Đại học khoa học công nghệ Nam Phương đã đến núi Lộc Minh từ sớm, nhóm sinh viên ai nấy mặt mũi sáng sủa, tươi cười đứng dưới chân núi nói chuyện. Tiếng cười lanh lảnh như chuông bạc toả khắp trong không khí đầu mùa hạ, thu hút tốp sinh viên khác đến bắt chuyện.
Lê Xán Dương nhìn thoáng qua, cách đó không xa, cả một đoàn người rầm rộ đi tới. Đi đầu đoàn là ác nhơn Trần Duy Lặc, đám người còn lại theo sát anh, thoáng nổi lớp bụi mỏng.
Lê Xán Dương lập tức chỉ trích nhóm học viện giáo dục thể chất Nam Kinh đối diện: “Nếu đây là thi đấu, các cậu đã bị đuổi thẳng rồi, sao các cậu lại không có khái niệm về thời gian vậy?”
Hoàng Nhiên liếc thời gian trên điện thoại, mới qua có hai phút, cô ấy đi tới đánh Lê Xán Dương: “Lê Xán Dương, bọn tôi chỉ mới trễ có hai phút, chưa gì cậu đã mắng nhiếc rồi?”
Lê Xán Dương vội lùi lại, lẩm bẩm: “Hoàng Nhiên, cậu ăn nhầm thuốc súng hả? Cọp cái cũng không hung dữ như cậu đâu.”
Vừa dứt câu, Hoàng Nhiên lập tức chạy như bay đuổi theo anh ta, cả dọc đường chỉ đấu võ mồm với Lê Xán Dương.
Chu Giai Giai không tham gia hoạt động tập thể lần này, vì vậy Phó Sảng đi cùng bạn khác, bọn họ đi rất chậm, tụt lại ở cuối đội. Trên đường đến nơi cắm trại, Phó Sảng cứ lén nhìn Trần Duy Lặc đi đầu nhóm ở phía trước.
Ngay cả đi bộ thôi Trần Duy Lặc cũng thu hút ong bướm, anh đang bị một nhóm nữ sinh trường Nam Phương vây quanh, có lẽ đều là những người quen biết anh. Phó Sảng thấy Lục Dư và các cô ấy nói chuyện say sưa với nhau, ngay cả Trần Duy Lặc cũng nói chen vào mấy câu, vậy nên thỉnh thoảng ở phía trước vang lên tiếng cười vui vẻ của bọn họ.
Còn Phó Sảng ở phía cuối đội rõ ràng bị bỏ qua, như thể vô hình.
Đến nơi cắm trại, bọn họ cất túi ở phòng để đồ. Phó Sảng đã đổi một chiếc túi nhỏ sau lưng, bên trong có đựng áo mưa dùng một lần và một cái khăn lông. Sửa soạn xong ra ngoài tập trung, mỗi người đứng vào đội của mình, cùng nhau đến khu chèo thuyền.
Phó Sảng chỉ từng ngồi bè, chứ chưa bao giờ chơi chèo thuyền vượt thác nên cực kì háo hức được chơi cùng các bạn trong đội. Thất vọng mà Trần Duy Lặc đem lại cho cô đã bay biến trước sự mong đợi này, cô tham gia vào cuộc trò chuyện của đồng đội.
Bọn họ thường tán gẫu những chuyện linh tinh với nhau, chia sẻ tất cả mọi thứ từ trang điểm cho tới bạn trai,… lần này họ đang nói đến nhóm nữ sinh trường Nam Phương.
“Tớ nói mà, tham gia giao lưu hữu nghị gì chứ, toàn tìm cơ hội để tán tỉnh Trần Duy Lặc.”
Người trong đội khẽ cười ồ lên, một người khác tiếp lời: “Từ khi Trần Duy Lặc bị con khốn kia cắm sừng thì đến giờ vẫn chưa yêu thêm ai, chắc tụi nó nghe được tin đó, nên mới bu quanh anh ấy chứ gì?”
Lại một tràng cười vang lên.
Phó Sảng nghe xong không hề cảm thấy ngạc nhiên, bởi vì những thứ tốt đẹp, những người xuất sắc đều luôn được người khác mến mộ, càng đừng nói Trần Duy Lặc vẫn còn độc thân. Sở dĩ cô không thể bước vào thế giới của Trần Duy Lặc, một phần là vì anh không thích cô, một phần nữa do cô không có thời gian rảnh rỗi để cưa cẩm anh. Chỉ cần Trần Duy Lặc còn độc thân, các cô gái xung quanh anh sẽ đến như lũ cuốn, khí thế hừng hực. Nếu như gặp được một người có xuất sắc về mọi mặt, anh chắc chắn sẽ bị hấp dẫn.
Nghĩ đến điều này, Phó Sảng nhìn về phía trước, các cô gái xung quanh Trần Duy Lặc đều ăn mặc xinh đẹp lộng lẫy như nữ thần.
Phó Sảng không nghe được gì đành thở dài, đi theo các thành viên trong đội xếp hàng lấy áo phao.
Mấy đứa con trai chơi chèo thuyền vượt thác rất dễ, chỉ cần cởi áo cộc tay rồi mặc áo phao vào là được, ướt quần cũng không sao. Con gái thì không như vậy, trước khi xuống nước phải xịt một lớp chống thấm nước, còn phải mặc áo mưa dùng một lần, sống chết cũng không chịu tẩy lớp trang điểm xinh đẹp, đắt tiền trên khuôn mặt.
Phó Sảng cột tóc thành búi củ tỏi, đội nón bảo hiểm xong, cô cùng các thành viên trong đội nâng chiếc thuyền phao. Nhân viên yêu cầu các cô thắt dây an toàn, nắm chắc tay vịn hai bên và tuyệt đối không được buông ra, mọi người đều nhớ kĩ.
Con sông để chèo thuyền vượt thác vốn mang tính sinh thái, nơi nào cũng dốc, nhưng niềm vui lớn nhất của chơi chèo thuyền vượt thác là tính mạo hiểm, cảm nhận được sức mạnh thần kỳ của thiên nhiên dưới dòng nước chảy xiết.
Những chiếc thuyền phao của đội phía trước đã lao xuống, tiếng hò la phấn khích ầm ĩ. Phó Sảng nghe thế bèn nắm chặt lấy tay vịn. Dưới lực đẩy mạnh, chiếc thuyền phao cô đang ngồi lao thẳng xuống dòng nước chảy xiết.
Lúc rơi xuống, bên tai Phó Sảng vang lên những tiếng la hét chói tai, có lúc nhỏ, có lúc hoảng hốt. Thuyền phao tựa như chiếc lá xanh giữa biển khơi, đổi hướng theo hướng sóng. Phó Sảng không thể kiểm soát được thân mình, người lắc lư theo dòng nước gập ghềnh. Trong tiếng la hét, cô dần dần thích nghi với niềm vui của cuộc phiêu lưu này, trợn tròn mắt nhìn thế giới đầy ly kì.
Sau khi đi qua đoạn dốc nhất của dòng sông, chiếc thuyền phao gần như lao thẳng xuống. Lần này Phó Sảng không chịu được nữa, cô la lên. Lúc tưởng mình sẽ lật nhào, rơi ùm xuống nước thì chiếc thuyền lại trở về hình dáng ban đầu một cách thần kỳ, an toàn đáp xuống sông, nhưng nước sông bắn lên ướt cả người họ. Phó Sảng cong mu bàn chân, ngay cả giày cũng bị ướt.
Phó Sảng vội vàng há miệng phun nước ra, vuốt nước trên mắt rồi híp mắt nhìn về phía trước, một đoàn thuyền phao đã trôi xuống dòng sông, lúc này đang nô đùa nghịch nước. Đến nơi, Phó Sảng vừa lau khô mắt, lại bị loá mắt bởi một hốc nước bất ngờ. Trong nháy mắt, giữa dòng sông hiền hòa, nam nữ ồn ào trở thành một khung cảnh. Cho dù bạn là sinh viên đại học Nam Phương hay là Học viện Nam Kinh, dù là nam hay nữ, dù quen biết hay không, đều tạt nước nhau.
Phó Sảng chạy khỏi chốn ồn ào, xắn ống quần và lội lên bờ. Sau khi lên bờ, cô cởi áo mưa và mũ bảo hiểm ra mới phát hiện tóc mình đã ướt sũng, còn áo mưa thì chẳng có tác dụng gì.
Phó Sảng đang tìm khăn khô trong túi để lau tóc, bỗng nghe thấy tiếng huýt sáo đằng sau, cô quay đầu lại, một đám con trai cởi trần đang nhìn mình chằm chằm và cười. Đang thắc mắc, chợt có người chạy đến, nắm lấy cánh tay cô lôi đi, ngẩng đầu lên mới phát hiện là Trần Duy Lặc cũng đang ở trần. Ngực anh ướt đẫm nước, trên huy chương ánh giọt nước, làn da màu lúa mạch lấp lánh trong nắng. Phó Sảng thẫn thờ nhìn cơ ngực quyến rũ của anh, thấy khô cổ.
Lúc cô còn đang ngẩn ngơ, Trần Duy Lặc đã kéo cô đến nhà vệ sinh công cộng bên cạnh, cô nhìn cơ thể ướt đẫm giống mình của Trần Duy Lặc, chỉ thấy anh bỗng hất tay, trước mắt cô chợt tối sầm, chóp mũi ngửi thấy mùi bồ kết thơm mát.
“Không biết chơi chèo thuyền vượt thác à? Mặc quần áo màu trắng làm quái gì vậy? Nhanh vào trong thay ra đi!”
Giọng điệu ra lệnh hung dữ của Trần Duy Lặc vang lên, làm Phó Sảng ngây ra một lúc, sau đó cô kéo chiếc áo thun màu đen xuống, vội vàng cúi đầu nhìn trước ngực mình. Áo lót đen lúc khô không thể thấy, khi quần áo ướt lập tức lộ rõ ràng.
Phó Sảng nhớ tới tiếng huýt sáo vừa rồi, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đang đỏ bừng của Trần Duy Lặc, bèn chạy như bay vào nhà vệ sinh thay đồ.
Phó Sảng ở trong lau khô người mới mặc chiếc áo thun rộng của Trần Duy Lặc, chiếc áo dài che đến tận đầu gối cô. Cô đã từng không ít lần mơ mộng đến ngày mình mặc quần áo của anh, không ngờ lại có cơ hội mặc thật. Phó Sảng cúi đầu ngửi mùi hương trên cổ áo, là mùi của anh, ngửi xong, mặt cô lại đỏ rực.
Lúc Phó Sảng bước ra, Trần Duy Lặc đã biến mất. Hầu hết các cô gái trong đội lần lượt vào nhà vệ sinh để sửa soạn, cô đứng trước cửa đợi bọn họ. Một đám con trai đi ngang qua, họ nhìn cô mỉm cười.
Phó Sảng trông lướt qua, Lê Xán Dương nhìn cô với vẻ mặt thích thú. Vài giây sau, anh ta nhìn về đằng xa, thấy Trần Duy Lặc đang cởi trần, chỉ mặc độc chiếc quần đùi thể thao đang trên đường trở về nơi cắm trại.
Lê Xán Dương quay đầu lại, bất giác nở nụ cười, như biết được chuyện gì ghê gớm lắm. Vừa rồi, Trần Duy Lặc đang ngâm mình trong nước thì đột nhiên bay lên bờ, tốc độ đó không hề chậm hơn khi cướp bóng, như sợ cô gái trước mặt đi mất.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận