô ấy.
Trần Duy Lặc nghỉ ngơi sau khi đánh bóng rổ, uống nước kiểm tra điện thoại, bỗng nhiên anh dừng lại, đặt chai nước xuống gọi Lục Dư ở đằng xa: “Lục Dư, cái file tớ kêu cậu gửi cho Phó Sảng cậu đã gửi chưa?”
Lục Dư quay lại gật đầu: “Đêm qua tớ gửi rồi.”
Sau khi Trần Duy Lặc nhìn thấy, anh trả lời Chu Giai Giai ở đối diện màn hình.
[Tìm Phó Sảng lấy.]
Trần Duy Lặc bỏ điện thoại xuống, rồi quay lại sân bóng rổ. Đầu tháng sáu, trường sẽ tổ chức một trận bóng giao hữu, bây giờ trong đầu anh không muốn bận tâm về loại chuyện vớ vẩn như ứng phó với người con gái khác.
Chu Giai Giai nhìn chằm chằm bốn chữ này cắn chặt môi, cô ấy không dừng lại ở đây, mà còn tiếp tục gửi cho anh một tin nhắn nữa.
[Phó Sảng hả? Em không liên lạc được với cậu ấy, không biết cậu ấy đi đâu rồi. Phim tuyên truyền cần dùng gấp, em sẽ chờ anh gửi lại cho em, cảm ơn ạ.]
Trần Duy Lặc đánh bóng xong đi tắm, khi anh cầm điện thoại lên nhìn thấy tin nhắn này liền hỏi Lục Dư file tài liệu, trực tiếp gửi cho Chu Giai Giai mà không nói thêm bất cứ câu nào.
Lúc sau Chu Giai Giai nhận được, cô ấy nói cảm ơn với anh một lần nữa trên wechat, song lại là sự chờ đợi vô vọng, ngay cả lời khách sáo mà anh cũng không nói với cô, càng làm cho cô ấy không thấy hy vọng nào.
Lúc đội cổ vũ đang nghỉ tập, Chu Giai Giai uể oải ngồi bên cạnh Phó Sảng, cô ấy nghĩ mãi vẫn không biết mình khiến Trần Duy Lặc không thích ở điểm nào?
Chu Giai Giai hỏi Phó Sảng: “Hồi trước Trần Duy Lặc yêu đương đều là con gái theo đuổi anh ấy hả?”
Phó Sảng đang uống nước, nuốt xuống gật đầu: “Gần như là vậy.”
“Gần như là sao? Anh ấy từng theo đuổi con gái hả?” Chu Giai Giai tò mò.
Phó Sảng nhớ lại lúc đó cô học lớp 10, Tiểu Đạo nghe được những tin đồn vớ vẩn nói rằng Trần Duy Lặc thích Lâm Dao hoa khôi của trường, hai người âm thầm phân cao thấp rất lâu vẫn không hiểu rõ tâm ý của đối phương. Cuối cùng, Lâm Dao suýt nữa hẹn hò với người khác, Trần Duy Lặc mới cướp người về.
Lúc đó Phó Sảng cũng ngại hỏi Phó Hào, nhưng dù sao cô vẫn biết được từ miệng của Phó Hào hai người họ bởi vì yêu nhau nên mới ở bên nhau chứ không phải là một người theo đuổi rất lâu rồi người còn lại mới đồng ý.
Phó Sảng yên lặng, thở dài: “Lúc học cấp ba.”
Chu Giai Giai gật đầu: “Cô gái đó có đẹp giống Nghiêm Diệc Vân không?”
Phó Sảng không có cảm tình với Nghiêm Diệc Vân, nhưng cô lại không hề ghét Lâm Dao chút nào, cô ấy rộng lượng, khéo léo, biết đúng sai và thông minh. Cô ấy cũng rất tốt với Phó Sảng, đối xử với cô như em gái, nhìn thấy cô là cười. Lâm Dao là một cô gái rất tốt.
“Đẹp lắm, chị ấy là hoa khôi của trường tớ mà, cực kì ưu tú.”
Chu Giai Giai thở dài một hơi, sau đó có hơi thất vọng, lại nhìn Phó Sảng: “Cậu thấy tớ có đẹp không?
Phó Sảng gật đầu: “Đẹp.”
Chu Giai Giai lập tức cười: “Sao ai cậu cũng nói đẹp vậy?”
Sau khi đội cổ vũ tập luyện xong, Chu Giai Giai kéo Phó Sảng đi đến sân bóng rổ, đi theo sau một nhóm của thành viên đội cổ vũ đang đến tìm bạn trai của mình.
Đội bóng rổ đang tập luyện ở trong sân, một hàng khán giả tập trung xem ngồi ở bên ngoài. Phó Sảng và Chu Giai Giai cũng ngồi xuống, cùng nhau xem trận đấu ở trên sân bóng rổ.
Chu Giai Giai lấy chai nước từ trong túi xách ra, cô ấy kéo Phó Sảng đang tập trung xem trận bóng: “Lát nữa anh ấy được nghỉ, cậu gọi anh ấy qua đây nhé.”
Phó Sảng đau đầu gãi tóc sau tai: “Tớ gọi anh ấy làm gì?”
“Cậu gọi đi mà, tớ có chuyện muốn nói với anh ấy.” Chu Giai Giai chu môi, cầu xin cô.
Đợi đến lúc Trần Duy Lặc nghỉ ngơi, Chu Giai Giai vội vàng đẩy Phó Sảng, Phó Sảng đành phải vẫy tay ra hiệu cho Trần Duy Lặc. Trần Duy Lặc chưa đi uống nước, anh nhấc áo lên quạt mát người, chạy chậm qua, chống ở trước mặt Phó Sảng nhìn chằm chằm cô.
Vài giọt mồ hôi của anh bắn trên mặt Phó Sảng, nóng hổi gặm nhấm trên má cô, Phó Sảng dùng mu bàn tay lau đi, nghe thấy anh cười hỏi: “Em tới xem anh chơi bóng rổ hả?”
Lần đầu tiên Phó Sảng nghe thấy Trần Duy Lặc hỏi như vậy, cô nói: “Em vừa tập luyện xong, đúng lúc qua đây xem một chút.”
Anh ừm một tiếng và cười, cầm vạt áo lau mồ hôi nóng, thấy Phó Sảng lại cúi đầu.
Tim Chu Giai Giai đập nhanh thình thịch, nhắm đúng thời điểm, duỗi tay đưa chai nước cho Trần Duy Lặc: “Trần Duy Lặc, cảm ơn anh đã gửi file tài liệu lần trước cho em, phim tuyên truyền đã làm xong rồi.”
Cô ấy còn cười nói: “Anh uống miếng nước đi.”
Trần Duy Lặc đứng thẳng người, anh liếc mắt nhìn những thành viên chơi bóng bên cạnh. Mỗi người đều đứng trước mặt bạn gái của mình, có một số đưa nước, một số thì lau mồ hôi, còn có một số lại ôm nhau nói chuyện.
Phó Sảng cúi đầu, nhìn đôi giày bóng rổ của Trần Duy Lặc trước mặt mà không nói một lời, mãi tới khi Chu Giai Giai lén đánh cô một cái, cô mới ngẩng đầu lên.
Phó Sảng nói với Trần Duy Lặc: “Người ta cảm ơn anh kìa, anh không nghe thấy hả?”
Trần Duy Lặc quay đầu lại, nhìn vào đôi mắt trong veo của Phó Sảng, Trần Duy Lặc thật sự muốn chui vào trong để nhìn kĩ hơn ý nghĩa sâu xa mà cô muốn che giấu ở nơi đáy mắt đó.
Anh đảo mắt nhìn Chu Giai Giai, hời hợt nói: “Không cần cảm ơn.”
Sau đó, anh không thèm nhìn tới chai nước khoáng, xoay người chạy đến sân bóng rổ, ở đó một mình úp rổ [2], tiếng bing bing bing đập xuống mặt đất, nhìn thấy Phó Sảng kinh hồn bạt vía.
[2] Úp rổ là một kiểu ném rổ phổ biến khi người chơi sẽ phải bật nhảy cao đưa bóng vào rổ bằng một hoặc cả hai tay.
Chu Giai Giai lấy lại chai nước, cúi đầu thấp giọng buồn bã nói: “Chỉ là một chai nước thôi mà, tại sao lại không cầm chứ?”
Trong lòng Phó Sảng rất rõ ràng rằng bởi vì anh không thích nên anh cũng không cho người khác bất kì hy vọng gì, dù cho đó chỉ là một suy nghĩ chủ quan cũng không được.
Phó Sảng rất muốn nói với cô ấy rằng đừng theo đuổi nữa, tránh để cho cô ấy lún sâu thêm, kết quả là ngã càng đau hơn.
Nhưng Chu Giai Giai vẫn không bỏ cuộc, cô ấy nói con trai đều có một tật xấu là cho dù không thích bạn cũng có thể nói yêu bạn, bởi vì trên người bạn luôn có thứ anh muốn. Cô ấy có thể chấp nhận Trần Duy Lặc không thích mình, miễn là cô ấy có được anh.
Trong lòng Phó Sảng tự hỏi bản thân, nếu như cho cô một cơ hội có được Trần Duy Lặc như vậy, cô sẽ đồng ý chứ?
Đáp án rất rõ ràng, Phó Sảng đã từng ước như vậy, cô ước Trần Duy Lặc sẽ thích cô, cô còn ước Trần Duy Lặc sẽ hoàn toàn trở thành người của cô. Vì vậy, cô không thể chấp nhận việc Trần Duy Lặc thuộc về mình nhưng lại không thích mình.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận