Ma với cỏ.
Trong khi mấy đứa con gái, có cả vài đứa con trai hoang mang với chuyện có ma thì Việt Chinh chỉ biết chống trán thở dài.
Hôm qua gặp Nhật Luân ở cổng trường, có lẽ cậu ta có việc lên trường, lúc về lại quên tắt.
Nhắc đến Nhật Luân, Việt Chinh thở dài mấy lượt rồi cho cậu ta ra rìa trong mọi suy nghĩ. Chuyện qua rồi thì thôi vậy.
"Lỡ có ma thật thì sao?" Tâm ôm lấy cánh tay Việt Chinh sợ hãi hỏi. Theo hành động của Tâm mà Việt Chinh thoát khỏi suy nghĩ về chuyện vừa xảy ra tối hôm qua.
"Không có đâu, đừng có sợ hãi kiểu tào lao này nữa." Việt Chinh rút cánh tay ra khỏi vòng tay của Tâm, chậm rãi nói.
"Bảo vệ trường mình nổi tiếng kĩ lưỡng đó, đèn sáng vào ban đêm chẳng lẽ bác ta thấy mà không tắt? Mà vấn đề là bác ta không thấy đó." Một đứa đưa vẻ mặt hoang mang ra nói.
Đứa nọ dứt lời, cả lớp A1 lại xôn xao.
Việt Chinh bỗng dưng lại nghĩ đến chuyện tối qua một lần nữa.
Đúng là có chút kì lạ, nhưng kì ở chỗ bác bảo vệ chứ không phải chuyện đèn đóm. Hôm qua nó khóc bù lu bù loa ở cổng trường, suốt cả thời gian ấy không thấy bóng dáng bảo vệ. Ví dụ như bác ta có ra ngoài đúng lúc chuyện của Việt Chinh xảy ra, khi trở về trường không thể không thấy đèn ở lớp A2 sáng. Bác ta trốn trực ư?
Việt Chinh chưa nghĩ được lâu giáo viên đã vào, con nhỏ lắc nhẹ đầu, rồi bắt đầu tập trung vào tiết học.
Chuyện có ma Nhật Luân và Thành Trí tất nhiên có nghe, tin đồn từ lớp hai cậu mà ra còn gì. Nhưng chẳng ai thèm quan tâm cả, một người quên tắt đèn và một người biết một người quên tắt đèn thì cần phải quan tâm sao? Vấn đề là chẳng ai lên tiếng cho mọi người dẹp cái nỗi sợ hãi đó lại cả. Suốt hai tiết đầu, cả Luân và Trí đều ở trạng thái trầm mặc, như vậy càng khiến cho cả lớp sợ hãi.
Này, có ma thật hả?!
Ra chơi.
Trí ngồi trên bàn đối diện với Nhật Luân ở cuối lớp, cậu ta gác đôi chân dài của mình lên ghế, nhỏ giọng nói:
"Tự dưng thấy nghi nghi lão bảo vệ."
"Nghi cái gì?" Nhật Luân nhíu mày hỏi.
Từ nãy giờ, Trí nghĩ đến chuyện kì lạ về lão bảo vệ, còn Nhật Luân lại nghĩ đến chuyện của Việt Chinh.
"Cậu thừa biết lão bảo vệ trường chúng ta có máu dê xồm còn gì, cái mặt lão không hề lương thiện. Ba mình làm ở Đội Điều Tra Thành Phố từng nói có nhóm tội phạm quanh đây, cũng nói ở khu vui chơi gần trường từng có vụ tụ tập của mấy tên đó. Chuyện của Việt Chinh, mình nghi..."
Người ta nói 'Con nhà tông không giống lông cũng giống cánh'. Trí vẻ ngoài thoải mái, tự nhiên, nhưng trong người cậu ta có chảy dòng máu của người làm nghề cảnh sát, chẳng lạ khi cậu ta có suy nghĩ như vậy.
Nghe Trí nói, Nhật Luân càng nhíu chặt mày hơn. Không có bằng chứng gì để nói lão bảo vệ có liên quan đến chuyện của Việt Chinh, nhưng cái mặt của lão ta đúng như Trí nói, mặt của những kẻ tội phạm.1
"Chuyện này phải có đầy đủ bằng chứng. Mình nghĩ cậu cũng biết, chúng ta không tiếng nói trong những chuyện này đâu."
Trí im lặng mím môi nhìn về hướng phòng trực bảo vệ. Nhật Luân nói không sai, bọn trẻ không hề có tiếng nói trong những chuyện như thế này. Trường cấp III của tụi nó thuộc trường top ở thành phố, để vụ việc này lan ra ngoài thì ít nhiều danh tiếng cũng bị ảnh hưởng. Vấn đề này chưa bao giờ là lạ cả.
"Mình sẽ nói với ba mình về chuyện này." Trí khoanh tay trước ngực, thở dài nói.
"Cậu nên hỏi Việt Chinh thử có manh mối gì không. Cậu cũng nên hỏi Việt Chinh thử vụ này có nên điều tra hay không." Nhật Luân tựa lưng ra sau ghế, ngước nhìn Trí ngồi ở đối diện nghiêm túc nói.
"Chuyện này tất nhiên là phải điều tra rồi, nghĩ sao mà cho quẫ?" Trí nhíu mày hỏi lại.
"Việt Chinh là con gái đó, cậu để ba cậu điều tra vụ này, ví dụ có manh mối, Việt Chinh sẽ là một trong những bằng chứng của vụ án. Lúc đó chuyện đêm qua xảy ra với bạn ấy sẽ lan đi, rất nhanh và rất xa."
"Tối qua Việt Chinh chẳng có vấn đề gì ngoài tinh thần của bạn ấy không ổn định hết!"
"Cái này tùy cậu, nhưng mình vẫn giữ ý kiến cậu nên hỏi Việt Chinh. Dân mạng nói gì chẳng được, phải không? Từ không có gì thành rất có gì là chuyện trong tíc tắc thôi."
Nhật Luân vừa dứt lời liền đứng dậy đi ra ngoài, Ý Lan đã chờ cậu ở ngoài hành lang nãy giờ.
Trí quay đầu nhìn theo Nhật Luân, sau đó cậu cũng rời khỏi bàn ra ngoài. Đúng là nên hỏi Việt Chinh, nhưng vụ này cậu không bỏ qua, nhìn mặt lão bảo vệ trường trong đầu cậu lại hiện lên mấy chuyện không hay.
Trí gọi Việt Chinh ra ngoài với sự tò mò của mấy chục đứa ở cả hai lớp.
Chẳng lẽ đây là hành động công khai hai đứa nó quen nhau?
Hành lang ngắn, trước cửa lớp A1 Trí và Việt Chinh thì thầm to nhỏ gì đó, trước cửa lớp A2 Luân và Lan cũng thì thầm to nhỏ gì đó. Chẳng nhìn ra được hai lớp chúng nó là kẻ thù không đội trời chung các kiểu.
"Ví dụ như có thành đôi đi chăng nữa thì lớp mình cũng là nhà gái, ngày mà chúng nó lên tiếng công khai tao đưa điều kiện lớp kia phải nhường ghế một cách hoàn toàn cho lớp mình, xem như sính lễ nếu như muốn hẹn hò yên ổn." Tâm ngồi như bà bán thịt ngoài chợ, con nhỏ cười gian xảo, mắt nhìn ra ngoài hành lang nơi Trí và Chinh đang to nhỏ nói.
Mấy đứa con gái ngồi quanh nó cũng gật đầu liên tục thể hiện sự đồng ý.
Đám con trai ngồi sát đó chỉ biết lắc đầu trước sự tính toán điên khùng của Tâm, một thằng còn chép miệng kiểu bất lực lên tiếng:
"Tình người dạo này bạc bẽo quá đỗi, vì cái ghế đá mà các cậu sẵn sàn ngăn cấm tình yêu đôi lứa. Quả nhiên là con gái."
"Cậu im đi!" Tâm liếc một cái thật sắc cao giọng quát.
Chuyện ma, chuyện hẹn hò của mấy cán sự, chuyện ghét nhau gì gì đó đều phải ném ra sau đầu khi có chuyện chính là hai lớp phải cùng nhau thi hội thao. Thế nên dù có không muốn, buổi chiều hôm nay cả hai lớp đều phải có mặt đầy đủ để tính chuyện này nọ.
"Ai thử không đi xem?" Trước giờ ra về, Ý Lan cầm sổ theo dõi, mỉm cười dịu dàng nói một câu ngắn gọn.
Con nhỏ dứt lời, mấy đứa A1 không hẹn đều nổi hết cả da gà lên.
Công nhận, Ý Lan có cái sát khí đáng sợ của một lớp trưởng lắm.
Đầu tháng Mười trời vẫn còn nắng nóng, ra đường là hành động tự ngược đãi bản thân. Vậy mà ngay giữa trưa, tụi A1 với A2 vẫn phải cong lưng cõng nắng ra ngoài theo lệnh tập họp của hai trưởng. Có lẽ niềm an ủi nhất của tụi nó là sân trường rợp bóng cây mát rượi, và cách dãy hàng rào sắt, mấy cô bán dạo vẫn nhiệt tình đón tiếp.
Cán sự chưa tới, chúng nó gửi xe trong trường rồi ào ào ra ngoài ngồi lê ngồi lết bên ven đường, í ới gọi nước mía, bánh tráng trộn, trà sữa,...
Trưa là thời điểm mệt mỏi nhất trong ngày, nhưng sự tươi trẻ, hồn nhiên của lũ học trò bên ven đường dường như là liều thuốc làm bất cứ ai nhìn qua đều tỉnh táo trở lại.
Nói gì thì nói, đi học vẫn là thích nhất.
Tầm 1 giờ chiều, cả hai lớp có mặt đầy đủ, ngồi tụm năm tụm bảy sát gốc phượng hưởng ké bóng mát hiền hòa nghe Nhật Luân dặn này dặn nọ cho hội thao.
Nội dung cũng chẳng có gì, chọn ra mấy đứa nam cao to lại có khiếu thể thao lập thành một đội chính, những những còn lại làm dự bị, rồi chia vị trí, tìm hiểu luật chơi,... Con gái thì phải gom lại hết để cổ vũ.
"Cứ lên trường làm chung cho tiện và đồng đều, khỏi mất công người này bận bịu, người kia lại ngồi không." Ý Lan đứng kế Nhật Luân, dõng dạc nói lên kế hoạch của đội cổ vũ.
Mấy đứa con gái gật đầu đồng ý, chia như vậy đúng là đều nhất.
"Ủa vậy mấy giờ được về?" Một đứa giơ tay lên hỏi.
"Tầm năm giờ đi, lúc đó trời vẫn còn sáng. Chúng ta phải tranh thủ làm, vì không chỉ có riêng hội thao, sang tuần học cả ngày rồi không có thời gian đâu." Ý Lan trả lời.
"Nhưng mà... " Một đứa con gái bên A2 ấp úng lên tiếng.
"Cậu muốn nói gì?" Nhật Luân hỏi.
"Tìm chỗ khác làm được không? Trường mình có ma mà." Nữ kia nhăn nhó nói, đến gần cuối câu còn cố hạ thật thấp giọng xuống.
Không nhắc đến thì thôi, nhắc đến lại ồn ào rồi sợ hãi vớ vẩn.
"Không có ma cỏ gì ở đây đâu, hôm qua mình ghé lớp lấy vở, lúc về quên tắt điện." Nhật Luân thở dài giải thích.
Cậu cũng chịu với mấy đứa con gái, thường ngày miệng còn hơn cả một cái chợ thành phố, động đâu xử đó vậy mà tí xíu chuyện đã sợ đến xanh mặt.
"Sao sáng giờ mày không nói?" Một đứa thở phào nhẹ nhõm, sau đó trách móc Nhật Luân chậm chạp.
"Quên."
Nhật Luân thản nhiên trả lời, nhưng mắt lại hướng về phía Việt Chinh đang ôm chân ở một góc.
Đối với việc hoạt động tập thể, từ nhỏ đến bây giờ Việt Chinh chưa bao giờ năng nổ cả. Con nhỏ đến trường cùng lúc với Trí, sau khi ngồi với lớp thì im lặng cho đến bây giờ, trông nó có vẻ không để ý gì. Cảm nhận được ánh mắt hướng về mình, Việt Chinh ngẩng đầu, mắt nó và Nhật Luân chợt giao nhau. Nhanh như cắt, nó quay đi chỗ khác, Nhật Luân cũng chậm rãi dời mắt mình.
Chẳng hiểu thế nào về mối quan hệ của cả hai nữa. Không là bạn, không là kẻ thù, cũng không là người lạ.
Hai lớp nhanh chóng chia ra làm việc. Dù sao cũng chẳng ưa nhau, nhất là đám con gái, thế nên chỉ chút xíu thời gian đứng gần nhau đã có chuyện ồn ào cả một góc.
"Gì nữa đấy?" Nhật Luân rời chỗ tập bóng chuyền với mấy thằng con trai, cậu lại chỗ đám con gái hỏi.
"Không phải chuyện của cậu." Cái Tâm khó chịu nhìn Nhật Luân, lên giọng xua đuổi.
Nhật Luân cũng chẳng buồn để ý đến Tâm, cậu trai nhìn Ý Lan đang nhăn tít đôi mày lại, hỏi lại một lần nữa:
"Có chuyện gì vậy?"
"Không ai chịu đi mua dụng cụ, cũng không thể kéo cả bầy đi mua vài miếng giấy." Ý Lan khoanh tay trước ngực, cau có giải thích.
Đấy, cứ động vào bọn con gái là hàng loạt rắc rối chạy theo đuôi.
Nhật Luân chậc lưỡi, cậu nhìn ra giữa sân thấy Trí và mấy thằng nam kia khá ổn liền quay sang quyết định thay luôn cho đám con gái lắm chuyện.
"Ý Lan, cậu cùng với Văn Thể Mỹ lớp mình tập cái gì đó liên quan đến tay chân hay khẩu hiệu cũng được trước đi. Mình với Việt Chinh đi mua đồ."
Thấy mấy đứa có vẻ mờ mịt về quyết định của Nhật Luân, cậu trai kiên nhẫn nói thêm:
"Ý Lan rất tốt mấy chuyện này, Việt Chinh thụ động nhất trong số các cậu, để cậu ấy đi với mình là công bằng rồi. Vậy đi, nhanh chóng lên, các cậu lề mề quá." Dứt lời, Nhật Luân quay người đi đến nhà xe trước.
Việt Chinh hết nhìn Ý Lan, rồi lại nhăn mày khổ sở, sau đó cũng miễn cưỡng đi theo. Đây là chuyện công, nó chẳng có lý do gì để từ chối cả. Huống hồ Nhật Luân nói cũng đúng, để Việt Chinh ở lại cũng chẳng được trò trống gì.
Thanh niên Trí tuy tập bóng cùng với mấy nam nhưng tai mắt vẫn hướng ở chỗ Việt Chinh. Lúc thấy Việt Chinh không tình nguyện đi theo Luân, cậu trai đã muốn rời vị trí chạy lại, nhưng lý trí đã ngăn cậu lại, nghiêm túc mà nói thì đây là công việc, cậu chẳng có lý do gì để thay đổi quyết định của Nhật Luân cả.
Vì thế cậu đã miễn cưỡng mình nhìn Việt Chinh rời đi cùng thằng khác. Cảm giác này chẳng dễ chịu tí nào, mặc dù Luân với Việt Chinh chẳng là gì cả.
Việt Chinh đạp xe song song với Nhật Luân, cả hai đều im lặng, quanh hai đứa trẻ chỉ có tiếng qua lại của dòng xe kế bên, tiếng vòng xe đạp và tiếng hít thở của chúng nó.
"Cậu ổn chưa?" Đi được một đoạn Nhật Luân mới lên tiếng hỏi, phá vỡ sự im lặng bí bách.
"À, mình ổn rồi. Cảm ơn cậu!" Việt Chinh cười gượng đáp lại.
Người hỏi, người trả lời, sau đó lại im lặng.
Đến nhà sách, trước khi vào trong Nhật Luân nghĩ gì đó liền kéo tay Việt Chinh lại, cậu trai nghiêm túc nhìn thẳng vào đôi mắt ngơ ngác của cô bạn, chậm rãi nói:
"Mình nghĩ mình cần nói chuyện với cậu."
"Mình với cậu đâu có gì để nói, với lại mọi người đang chờ, chúng ta không có thời gian đâu." Việt Chinh rút tay mình ra khỏi tay Nhật Luân, khẽ cười nói.
"Không mất nhiều thời gian đâu, mình nhanh gọn lắm, cậu chỉ cần nghe thôi."
Việt Chinh mím môi, sau con nhỏ cũng tỏ vẻ lắng nghe.
"Chuyện xảy ra với cậu tối qua mình là một phần trong lý do, mình xin lỗi. Nhưng mình không muốn vì chuyện này mà cậu xem như mình không hiện diện ở cuộc sống của cậu. Nếu cậu muốn làm gì ở mình, mình không ngại chấp nhận nó, nhưng cậu phớt lờ mình, mình cũng không chấp nhận."
"Mối quan hệ của mỗi người đều cần phải dựa vào nhân duyên, cậu biết chứ? Nếu không dựa vào nhân duyên, thì phải dựa vào cảm giác, cảm tình của hai người. Mình không biết giữa mình và cậu có duyên làm bạn hay không, nhưng cảm giác của mình đối với cậu chưa đạt đến mức độ tình bạn. Chuyện tối qua là xui xẻo ở mình, cậu không có lỗi gì cả, qua rồi mình cũng muốn quên đi, mình không đưa chuyện đó vào mối quan hệ của mình với cậu." Hiếm khi thấy Việt Chinh nghiêm túc, lại ăn nói trôi chảy.
Nói xong, không đợi Nhật Luân phản ứng, Việt Chinh đã vào trong nhà sách trước.
Nhật Luân có phần có ngơ ngác nhìn theo dáng Việt Chinh, sau đó cậu trai khẽ cười. Nhân duyên à? Nếu không có duyên thì đã chẳng gặp nhau rồi. Nếu không có duyên làm bạn, thì có duyên ở một mối quan hệ khác thôi.
Sau buổi chiều ở nhà sách đó, Việt Chinh tránh Nhật Luân như tránh tà. Con nhỏ luôn hạn chế tiếp xúc với Nhật Luân bằng mọi cách có thể. Chẳng hiểu sao, nó không có một chút xíu cảm tình gì với Nhật Luân.
"Ăn phần cơm của cậu đi, ngơ ngác cái gì vậy?" Thấy Việt Chinh không tập trung, thanh niên Trí gõ gõ đôi đũa vào tay bạn.
Việt Chinh giật mình, sau đó con nhỏ khẽ cười chăm chú vào phần cơm của mình.
Việt Chinh và Trí ăn cơm trưa lại trường. Đã một tuần cách cái ngày đầu tiên tập trung lo chuyện hội thao rồi cổ vũ, lúc này khối 10 bắt đầu học cả buổi chiều. Vì nhà khá xa, lại dốc cao đạp đi đạp về rất mất sức nên Việt Chinh đã chọn ở lại trường luôn trưa. Thanh niên Trí theo đó cũng ở lại, cậu trai cũng lấy lý do đi đi về về mệt.
Ban trưa dù ở ngoài có chói chang như thế nào thì ở trong trường vẫn tươi mát ở mọi mốc thời gian. Mùi sơn, mùi bàn ghế, mùi sách vở hòa với gió khiến không khí càng thêm dễ chịu.
Ăn cơm xong, dọn dẹp xong Việt Chinh và Trí thoải mái ngồi trong lớp nghỉ ngơi.
Nói đến Việt Chinh và Trí thì... cả hai đã rất thân thiết rồi. Từ sau vụ buổi tối kinh hoàng đó, tiếp theo Trí hỏi ý kiến Việt Chinh nghi ngờ của mình về lão bảo vệ, Việt Chinh đồng ý để cậu trai nói với ba cậu ta để tiến hành điều tra. Sau đó thì như bây giờ, ngoài việc học khác lớp ra thì cả hai như hình với bóng.
"Mấy nay không thấy lão bảo vệ ở đâu cả." Trí ngồi đối diện với Việt Chinh, nhìn ra phòng trực của bảo vệ nói.
"Hay là nghỉ việc rồi?"
"Không đâu, thi thoảng mình có thấy bóng lão đâu đó trong trường."
Việt Chinh thở dài một hơi, con nhỏ dịch người sang một bên, kê một vài cuốn sách lên bàn rồi nghiêng đầu gối lên đó thủ thỉ:
"Nếu thật sự là lão có liên quan thì đáng sợ quá đó, trường mình đang nuôi một kẻ ác nhân."
"Cậu không sao chứ?" Trí nghiêng đầu hỏi.
Cậu vẫn để ý chuyện ngày đó, mặc dù bây giờ Việt Chinh trông khá ổn nhưng dù sao cũng là con gái, ám ảnh là điều không thể tránh khỏi.
"Mình ổn mà." Việt Chinh khẽ cười đáp lại, trong lòng dâng lên cảm giác biết ơn Trí.
Con nhỏ vẫn nhớ ngày đó nhờ cuộc gọi của Trí mà nó thoát được. Sau đó lại được cổ vũ để đối mặt với những chuyện đã xảy ra. Lúc Việt Chinh kể lại với ba mẹ chuyện mình gặp phải, hai vị phụ huynh đã hốt hoảng đến mức đi báo công an. Cũng vì thế quanh khu trường học thi thoảng lại xuất hiện mấy chú áo xanh xanh đáng tin cậy, và nỗi sợ trong Việt Chinh cũng dần dần tan đi.
"Vậy thì tốt." Trí cũng khẽ cười lại. Cậu đang trông chờ từng ngày ba mình có thể điều tra ra cái gì đó, tóm gọn bọn thối tha kia. Một phần là tránh nguy cho nhiều người, một phần là để trấn an lại tinh thần của Việt Chinh.
Trưa tháng Mười gió nhè nhẹ thổi xuyên qua mấy cánh cửa sổ, luồn vào từng ngóc ngách trong phòng học, lướt qua bờ vai, hàng mi, mái tóc của hai đứa trẻ, khiến chúng nó thấy bình yên vô cùng.
Việt Chinh buồn ngủ, hai mí mắt của nó gần như dính lại với nhau nhưng vẫn bướng bỉnh cố gắng mở to nhìn người ngồi xéo trước mặt.
Phải nói thế nào đến cảm giác của Việt Chinh đối với Trí nhỉ? Là bình yên, là vui vẻ, là những ngày tháng sáng sủa, sáng hơn cả trang giấy nữa. Việt Chinh là người thụ động, lại đơn giản trong cách suy nghĩ, bây giờ nó chẳng hiểu được Trí đối với nó là kiểu gì.
"Mình quên hỏi cậu nữa, mặt sao cứ thấy sưng sưng, lại có vết đỏ." Việt Chinh cố gắng chống lại cơn buồn ngủ, đưa tay chỉ vào khuôn mặt ưa nhìn đầy dấu của Trí.
Thanh niên Trí cười gượng, đưa tay sờ khắp mặt mình, nhỏ giọng giải thích:
"Mình nặn mụn."
Mụn? Việt Chinh tỉnh táo hơn một chút khi nghe Trí nói đến. Sau con nhỏ cũng theo phản xạ sờ khắp mặt mình.
"Hình như mình cũng có này." Việt Chinh nói.
"Một chút thôi." Trí cười nói lại.
Có lẽ gió nhè nhẹ cứ lướt qua hàng mi khiến cậu cũng buồn ngủ, Trí như Việt Chinh nghiêng đầu gối lên cuốn sách. Lúc cậu chỉnh tư thế cho thoải mái thì người gối đầu ngược chiều với cậu đã ngủ mất rồi. Trí nâng môi tạo nụ cười dịu dàng nhất, ánh mắt cậu say sưa với khuôn mặt say ngủ của người con gái trước mặt. Cậu đưa tay, nhẹ thật nhẹ chạm vào khuôn mặt tròn tròn của Việt Chinh - nơi có làn da có vài vết mụn đỏ đỏ rồi cười thành niên khe khẽ.
Cậu biết không, ở tuổi học sinh cấp III chúng mình ai cũng đều có mụn cả, mụn là cả một kỉ niệm tuyệt vời của tuổi trẻ đấy. Đừng lo lắng vì mụn, cậu vẫn xinh đẹp khi có nó, cậu vẫn đẹp nhất trong mắt mình.1
(Cont)
____
*Lảm Nhảm -ing*
Cảm ơn các cậu ghé thăm thăm truyện nhé. Nhân tiện, các cậu có rảnh hay có hứng thú thì ghé tác phẩm mới nhất của mình là Gió Nửa Ngoại, mình mới up phần Mở Đầu thôi, nhưng cũng hứa hẹn nhiều cái kì kì trong ấy lắm.
Bình thường thì mình rất lười, dạo này mình siêng cứ một tuần một chương Hành Lang Hai Lớp nhưng mình không chắc sau này cũng vậy. Có gì các cậu ghé Gió Nửa Ngoại vừa đọc vừa chờ chương mới. Mà mình cũng không chắc Gió Nửa Ngoại có đủ chương để các cậu đọc không nữa. Tóm lại là vẫn mong các cậu ủng hộ và các tác phẩm của mình.
Cỏ gửi yêu thương.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận