Sau khi đã có đủ kinh phí, người phụ trách cả hai nhóm xây dựng kế hoạch cho hoạt động lần này, xác định ngày tổ chức là ngay hôm sau khi thi cuối kì xong.
Trước khi Phó Sảng đặt vé về nhà, Tiền Nhã Lan đã gọi điện tới, dặn cô lần này phải mua vé máy bay, đem luôn cả quần áo mùa đông về nhà.
Lần này Phó Sảng ngoan ngoãn nghe lời, vui vẻ mua vé máy bay.
Buổi tối ngày kết thúc thi cuối kỳ, các sinh viên lớp báo chí thể thao không vội về mà tụ tập lại liên hoan ở quán ăn gần trường, Phó Sảng và La Mạn cũng tham gia.
Lúc Phó Sảng và La Mạn đi WC bèn bắt gặp Trần Duy Lặc đang nghe điện thoại ở cửa nhà vệ sinh, anh còn đang ngậm điếu thuốc trong miệng. Thấy bọn họ, anh kẹp điếu thuốc, vẩy tàn thuốc ở bên hông.
Hầu như mỗi lần Phó Sảng trông thấy anh, cô đều cúi đầu theo thói quen, lần này cũng không ngoại lệ, cô vội vàng cúi gằm bước vào nhà vệ sinh, đợi đến khi ra, bóng dáng Trần Duy Lặc đã không thấy tăm hơi nữa.
La Mạn bước ra, Phó Sảng và cô ấy cùng nhau quay về phòng, đúng lúc cô có điện thoại gọi tới, bảo La Mạn về phòng trước, còn mình đứng ngoài nghe điện thoại.
“Anh gọi điện cho em có gì không?” Phó Sảng cực kỳ mất kiên nhẫn.
Cuộc điện thoại này là Phó Hào gọi tới: “Cái con nhỏ chết tiệt này, về nhà mày biết tay anh.”
Người không có việc gì thì sẽ không làm phiền, Phó Sảng nghĩ nhất định lại có chuyện nhờ cô giúp.
Phó Hào hỏi cô: “Mày có biết Trần Duy Lặc đang làm gì không? Anh gọi điện cho nó không được, gửi tin nhắn wechat thằng này cũng không trả lời, có phải nó lại bị em nào quấn lấy rồi không?”
Vừa nãy Phó Sảng thấy anh vẫn đang nghe điện thoại, có thể máy bận nên chỉ đáp: “Em không biết.”
“Hỏi mày cũng như không. Mày giúp anh một việc nhé, chạy đến chỗ nó lấy lại tay cầm chơi game của anh đi.”
“Tay cầm gì?”
“Lúc đầu anh đưa tay cầm chơi game của mình cho nó dùng, tay cầm này của anh hỏng rồi, trên trang chính hãng cũng hết hàng. Thằng cha này lại hay quên, việc này giao cho mày nhé, nếu quên thì không cần về nhà nữa.” Phó Hào hung dữ nói, nhờ giúp đỡ mà còn dọa nạt người ta.
Phó Sảng ngoáy lỗ tai bị đau nhức, vừa mới cất điện thoại bỗng nghe thấy tiếng nước chảy tí tách ở phía sau, cô quay đầu lại, hóa ra Trần Duy Lặc đang rửa tay ở bồn rửa.
Phó Sảng nhìn khuôn mặt đó trong gương, vẻ mặt vẫn thản nhiên, không lấy một nét cười. Cô vẫn luôn cảm thấy hổ thẹn trong lòng, làm chuyện trái với lương tâm khiến anh ghét, lúc gọi anh rõ vẻ rụt rè.
“Trần Duy Lặc.”
Trần Duy Lặc ngước mắt lên, liếc nhìn Phó Sảng từ trong gương. Lúc hai người nhìn nhau, Phó Sảng cảm thấy có hàng ngàn cái gai bay về phía cô, cô bình tĩnh nuốt nước bọt, ung dung đi về phía anh.
“Anh đến đây ăn liên hoan hả?”
Trần Duy Lặc rút khăn giấy lau tay, hờ hững đáp: “Ừm.”
Phó Sảng lập tức cúi đầu, khẽ nhắm mắt lại ở góc mà anh không thấy, cố làm dịu cái từ “ừm” không có hơi ấm này.
Lúc ngẩng đầu, Phó Sảng nói ra mục đích đến đây: “Phó Hào kêu anh đưa tay cầm chơi game cho em mang về, tay cầm của anh ấy hỏng rồi.”
Trần Duy Lặc tưởng rằng cô chủ động đến tìm anh, chắc là tới để giải thích, nhưng hóa ra chỉ là chuyện cỏn con buộc phải đến tìm anh.
Anh ném cục khăn giấy tròn tròn vào thùng rác, quay người, cúi đầu nhìn vào ánh mắt đang bình tĩnh liếc quanh của cô, lạnh nhạt nói: “Tay cầm của anh cũng hỏng rồi.”
Một tia chớp loé lên trong đầu Phó Sảng, cô có thể tưởng tượng ngay ra dáng vẻ nổi trận lôi đình như sấm rền của Phó Hào, lo lắng nói: “Vậy phải làm sao đây? Phó Hào sẽ chết nếu không chơi được game mất.”
Trần Duy Lặc nhìn khuôn mặt bỗng lo lắng của Phó Sảng, cô nhớ sở thích của Phó Hào, biết anh trai không thể không chơi game. Nhưng với Trần Duy Lặc, cho dù anh tỏ ra từ chối, cô vẫn năm lần bảy lượt bỏ qua, để đưa anh đến bên người khác, cũng không tiếc dùng những lời nói dối để lừa anh mắc bẫy.
“Cậu ấy sẽ chết nếu không thể chơi game, vậy anh thì sao?”
Trần Duy Lặc bỗng hỏi như vậy làm Phó Sảng lúng túng, cô nhìn đôi mắt không gợn ý cười của anh và cái ẩn giấu trong đồng tử ấy, cô không dám thắc mắc, cũng không biết câu anh hỏi có dụng ý gì.
Trần Duy Lặc chậm chạp không lên tiếng, khoảnh khắc đó anh mới nhận ra rằng bản thân hoàn toàn không thể bình tĩnh được, càng muốn nghe sự thật từ cô thì miệng cô lại càng chặt.
Phó Sảng ngẫm một lúc, ngượng ngùng nói: “Em biết rồi, em sẽ nói với anh em.”
Lại là câu “em biết rồi”, cô hoàn toàn không hiểu được suy nghĩ của người trước mặt mình. Trần Duy Lặc cảm thấy chán chường, lần đầu tiên anh gặp phải người như Phó Sảng, có thể đẩy người mình thích cho người khác.
Trần Duy Lặc trực tiếp bỏ đi, Phó Sảng nhìn theo bóng dáng anh mà buồn buồn, chắc cô đã làm anh tức giận, cô chưa bao giờ thấy anh so đo với cô như vậy bao giờ.
Ngày hôm sau, tia nắng chan hoà toả khắp nơi nơi, thời tiết đẹp, trong lúc các bạn khác nô nức xách hành lý về nhà thì các thành viên trong đội bóng rổ lại khoác túi lên xe của đội bóng theo lịch trình đến núi Lộc Minh.
Tối hôm qua, Phó Sảng đã đi siêu thị mua một ít đồ ăn vặt trước khi quay về ký túc xá với La Mạn, cô nhớ rất kĩ phải mua thêm vài chai nước, còn mua cả rau câu cam và khô bò mà Trần Duy Lặc thích ăn.
Phó Sảng ngồi cùng với Hoàng Nhiên, sau lưng họ là Trần Duy Lặc và Lục Dư. Phó Sảng thấy mọi người trong xe chuyện trò vui vẻ, ăn đồ ăn vặt, cô vội vàng lấy đồ ăn vặt từ trong túi ra chia cho mọi người.
Hoàng Nhiên nói cô rất giống học sinh tiểu học, coi chuyến đi hệt như đi chơi xuân, trong túi toàn là đồ ăn, sau đó cô ấy cầm lấy một ít.
Phó Sảng đưa nước trong túi cho hai người ngồi sau: “Hai người có cần nước không?”
Trần Duy Lặc và Lục Dư làm gì có thời gian đi mua nước, Trần Duy Lặc chưa kịp nói gì, Lục Dư đã nhận lấy hai nước, cảm thán: “Vẫn là Phó Sảng chu đáo, nhớ mang nước cho bọn anh.”
Phó Sảng cười cười, lại lấy rất nhiều đồ ăn trong túi đưa cho Lục Dư, lúc đưa cho Trần Duy Lặc, một tay cô cầm khô bò, một tay cầm rau câu cam.
“Trên đường đi nhàm chán, anh cũng ăn một chút đi.”
Trần Duy Lặc quét mắt nhìn qua, trên tay cô đang cầm khô bò và rau câu mà anh thích ăn nhất, nhưng anh không hề có ý muốn ăn, đẩy cánh tay đang vươn ra của cô: “Anh đang bị nhiệt lợi, không ăn.”
Bàn tay ngại ngùng của Phó Sảng khựng ở đó, kết quả tất cả đồ ăn trên tay cô đều bị người khác cướp mất. Cuối cùng cô chỉ có thể nhìn chằm chằm vào chiếc túi trống rỗng của mình mà đành thở dài. Để lấy lòng anh, cô đã mua toàn những thứ anh thích ăn, để có thể đưa anh ăn, cô đã chia đồ ăn cho mọi người xung quanh, cuối cùng ngay cả bản thân cô cũng không ăn được miếng nào.
Phó Sảng không dặn được nghĩ bụng: Sao anh ta khó dỗ vậy cơ chứ!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận