Editor: Xoài
Beta: Nhan Tịch, TH
Sau khi Hoàng Nhiên thông báo cho đội cổ vũ về hoạt động giao lưu lần này, đa số các cô gái đều đồng ý tham gia. Vậy nên Phó Sảng phụ trách thu tiền tham gia hoạt động do các sinh viên năm nhất chi trả.
Ngày thi đấu giao hữu cận kề, bầu không khí căng thẳng trong kỳ thi cuối kỳ tạm thời biến mất vì trận đấu. Rất nhiều sinh viên trong trường cũng tới sân bóng rổ để xem trận đấu mở màn.
Lúc xe buýt của Đại học Khoa học Công nghệ Nam Phương đỗ bên ngoài sân bóng rổ, toàn bộ đội bóng rổ của Học viện đã đứng đợi ngoài sân thể hiện tình cảm hai bên.
Sau khi huấn luyện viên hai bên bắt tay và chào hỏi, các cầu thủ của hai đội đi theo huấn luyện viên vào sân bóng rổ của Học viện.
Trần Duy Lặc là người xếp cuối trong đội mình, còn cầu thủ xếp cuối bên đội đối thủ là Lê Xán Dương. Lâu lắm rồi Lê Xán Dương không gặp Trần Duy Lặc, lúc hai người chạm mặt, anh ta khoác tay lên vai anh tỏ vẻ nhớ nhung lắm.
“Trần Duy Lặc, một năm rồi không gặp, sao trông mày vẫn đẹp trai thế?”
Suýt nữa Trần Duy Lặc đã quật vai anh ta, nhưng anh chỉ gạt phăng cánh tay đen như chì của Lê Xán Dương ra và liếc mắt, khinh thường anh ta.
Lê Xán Dương đã nỗ lực tập luyện trong suốt một năm qua, lần này trở lại sân bóng với Trần Duy Lặc, anh ta cực kì háo hức muốn so tài với anh. Trước trận đấu, đội cổ vũ làm nóng sân trường. Theo nguyên tắc hữu nghị, đội cổ vũ của Đại học Khoa học Công nghệ Nam Phương sẽ biểu diễn trước. Sau khi họ kết thúc, cả sân vang lên tràng pháo tay nồng nhiệt.
Phó Sảng sửa sang lại chiếc váy ngắn rồi chạy chầm chậm ra sân với đội cổ vũ. Cô cầm dụng cụ biểu diễn đến vị trí của mình, quỳ xuống đất, cúi đầu làm động tác múa. Sau khi tiếng nhạc vang lên, đội cổ vũ đang quỳ trên sàn lập tức mở rộng đầu gối, ngẩng đầu, mái tóc sau vai tự xõa xuống như đường cong parabol.
Các cầu thủ bên đội Lê Xán Dương đều trầm trồ. Họ không ngờ sau một năm không gặp, đội cổ vũ của Học viện Thể thao Nam Kinh như được thay máu, càng ngày càng tuyệt vời hơn.
Lê Xán Dương nhìn chằm chằm vào một cô nàng mang làn da trắng trẻo, mái tóc dài và cặp mông cong. Khi cô khom người, cánh tay mảnh khảnh chạm vào đôi chân trần cho đến phần hông, động tác này càng phác họa lên đường cong và đôi chân của cô. Lê Xán Dương nhìn cô gái đó xoay người vài vòng, mái tóc dài che đi khuôn mặt nên nhìn hơi mơ hồ. Sau khi cô gạt tóc mình đi thì anh ta mới thấy rõ khóe miệng, nhưng đến khi hất tóc thì khuôn mặt cô lại bị che mất. Anh ta muốn nhìn rõ gương mặt cô gái này nhưng cô ấy luôn đổi động tác, vị trí và nhảy một cách nhiệt tình, khiến lòng anh ta xao xuyến.
Điệu nhạc dừng lại, cuối cùng Lê Xán Dương cũng thấy rõ mặt cô gái đó. Lúc cô xoạc chân thẳng trên đất rồi ngẩng cao đầu, làn tóc trải xuống như thác nước, cô mỉm cười trong hơi thở gấp, trông cực kỳ xinh đẹp. Khuôn mặt trong sáng của cô thật sự rất cuốn hút ánh nhìn.
Lê Xán Dương đảo quanh người Trần Duy Lặc đang điên cuồng uống nước, rồi chỉ vào một hướng: “Tao chưa từng gặp em gái này, có phải em ấy là sinh viên năm nhất không?”
Trần Duy Lặc dời mắt khỏi người Phó Sảng, nhìn về phía Lê Xán Dương. Anh thấy anh ta mỉm cười, nhưng đôi mắt lại như con dã thú đang rình mồi. Tim Trần Duy Lặc đập loạn xạ, anh uống hết một chai nước nhưng vẫn không thể dập tắt cơn nóng trong người mình.
Trần Duy Lặc quay đầu nhìn mái tóc bay bay của Phó Sảng. Cô ngày càng hấp dẫn cái nhìn của người khác, Trần Duy Lặc không biết đây là chuyện tốt hay là chuyện xấu nữa.
Buổi thi đấu bắt đầu.
Sau một năm luyện tập chăm chỉ, Lê Xán Dương đã ngang tài ngang sức với Trần Duy Lặc, nhưng Trần Duy Lặc dùng sức mạnh áp sát quả bóng khiến anh ta không có cơ hội nào để bất ngờ tấn công. Sau hai hiệp đấu, Lê Xán Dương bắt đầu mệt mỏi, anh ta đứng giữa sân lau mồ hôi.
“Trần Duy Lặc, tao nghe nói mày bị cắm sừng rồi hả?” Lê Xán Dương bỗng dưng bật cười với anh.
Trần Duy Lặc ngước mắt lên nhìn cậu, trong con ngươi ẩn chứa sự tức giận. Sau đó, anh cắn răng, xoay người đi lau mồ hôi.
Lê Xán Dương chưa bao giờ chán với trò trêu ngươi này. Quả nhiên hiệp sau, Lê Xán Dương bị anh hành cho ra bã. Điều này làm anh ta mở to mắt với sức mạnh bùng nổ của Trần Duy Lặc, để Lê Xán Dương biết toàn bộ thực lực của Trần Duy Lặc, càng thôi thúc bản thân bắt kịp anh.
Kể từ lần Phó Sảng im lặng dùng bữa tối với Trần Duy Lặc, hai người còn chưa từng tiếp xúc với nhau chứ đừng nói đến trò chuyện. Nhưng cô đã chấp nhận nó.
Phó Sảng nín thở, im lặng cầm chai nước khoáng ngồi xem hiệp đấu cuối cùng. Cầu thủ số 8 của đội đối phương rõ ràng là kẻ thù của Trần Duy Lặc. Kể từ lúc trận đấu bắt đầu, anh ta luôn chỉ đắm mình trong cuộc so tài với anh khiến Phó Sảng nhức cả đầu.
Thi đấu bóng rổ là chiến trường tập thể chứ không phải trận chiến cá nhân. Nhưng người dẫn dắt từng cá nhân trong đội bóng thì không thể lường trước được. Trong mắt cô, Trần Duy Lặc là sợi dây chủ đạo kéo cả đội, nhưng sợi dây này lại được hình thành do bị xoắn bởi sợi dây bền hơn.
Với Trần Duy Lặc, đây là một cuộc thi đấu tập thể, nhưng trong mắt Lê Xán Dương thì chỉ có mỗi Trần Duy Lặc.
Trận đấu kết thúc, Học viện Thể thao Nam Kinh lại lần nữa giành chiến thắng trong trận giao hữu giữa hai bên. Giao hữu là quan trọng nhất, thi đấu chỉ là phụ. Tuy Đại học Khoa học Công nghệ Nam Phương đã thua trong trận đấu này, nhưng các cầu thủ trong đội họ cũng đã có những thành tích cá nhân xuất sắc. Ví dụ như Lê Xán Dương, mặc dù anh ta không phá vỡ được kỷ lục của Trần Duy Lặc, nhưng anh ta đã đột phá hàng phòng thủ để ghi bàn vào rổ.
Đang lúc Trần Duy Lặc lau mồ hôi, Lê Xán Dương tới gần, anh ta bình tĩnh đánh vào vai anh một cái.
“Tao thua rồi, thua tâm phục khẩu phục.”
Trần Duy Lặc hớp vài ngụm nước, lau khoé miệng và nhìn thẳng vào mắt đối phương.
Lê Xán Dương thở hổn hển, chợt nhớ đến cô nàng trước trận đấu. Lê Xán Dương nhanh chóng khoác vai anh, chỉ vào cô gái đang đùa giỡn với bạn, hứng thú hỏi: “Mày còn chưa nói tao biết em ấy tên gì đấy? Em ấy có bạn trai chưa?”
Trần Duy Lặc lau vệt nước trên khóe miệng mình, hất tay tên này rồi nhìn đôi má ửng đỏ và mặt mày rạng rỡ của Phó Sảng. Anh không khỏi nuốt nước bọt, nhưng lại trả lời lạnh nhạt: “Tao không biết.”
Lê Xán Dương nhìn anh, sắc mặt Trần Duy Lặc đột nhiên sa sầm, tâm trạng bất thường như con gái.
Kết thúc buổi thi đấu, đội cổ vũ bước ra khỏi sân bóng với mọi người. Phó Sảng đang cầm nước cùng dụng cụ biểu diễn trên tay, bất ngờ bị ai đó va phải khiến chai nước và dụng cụ biểu diễn rơi xuống đất. Cô vừa mới ngồi xuống định nhặt đồ lên thì thấy một chàng trai cúi người, nhặt chúng lên hộ cô.
Lê Xán Dương ngẩng đầu, nhìn chằm chằm cô gái đang sửng sốt trước mặt: “Bạn học, em làm rơi đồ này.”
Phó Sảng không ngờ đó lại là cầu thủ số 8. Cô nhận đồ, gật đầu với anh ta: “Em cảm ơn.”
Lê Xán Dương thấy cô bỏ đi vội sánh vai đi cùng: “Trước anh chưa bao giờ thấy em, em là sinh viên năm nhất mới gia nhập đội cổ vũ đúng không?”
Phó Sảng gật đầu, đến trả lời một chữ cô cũng ngại cho.
Lê Xán Dương nghĩ: Lúc nhảy trông em ấy hấp dẫn và nóng bỏng làm sao, sao bây giờ khó hiểu như vậy?
“Anh là Lê Xán Dương của Đại học Khoa học Công nghệ Nam Phương, còn em tên gì?”
Phó Sảng thấy anh ta cứ liên tục hỏi mình, cô đánh mắt nhìn về phía đội cổ vũ, đáp một câu rồi chạy biến. Từ lần bị lừa dối trong quá khứ, hình như cô tự động đề phòng với những cánh mày râu sáp lại gần. Điều này khiến Phó Sảng càng khó kết bạn với người khác giới.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận