Editor: Nguyễn Angelevil.
Beta: TH
Liên hoan văn nghệ ngày 4 tháng 5 được tổ chức tại hội trường lớn nhất Nam Kinh, tất cả các khoa đều cử sinh viên đến xem và tham gia. Trước bảy giờ, hội trường đã chật kín người ngồi.
Ban Thể Thao điều tạm các sinh viên từ khoa giáo dục thể chất phụ trách kỷ luật của buổi liên hoan trong hội trường, trang thiết bị tại chỗ, ánh sáng, màn sân khấu và xử lý tình huống khẩn cấp.
Trên cổ Trần Duy Lặc đeo một tấm thẻ, không chỉ anh, mà Lục Dư và mấy người khác cũng bị thầy kéo qua, trở thành phong cảnh đẹp trong góc tối.
Công tác sắp xếp hội trường đã hoàn thành, đúng bảy giờ buổi khiêu vũ bắt đầu. Nhóm đầu tiên lên làm nóng sân khấu là nhóm nhảy đường phố. Bầu không khí náo nhiệt đã làm bùng lên nhiệt huyết của các sinh viên ở đó; tiếng reo hò liên tục vang lên.
Phó Sảng tham gia hát đồng ca sau tiết mục nhảy này, nên lúc này cô đang ngồi dưới khan đài. Bởi vì miệng khô, cô không ngừng uống nước, cho nên giữa chừng phải ra ngoài đi vệ sinh một lần, khi quay lại thì đụng phải Chu Giai Giai đứng chặn ở ngoài cửa.
Chu Giai Giai kéo cô đến góc phòng thương lượng: “Tiết mục của đội cổ động viên chúng tớ ở sau cùng, đến lúc đó cậu để La Mạn đi trước, sau đó…”
Phó Sảng nghe vậy thì ngạc nhiên, nhìn Chu Giai Giai, do dự, không muốn lần nữa đáp ứng cô nàng.
Chu Giai Giai chớp mắt, cầu xin cô: “Giúp tớ lần này đi, chỉ một lần cuối cùng này nữa thôi.”
Phó Sảng ngồi xuống với đội hợp xướng, La Mạn thấy vẻ mặt cô có gì đó không bình thường, trầm ngâm.
“Sắp tới chúng ta rồi, cậu có sao không?
Phó Sảng giãn mày, lắc đầu, đứng dậy đi theo La Mạn vào trong hậu trường chuẩn bị.
Khi người dẫn chương trình đang điều chỉnh lại bầu không khí trên khán đài, đội hợp xướng đã bố trí xong, xếp hàng theo các bậc thang, dự định sau khi giới thiệu, cả đội sẽ từng người một bước lên.
Sau khi các bạn trong ban thể thao đã sắp xếp xong bậc thang cho dàn đồng ca thì lập tức từ phía trên lui xuống dưới. Lục Dư quét mắt, nhìn sang dàn đồng ca, trông thấy Phó Sảng liền đưa tay ra hiệu cố lên với cô. Phó Sảng nhìn sang, hậu trường tối om, không thấy rõ được ánh mắt của Lục Dư, ánh sáng duy nhất có thể nhìn thấy chính là kỷ niệm chương phản chiếu trên cổ Trần Duy Lặc.
Họ dừng lại, đứng cạnh đội hát đồng ca. Khi người dẫn chương trình thông báo đến dàn hợp xướng, người bạn cùng lớp đứng đầu hàng đã bắt đầu cất bước. Phó Sảng là người cuối cùng ở hàng thứ ba, bước đi trong bóng tối, cô càng lúc càng tới gần đến chỗ Trần Duy Lặc đang đứng. Đợi đến khi tới đó, Phó Sảng nhanh chóng cúi đầu xuống, khi suy nghĩ mình phải làm thế nào, cô rất dễ bị lơ đễnh, hoàn toàn không chú ý đến lối đi gập ghềnh dưới chân, không cẩn thận giẫm lên giày cao gót, lập tức trật chân, mất thăng bằng.
Phó Sảng tưởng rằng mình sẽ ngã xuống đất, nào ngờ lại nhẹ nhàng rơi vào vòng tay của một người. Đợi đến khi cô ngẩng đầu lên nhìn người đó, hơi thở của cô càng lúc càng nóng rực, hô hấp thắt lại.
“Đồ ngốc, nhìn đường đi.” Trần Duy Lặc khẽ mắng cô một câu rồi đỡ eo cô dậy.
Phó Sảng còn cảm giác dường như mình lại đứng ở sân bóng rổ ngày hôm đó, anh liên tục úp rổ. Cô không có thừa thời gian để suy nghĩ, sau khi cơ thể đứng thẳng dậy, liền nhanh chóng đuổi theo người phía trước, ưỡn ngực thẳng lưng bước lên bậc thang.
Giai điệu, giọng hát trong trẻo và dễ nghe truyền đến, bên tai Trần Duy Lặc vang vọng ca khúc “Ngày mai sẽ tốt đẹp hơn.” Anh nhìn góc mặt nghiêng của Phó Sảng trên sân khấu, những chùm tia sáng chiếu xuống người cô. Từ chỗ Trần Duy Lặc nhìn lại, toàn thân cô tỏa ra ánh hào quang thu hút mọi ánh nhìn, rực rỡ mà chói loá tựa như mặt trời trên cao, cho dù toả sáng nhưng anh nhìn không hề chớp mắt.
“…
Gió xuân không hiểu phong tình làm lay động trái tim tuổi trẻ
Hãy để cơn gió thổi khô giọt nước mắt hôm qua còn lưu trên gò má về những miền kí ức xa xăm
…”
Trần Duy Lặc cứ nhìn cô. Cô hát tha thiết như vậy, cười ngọt ngào như vậy. Tuy rằng bộ dạng nhìn xa xa của cô rất buồn cười, nhưng trong khoảnh khắc đó, có thể nói trong trái tim Trần Duy Lặc chỉ có vẻ đẹp của cô.
Phù Sảng cúi đầu cùng mọi người trong đội, xoay người, bước lên bậc thang từ trên cao xuống. Sau khi tiến vào hậu trường, cô liền vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm, vội vàng chạy vào phòng vệ sinh thay quần áo, hoàn toàn không để ý tới ánh mắt của Trần Duy Lặc.
Bữa tiệc vẫn đang diễn ra trong hội trường, đến tiết mục cuối cùng, Phó Sảng liếc nhìn phía trước khán đài, người ngồi sau đã lặng lẽ rời đi được một lúc. Cô cảm nhận được phía sau có người kéo mình lại, quay đầu nhìn thì phát hiện lại là Chu Giai Giai, cứ liên tục nháy mắt với cô.
Phó Sảng liếc nhìn Trần Duy Lặc, bất chấp chạy tới, kéo anh đi. Trần Duy Lặc đang nói chuyện với một sinh viên năm cuối, cười nhạt, ngoảnh đầu nhìn thì thấy Phó Sảng, cô đã cởi chiếc váy trắng ra, mặc vào chiếc quần đùi và áo ngắn, vòng eo thon gọn, không chút mỡ thừa.
Phó Sảng nuốt nước miếng: “Trần Duy Lặc, lát nữa sau khi kết thúc cùng đi ăn khuya đi.”
Đầu mũi Trần Duy Lặc thở nhẹ. Rất ít khi Phó Sảng chủ động mời anh, nếu có thì nhất định là Chu Giai Giai cũng ở đó. Anh vừa nghĩ đến đó, ngước mắt lên nhìn thì Chu Giai Giai đã rời đi.
Trần Duy Lặc dời mắt, nhìn vào đôi mắt lấp lánh của Phó Sảng, cắn khóe miệng hỏi cô: “Em đang mời anh đấy à?”
Phó Sảng rụt cổ, gật đầu: “Sau khi kết thúc anh ở đây đợi em, xong việc em sẽ nhanh chóng tới tìm anh.”
Đáy lòng Trần Duy Lặc bỗng nhiên vui mừng, anh cười: “Anh ở đây đợi em.”
Phó Sảng gật đầu lia lịa, nghe thấy tiếng Hoàng Nhiên kêu tập hợp bèn lập tức chạy đi.
Theo ánh đèn, Trần Duy Lặc dõi theo cô. Bộ đồ bó sát người Phó Sảng, cơ thể lả lướt của cô càng hiện ra đường cong rõ ràng, đã liếc mắt nhìn qua là sẽ không muốn rời mắt khỏi cô, hơi thở nặng nề mà nhìn chằm chằm vào eo và mông của cô, phải nhìn cả đôi chân thon thả và khuôn mặt cô nữa.
Đêm đó, trong phòng tắm, mặc dù Phó Sảng đã cởi hết quần áo, nhưng Trần Duy Lặc chỉ trông thấy đường nét chung chung. Trong hoàn cảnh ấy, đối mặt với Phó Sảng đang khó chịu và tuyệt vọng như vậy, trong tim anh chỉ có đau lòng, vốn chẳng hề có suy nghĩ gì khác.
Nhưng mà vào lúc này, Trần Duy Lặc lại nhìn chằm chằm dáng hình thướt tha của cô. Trong ký ức đều là buổi chiều kỳ nghỉ hè năm ngoái, cô kinh ngạc quay đầu lại, mái tóc dài ướt sũng nhỏ nước, một giọt rơi xuống quần lót màu hồng nhạt, màu hồng biến đậm hơn một chút, y như lấy tay cấu rồi lưu lại một vết đỏ ở trên da. Dù trong mắt cô khi ấy ngạc nhiên nhưng Trần Duy Lặc dường như đã nhìn thấu qua đôi mắt đó, nơi đáy lòng cô có sự kích động, cho nên sau đó cô mới có thể làm như vậy. Cô bắt chước dáng vẻ trưởng thành, châm thuốc cho anh, dựa sát vào ngực chăm chú nhìn anh, rồi giả vờ bình tĩnh hôn anh.
Thực ra, Phó Sảng đã thích anh từ rất lâu.
Sau khi Phó Sảng rời khỏi sân khấu, buổi biểu diễn của bữa tiệc đã chấm dứt. Khoảng mười phút sau, mọi người trong hội trường đã tản ra, chỉ còn lại một ít nhân viên ở lại dọn dẹp.
Lục Dư gọi Trần Duy Lặc đi ăn khuya, Trần Duy Lặc lắc đầu, nói anh còn có việc, để anh ta rời đi, không làm phiền đến anh.
Lục Vũ cười quái dị ra tiếng: “Đã bao lâu rồi nhỉ? Quả nhiên vẫn là gió xuân làm lay động trái tim thiếu niên, phải không?
Trước khi Trần Duy Lặc đá cho Lục Dư một cú, Lục Dư đã vội vàng kéo lấy mấy tên khác chạy đi.
Trần Duy Lặc đợi Phó Sảng rất lâu nhưng không thấy đến, dựa vào đó, chán nản muốn châm một điếu thuốc để giết thời gian. Nhưng khi đã nắm chắc điếu thuốc trong tay, anh nghĩ lại trong miệng sẽ có mùi thuốc, lát nữa nói chuyện có thể cô sẽ ngửi thấy. Vòng vo một hồi, lại nhét thuốc vào trong hộp. Anh kiễng chân đi đi lại lại, cũng không cảm thấy chờ đợi rất phiền mà lại có chút mong chờ giây phút cô đột nhiên gọi tên anh rồi xuất hiện.
Nhìn thấy vết máu trên đầu gối của Chu Giai Giai, Phó Sảng liền hoảng sợ, lập tức xoay người chạy đến hội trường tìm Trần Duy Lặc. Trong lòng cô gào thét lên, lần này thật sự là lần cuối cùng cô giúp Chu Giai Giai, từ nay về sau cô sẽ không bao giờ làm chuyện thế này nữa.
“Trần Duy Lặc!”
Trong nháy mắt, Trần Duy Lặc đứng thẳng người, quay đầu lại; anh mỉm cười nhìn Phó Sảng, trái tim còn ngập tràn giai điệu của bài hát đó. Nhưng trên gương mặt Phó Sảng không hề vui, cô cau mày, trên trán đầy mồ hôi, cánh tay duỗi ra chỉ một nơi.
“Ban nãy Chu Giai Giai dọn đồ với em. Sau khi chúng em xuống cầu thang thì bị ngã đập vào đầu gối. Anh giúp em đưa cô ấy đến bệnh viện nhé.”
Đôi môi đang cong lên của Trần Duy Lặc dần mím chặt, kéo căng thành một đường thẳng tắp, ánh mắt anh nhìn Phó Sảng cũng không còn như làn suối ấm áp nữa mà mơ hồ chứa đầy lửa giận.
Phó Sảng nhìn anh, anh siết chặt nắm tay, lồng ngực phập phồng lên xuống, ánh sáng trước ngực anh vẫn cứ làm chói mắt cô.
“Có thật không?”
Trần Duy Lặc vẫn còn giữ lại một tia hy vọng, sau một câu thật sự này, anh chỉ còn lại thất vọng.
Như cô mong muốn, vẻ mặt Trần Duy Lặc bình tĩnh lướt qua cô, rồi đi trước Phó Sảng đến sau cầu thang đó. Chu Giai Giai ngồi trên mặt đất, vết máu trên đầu gối cô ấy trông mà phát hoảng. Chu Giai Giai ngồi đó khóc, nhìn thấy Trần Duy Lặc đến, cô ấy liền gọi tên anh.
Phó Sảng đứng ở phía sau ngẩn người, nhìn thấy Trần Duy Lặc không chút do dự bế Chu Giai Giai đang ngồi dưới đất lên, không thèm quay đầu nhìn cô, cứ vậy bước nhanh xuống lầu. Phó Sảng đi tới vài bước, nhìn xuống phía dưới cầu thang. Chu Giai Giai dựa vào lòng, ôm cổ anh, cô ấy đã đạt được ước nguyện của mình, và người con trai cô ấy thích cuối cùng cũng ôm cô ấy, dần dần biến mất.
Cầu thang xoắn ốc vẫn tiếp tục kéo dài, cho đến khi cuối cùng Phó Sảng không còn thấy những sợi tóc lộn xộn trên đầu anh nữa, không còn nghe thấy tiếng bước chân của anh nữa; khoảnh khắc đó, trong khoảng không rộng lớn sau cầu thang chỉ còn nghe thấy tiếng thở dài của cô, sâu thẳm mà bồi hồi, không tan biến.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận