Từ lâu, học viện Nam Kinh đã rõ mối quan hệ của Trần Duy Lặc và Phó Sảng hơn đại học Nam Phương, còn hội con gái thì chỉ hâm mộ Phó Sảng, nói cô có một người anh trai thật tuyệt vời, thấy cô bị lộ hàng một cái lập tức chạy đi lấy quần áo khác cho cô thay.
Trong lòng Phó Sảng lặp đi lặp lại hai chữ anh trai, không hiểu sao cảm thấy buồn, ngay cả lúc ăn cơm cũng ỉu xìu.
Sau khi chạy về nơi cắm trại, Phó Sảng thay quần áo xong vội đưa đồ trả lại cho Trần Duy Lặc. Anh đứng ở cửa khu cắm trại hút thuốc với Lê Xán Dương. Trần Duy Lặc thấy Phó Sảng đi tới.
Phó Sảng đã thay bộ quần áo khác, cô mặc một chiếc quần lửng và áo ngắn tay, cánh tay trắng nõn cầm áo đưa cho anh mà mãi không thấy anh nhận, Phó Sảng bỗng nghĩ liệu mình có phải mang về giặt trước hay không? Nghĩ vậy cô bèn thu tay lại.
“Em mang về giặt lại.”
Cô vừa dứt lời, Trần Duy Lặc đã khom lưng túm túi đồ đi, không còn cách nào khác đành nói: “Không cần, anh vốn chỉ mang theo hai bộ quần áo.”
Phó Sảng thấy anh đã thay một cái áo thun màu trắng, tự hiểu ra, nhanh chóng cúi thấp đầu xuống.
Lê Xán Dương cảm thấy hai người này có gì mờ ám, đột nhiên hô lớn: “Phó Sảng!”
Phó Sảng ngẩng đầu lên ngay, không ngờ người này còn nhớ tên cô.
Lê Xán Dương thấy cô nhìn bèn hào hứng hỏi cô: “Em còn nhớ anh chứ?”
Phó Sảng gật đầu.
Lê Xán Dương khen cô: “Ngày đó quên chưa nói với em, em nhảy rất đẹp.”
Trần Duy Lặc nguýt Lê Xán Dương một cái, thằng cha này thấy ai cũng la liếm, ưng cô nào là không ngại ngần giăng lưới, không mù đến cỡ đâm vào họng súng chứ?
Phó Sảng cảm thấy hơi lo. Cô chỉ gật đầu rồi chỉ về phía sau, nói: “Em về trước lấy chút đồ, lát nữa còn phải lên núi.”
Lê Xán Dương vội ngăn cô lại, dưới đôi mắt u ám chết chóc của Trần Duy Lặc, cúi đầu kề sát tai Phó Sảng, nói: “Chúng ta làm bạn nhé, trao đổi wechat đi em.”
Lê Xán Dương không cho cô đi trước. Anh ta mở mã quét QR giơ lên, dưới ánh nắng chói loà muốn mù mắt. Phó Sảng nhìn Trần Duy Lặc, thấy anh yên lặng nhìn chằm chằm hai người không nói tiếng nào, Phó Sảng cũng không dám móc di động ra.
“Mọi người đi giao lưu là muốn kết bạn với nhau, sao em còn xa cách như vậy chứ?” Lê Xán Dương gây khó dễ.
Phó Sảng nghe vậy, chậm rãi lấy điện thoại di động từ trong túi ra. Cô vừa mới lấy ra, Trần Duy Lặc đùng đùng bước đến túm cổ, xách Lê Xán Dương đi mất.
Lê Xán Dương ngóc đầu gào um: “Trần Duy Lặc, mày đang làm cái quái gì thế?”
Trần Duy Lặc cúi đầu nhìn anh ta không nói năng gì. Lê Xán Dương ngộ ra, anh ta ngồi dậy, sáp lại gần anh cười nói: “Mày thích em ấy hả?”
Trần Duy Lặc lườm anh ta một cái, hai tay đút túi, vẫn không đáp. Hai chàng trai im lặng đối mắt nhìn nhau, một ánh mắt và sự im lặng cũng đủ để Lê Xán Dương có câu trả lời.
Buổi chiều, Phó Sảng lên núi lượm trái cây và cùng các bạn bê từng sọt trái, đem đi rửa trong hồ nước sạch. Các bạn nam thì bắt tôm câu cá, để đến tối làm nguyên liệu cho đầu bếp trong trại sơ chế.
Đến khi bọn họ quay về khu cắm trại, dụng cụ nướng BBQ đã được bày sẵn bên cạnh, trên sáu hàng giá nướng có nguyên liệu nấu ăn được rải gia vị, những thứ cần thiết để nướng BBQ đã được chuẩn bị đầy đủ.
Các bạn nam đưa tôm cá đi sơ chế trước, sau khi quay lại thì tụ tập bên giá nướng ăn dưa hấu với nho giải khát.
Phó Sảng ngồi xổm trên đất ăn dưa hấu, cắm một miếng có thể hóa thân thành cây đậu hà lan trong Plant vs zombie, phun hạt đầy đất. Hơn nữa cô còn cố tình phun vào trong bụi cỏ, y như khi còn bé, nhét hạt dưa vào trong kẽ đất trước ngõ nhà bà ngoại, hy vọng năm sau bên đó có thể mọc ra một quả dưa hấu thật to.
Trần Duy Lặc nhìn hành động ngốc nghếch của cô mà bật cười, trong đầu hiện lên hình ảnh năm đó cô bé nói với anh: “Anh Lặc anh Lặc, em mới trồng dưa hấu đấy, sang năm sẽ mời anh ăn.”
Rồi năm sau, cái sợi dây dưa hấu kia chỉ cho một quả nhỏ bằng cái móng tay, đến nay anh vẫn còn nhớ biểu cảm há to mồm không thể tin nổi của cô.
Phó Sảng ném vỏ dưa vào thùng rác, sau đó đi giúp đỡ các bạn khác. Mấy bạn nam ngày thường cũng không gần gũi lắm nhưng lúc này ai cũng giúp đỡ nhiệt tình, người thì đứng trước giá nướng BBQ quạt gió, người thì thay phiên nhau đưa thịt nướng cho các nhóm.
Phó Sảng ăn rất nhiều, cô ngồi cùng mấy bạn nam trong nhóm, cứ đem đến là cô lại ăn.
Trời tối hẳn, khu cắm trại giăng đèn. Phó Sảng ngửa đầu nhìn xung quanh, như có hàng vạn vì tinh tú xuống trần, chúng dừng lại trong ánh đèn, cùng ca múa ở mảnh trời này.
Nơi bọn họ ngồi thắp đèn sáng trưng, trước mặt mỗi người có khá nhiều vỏ lon bia và bàn xếp. Không còn ai chờ bên chỗ nướng thịt nữa, mọi người tụ tập ngồi thành một vòng tròn.
Bên đại học Nam Phương có sinh viên nam đề nghị chơi trò nói thật hay mạo hiểm, hai bên nhìn nhau và đồng ý. Thậm chí họ còn thấy kích thích, không chỉ có thể hỏi được bí mật của đối phương, còn có thể mượn cớ tỏ tình, ai không chơi người đó thiệt.
Trước khi chơi, Lê Xán Dương chen vào điều luật như sau: “Chơi được thì phải làm được, người thua chắc chắn phải làm theo yêu cầu đưa ra, ai không làm được thì giờ rút ra trước đi.”
Lục Dư hét lên: “Cậu khinh ai đó? Ai mà không dám chơi?”
Lê Xán Dương nhìn Trần Duy Lặc bình tĩnh hơn nhiều, gật đầu nói: “Được rồi, bắt đầu đi.”
Vì có khá nhiều người nên luật chơi thay đổi, bọn họ cầm hai chai rượu truyền tay nhau, khi một bản nhạc phát hết, rượu trong tay người nào thì hai người đó sẽ pk với nhau, người thắng có cơ hội chọn nói thật hay mạo hiểm, còn người thua sẽ không có cơ hội chọn lựa mà phải thực hiện yêu cầu được đưa ra.
Chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy phấn khích rồi, chơi một hai lần, ai cũng hào hứng, tiếng nhạc vừa nổi lên bọn họ đã thi nhau chuyền chai rượu.
Phó Sảng nghĩ bụng, lần này chơi còn hấp dẫn hơn hồi cấp ba nhiều, tiện thể được uống rượu thỏa thích. Sự thật là lên đại học xong, đâu cũng lắm phốt. Nghĩ vậy, Phó Sảng nhanh tay chuyển chai rượu sang cho bạn ngồi kế bên, thoát thân hoàn mĩ.
Nhạc vừa ngừng, Phó Sảng nhìn trái nhìn phải một chút, đôi nam nữ đang giữ chai rượu bắt đầu thi uống. Chỉ mới hô bắt đầu thôi bên nam đã đè bẹp nhà gái, làm hội chị em bất mãn.
“Nam nữ thi uống chắc chắn bên nữ bị thiệt.”
Có bạn nam nói ngay: “Đã dám chơi thì thua cũng phải chịu!”
Hoàng Nhiên bạo dạn đốp lại ngay: “Ai sợ ai chứ!”
Bạn nam thắng chủ động chọn nói thật, bên nữ hỏi ý kiến chung chung, hỏi một số vấn đề riêng tư.
“Lần đầu tự thỏa mãn của cậu là vào mấy tuổi?”
Tiếng cười ầm vang lên, Phó Sảng nhìn qua bên kia, bạn nam đó gãi mũi rồi hào phóng trả lời: “Đầu cấp ba thì phải? 15 tuổi? Làm ở trên giường trong nhà.”
Hội con trai cười chọc cậu ta có lần đầu quá muộn, trải nghiệm không tốt, khiến ai cũng cười ầm.
Đến lượt bạn nữ phải làm nhiệm vụ, bên nam nghĩ ngợi một chút, dù sao cũng là con châu chấu chịu trận đầu tiên nên rất nhanh đã có người đưa ra hình phạt.
“Hôn lưỡi với Triệu Hiểu Minh một phút.”
Sau khi hình phạt này được đưa ra, bên nữ tức đến đỏ mắt. Phó Sảng nhìn sang, thấy cô ấy là học sinh bên trường Nam Phương, các bạn cùng khoa của cô ấy cũng đang gào lên.
“Mấy người cố tình đúng không?”
“Đã nói rồi, dám cá cược thì phải chịu thua!”
Mấy bạn nữ kia không còn cách nào, nếu ván đầu đã phá luật thì các ván sau chắc chắn không chơi nổi nữa.
Vậy nên, Phó Sảng trơ mắt nhìn bạn nữ kia và Triệu Hiểu Minh như ý nguyện hôn lưỡi một phút. Mọi người ngồi dưới đất ồn ào, để lưu giữ thời khắc lịch sử này có người còn chụp lại.
Phó Sảng bỗng cúi đầu, trong lòng dâng lên cảm giác sợ hãi. Chẳng may lỡ bị trúng thì sao? Dâng nụ hôn đầu của mình cho một người không ưa hoặc không quen biết, nghĩ tới đó đã khiến cô khó chịu. Ngay lập tức cô cảm thấy bản thân đã leo lên thuyền hải tặc, đứng ngồi không yên.
Trò chơi vẫn tiếp tục, Phó Sảng nhanh tay lẹ mắt như trước, chỉ cần đến lượt cô, cô sẽ vội đưa ngay cho người khác, bởi vậy được tránh được mấy lần.
Giây tiếp theo, chai rượu dừng lại trong tay cô gái bên cạnh Phó Sảng, cô vỗ ngực, may mà chuyển kịp mới thoát khỏi miệng hổ được, suýt nữa thì cô cầm phải mất rồi.
Cô ngước mắt, nhìn qua ánh sáng mờ nhạt, trông thấy Trần Duy Lặc ở đối diện đang cầm chai rượu trong tay.
Phó Sảng mắng thầm một tiếng, cảm thấy tiêu rồi, không biết hội chị em sẽ hành anh như thế nào đây.
Trần Duy Lặc không nhường chút nào, ngửa cổ uống hết chai rượu rồi ném bình không xuống đất, chọn nói thật.
Hội con gái bên Nam Phương bàn bạc xong, đồng lòng hỏi anh: “Trần Duy Lặc, hiện giờ cậu đã thích ai chưa?”
Phó Sảng hóng hớt, Trần Duy Lặc không trả lời câu này ngay được, ngón tay anh cong lại trên đầu gối một lúc lâu, chậm rãi vuốt ve khớp tay tự hỏi.
Bên nam có người trêu ghẹo anh: “Có phải có nhiều em quá nên tạm thời không biết thích ai đúng không?”
Mọi người cười ầm lên, ôm bụng nghiêng ngả. Phó Sảng nghe xong, trong lòng không biết nghĩ gì. Một mặt cô rất muốn biết đáp án, mặt khác lại sợ hãi đáp án đó.
Chờ mọi người cười xong, một tiếng cực kì rõ ràng xuyên thẳng vào lỗ tai bọn họ.
“Có.”
Mọi người huýt sáo, hò la một tràng, lập tức có người phát nhiệm vụ quan trọng nhất ngày hôm nay.
“Tiếp theo đối tượng là Trần Duy Lặc, lần này chắc chắn sẽ khiến cậu ta ngay cả quần lót cũng mất!”
Phó Sảng cúi đầu, từ “có” kia vang vọng mãi trong đầu cô. Cô không kìm được nghĩ: Khi nào thì anh có người trong lòng? Đúng là lần nào yêu đương cũng thần không biết, quỷ không hay.
Trò chơi vẫn tiếp tục, Phó Sảng bị câu nói kia của Trần Duy Lặc vờn quanh đầu, ngay cả việc rượu đến tay cũng không biết, lúc lấy lại tinh thần định chuyền đi thì tiếng nhạc đột nhiên ngừng lại. Ngay lập tức cô rơi vào khủng hoảng.
Đối diện vẫn là bạn nam ban nãy, bạn ấy nhìn chằm chằm vào cô ý bảo chuẩn bị thi uống rượu.
Lúc này đầu óc Phó Sảng trống rỗng, cô cần phải lấy lại sự chủ động, cho nên bắt buộc phải chọn lựa.
Cô mở nắp rượu, tiếng hô bắt đầu vang lên, Phó Sảng điên cuồng nốc rượu, cổ họng nhấp nhô lên xuống, tốc độ nuốt nhanh kinh khủng, làm mấy cô bạn hào hứng vỗ tay cổ vũ cô.
Đúng như ý muốn, cô dẫn trước bạn nam kia. Cô lau cằm, dưới sự ủng hộ của mọi người đành chọn mạo hiểm.
Mọi người chờ mong đám con trai xảo quyệt sẽ ra lệnh trừng phạt như thế nào thì Lê Xán Dương đứng dậy.
Anh ta chỉ vào một chỗ tối rồi nói: “Vào trong rừng khoảng mười lăm phút, không được ra trước thời hạn.”
Anh ta vừa nói xong, hội chị em giúp Phó Sảng xin đổi yêu cầu. Lúc trước mọi người chơi chỉ hơi vượt quá giới hạn thường ngày, nhưng lần này nhiệm vụ quả thật có hơi kinh khủng.
“Rừng kia tối quá, con gái đi không an toàn đâu.”
Lê Xán Dương lập tức đổi giọng, ra vẻ vô cùng thấu tình đạt lý: “Không đi cũng được thôi, hôn lưỡi với tôi một phút là được.”
Bên nam thi nhau tằng hắng.
Trần Duy Lặc lườm Lê Xán Dương một cái, chỉ thấy cậu ta đứng chỗ tối cười gian: “Hai chọn một, đây là trường hợp đặc biệt nhất đêm nay, em nghĩ cho kĩ đi.”
Phó Sảng nhìn cánh rừng bên kia tối đen như mực, trong đầu lập tức hiện ra những cảnh phim kinh dị không dám nhìn, da gà da vịt nổi lên. Nhưng khi cô ngước lên nhìn Lê Xán Dương, trong lòng từ chối lời đề nghị thứ hai ngay.
Phó Sảng cầm di động đi thẳng vào cánh rừng tối đen như cửa động khổng lồ.
Hoàng Nhiên kêu lên: “Nếu sợ quá thì nhớ gọi điện cho tôi đấy.”
Phó Sảng xua tay: “Không sao đâu, mười lăm phút sau em quay lại liền.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận