Mặt trời chưa tỏ, cỏ còn chưa tan sương, trường học chưa rõ bóng người nhưng hai má Việt Chinh đã nóng bừng vì cái nhìn có hàng ngàn ý nghĩa của người đứng bên kia phía hành lang lớp mình.
"Uống sữa không?" Trí một tay cầm chổi, một tay cầm lọ sữa hỏi Việt Chinh đang ngơ ngác trước cửa lớp.
Hôm nay Trí và Chinh không đi học cùng nhau.
"Sao thế?" Không thấy Việt Chinh phản ứng, Trí bước lại gần hỏi.
"Đừng có lại đây." Việt Chinh bày vẻ mặt đề phòng, bước lùi mấy bước, lên tiếng ngăn cản người sắp đến gần mình.
Trí buồn cười nheo nheo mắt, cũng theo ý Việt Chinh không bước thêm. Cậu trai nhìn cô bạn lúng túng mím chặt đôi môi, hai tay căng thẳng nắm chặt quai cặp lại lên tiếng:
"Mình chỉ tỏ tình với cậu thôi, có làm gì đâu mà cậu đề phòng mình chứ?"
Việt Chinh trợn tròn hai mắt trước câu nói tỉnh bơ của thanh niên đối diện, cảm giác hai má nong nóng khi nãy giờ thay thế bằng cảm giác như bị đốt cháy. Cậu gì ơi, tém tém lại một chút được không? Người ta là con gái mới lớn, còn biết ngại ngùng nhiều lắm.
"Cậu là ai? Mình không...."
"Mình là người sẽ thương cậu nhiều nhất!"
Việt Chinh: "...."
Chẳng thèm để ý đến lời "cảnh cáo" của Việt Chinh, cũng chẳng thèm để ý đến cái mặt đã đỏ như cà chua sắp bốc cả khói, Trí bước từng bước đến dúi lọ sữa vẫn còn hơi ấm vào tay cô bạn, cười cười khẽ nói:
"Chiều chờ mình về với."
Cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay, Việt Chinh như một cơn gió biến mất vào lớp, để Trí đứng một mình ở hành lang, ngô nghê cười.
"Ăn ngọt vào buổi sáng không có lợi cho sức khoẻ đâu." Từ sau cánh cửa màu xanh lớp 10A2, có cậu thanh niên ló đầu ra, khuôn mặt rõ vẻ khinh bỉ lên tiếng.
Cậu trai đến sớm trực lớp, cứ nghĩ mình là người đến sớm nhất lớp nhưng không ngờ cậu lớp phó lại đến sớm hơn, tay cầm chổi đứng trước cửa lớp. Không hiểu lớp phó có vấn đề gì lại trực hộ cậu, mặt mũi còn tươi hơn mùa xuân. Chưa kịp hỏi thì lớp phó bỗng nhiên bước ra ngay hành lang, và rồi một loạt hình ảnh gà bông màu hồng lọt hết vào mắt vào tai cậu.
"Ngọt này không có chất hoá học gì hại sức khoẻ." Trí tỉnh bơ đáp lại. "Cậu không hiểu đâu."
"Tôi đây ứ thèm!" Cậu trai kia nhăn mặt nói.
"Căn bản là có đâu mà thèm với chả không. Trực đi." Trí cười cười, ném cây chổi về phía bạn cùng lớp.
"Cái gì trực?" Cậu bạn ngơ ngác hỏi lại.
"Ngọt là ngọt của mình chứ đâu phải của cậu, ngơ ngác cái gì thế? Hôm nay cậu trực lớp mà." Trí hai tay đút vào túi quần, nhìn cậu bạn trả lời.
"Không phải cậu trực hộ tao hả?"
"Tự nhiên mình trực hộ cậu?"
"Cậu cầm chổi."
"Cầm chổi là phải trực sao?"
"Vậy cầm chổi đứng trước hành lang làm quái gì?"
"Cần đạo cụ để dễ hành động."
Bạn cùng lớp: "..."
Việt Chinh ôm trái tim không ngoan ngoãn nhảy tưng bừng trong lồng ngực chạy vào lớp, vừa đến chỗ ngồi con nhỏ đã úp hẳn mặt xuống bàn.
Ngại quá!
Mặt dày quá!
Lại còn... đáng yêu quá!3
Việt Chinh áp lọ sữa vào má, cái ấm lan tận cả con người, nhưng trong suy nghĩ của bạn nhỏ lại vô thức lên tiếng, rằng, sữa không ấm bằng tay của Trí, cái chạm nhẹ khi nãy đến bây giờ vẫn còn hơi.
Việt Chinh cứ ôm tâm trạng bay bổng mãi đến khi ngoài hành lang có tiếng cãi vã của cái Tâm với ai đó, nó mới đưa hồn trở lại xác, tò mò ra ngoài xem.
"Cái đó là của bên lớp kia nhá!" Cái Tâm chống hai tay bên hông, đanh đá bắt bẻ với cậu trai lớp kế về cái lá bàng khô nằm giữa ranh giới hành lang hai lớp.
"Cái cuống lá nằm bên kia, sao lại là của lớp tôi được." Cậu trai kia cũng không nhịn mà nói lại.
"Cái lá nằm về phía bên kia nhiều hơn." Cái Tâm nhăn mày cãi lại.
"Ok, lấy thước ra đo là biết liền chứ gì."
Hai mày Việt Chinh giật giật, chuyện gì chứ chuyện này là quá thể rồi. Có mỗi chiếc lá khô thôi cũng cần đến thước.1
"Đứa nào lấy cây thước ra đây cái coi!" Từ ngoài hành lang, cái Tâm quay đầu vào cửa lớp lớn giọng nói.
Bọn con gái A1 từ trong lớp nhanh chóng hóng được chuyện, chúng nó kéo năm kéo bảy cầm theo cây thước ùa ra trước cửa. Còn lũ con trai, đứa hì hục chép bài, đứa nhởn nhơ đọc truyện vẫn hóng hớt chuyện hành lang rồi không khỏi cảm thán:
"Tôi thấy thương cái lá khô dễ sợ, đã khô đến lìa cành còn không được trọn vẹn."
"Tôi lại thấy ghen tỵ ấy chứ, nó cũng chỉ là cái lá khô thôi mà bao người để ý. Tôi đến năm thứ 16 rồi vẫn chưa ai để ý."
"Cậu cứ ra ngoài hành lang nằm giữa ranh giới đi, đảm bảo bao người để ý."
"....."
Áo dài trắng cột hai tà ngang hông, áo sơ mi nửa trong nửa nửa ngoài, bọn học sinh hai lớp lườm nhau đến cháy cả hàng mi vẫn không chịu thua chỉ vì một chiếc lá.
"Đo đi."
Ngay lúc có đứa cầm thước nghiêm túc ngồi xuống để xác định thì Trí ló đầu ra khỏi cánh cửa, chán nản nói một câu:
"Đâu phải là chiếc thường xuân cuối cùng (*) mà các cậu dài dòng với nó thế?"
Bọn kia ngừng hành động đo đạc, đưa mắt khó hiểu nhìn anh bạn cao khều. Trí chẳng hơi đâu mà nói nhiều, cậu trai di chuyển từng bước đến cái lá khô, cúi người, thổi nhẹ. Trong một cái chớp mắt, chiếc lá đáp xuống nền đất ngoài sân, nơi chẳng thuộc bất cứ địa phận nào của cả hai lớp.
Như vậy là ổn thôi mà.
"Được chưa?" Trí nhìn quanh hành lang, hỏi nhanh một câu.
Bọn trẻ con hay thích so đo chỉ liếc liếc đôi mắt giảo hoạt rồi hứ một tiếng, sau đó kéo nhau ai về lớp nấy.
Trí cười cười, đôi mắt hướng về cửa A1, nơi mà Việt Chinh vẫn đứng ngay đó từ nãy giờ. Việt Chinh nhận ra được Trí nhìn mình, con nhỏ khẽ nuốt nước miếng.
Ôi trời, tự nhiên thấy căng thẳng.
Thấy được vẻ mặt kì kì của Việt Chinh, nụ cười trên môi thanh niên Trí càng rõ hơn, cậu nháy mắt một cái. Ngay lập tức, Việt Chinh biến vào lớp như một tia chớp.
Cái này lực sát thương quá nặng rồi, không thể chống đỡ lâu hơn.
Cái Tâm chống cằm vừa lật sách vừa nhìn đứa cùng bàn đang mất bình tĩnh không khỏi cảm thán. Tình yêu đúng là làm cho người trở nên không được bình thường. Có lẽ từ lúc quen biết Việt Chinh đến bây giờ, chỉ có thằng cao cao bên A2 kia mới làm bạn gái nổi tiếng nhạt nhẽo bây giờ lại thấm đủ vị.
"Chắc là giải thích vụ ôm gái lạ hôm qua rồi tỏ tình hả?" Cái Tâm hỏi khẽ, nhưng câu nói được phát ra bởi âm điệu của một câu khẳng định.
"Hả?" Việt Chinh giật mình, ngơ ngác nhìn cái Tâm.
Tâm chậc lưỡi một cái, rõ ràng thế rồi.
"Các cậu yêu nhau thì tém tém lại, thầy cô mà biết thì không chừng lâm vào cảnh đôi lứa chia lìa cho biết." Cái Tâm trễ môi nhắc nhở.
"Cậu..." Việt Chinh bặm môi, mặt đỏ bừng bừng ấp úng với bạn.
Chả hiểu sao, cái khỉ gì trên đời cái Tâm cũng biết, hơn hết là rất chính xác. Rõ ràng là chúng nó bằng tuổi nhau, cái Tâm còn chẳng có kinh nghiệm gì nhiều mà nói câu nào lại y chang câu đó.
"Sao?" Tâm cười gian. "Kể mình nghe cậu ta tỏ tình cậu như thế nào?"
Mặt Việt Chinh như bị nướng chín, nhưng trong đầu lại hồi tưởng về buổi trưa hôm qua. Cái hôn nhẹ trên má ấy bây giờ vẫn còn cảm giác...
"Không lẽ đã nhanh đến mức nụ hôn đầu cũng xong rồi?" Cái Tâm vu vơ đùa một câu.
Việt Chinh: "..."
"Thế gái lạ hôm qua là ai thế? Người yêu cũ? Crush cũ? Hay gì gì của Trí?" Thấy vẻ mặt ngơ ngác của bạn, cái Tâm cũng thôi hỏi, chuyện tình cảm tế nhị, người biết điều biết ngừng lại đúng chỗ.
"À... mình cũng không biết..." Việt Chinh cũng chợt nhớ đến chuyện hôm qua. "Cậu ấy bảo là chị gái thì phải?"
Hôm qua rối rắm, hôm qua cũng muốn biết người kia là ai nhưng sau khi được tỏ tình thì mọi thứ trên đời đều bị quăng hết sau lưng rồi, không nhớ để hỏi gì với Trí cả.1
"Cậu không rõ là bạn gái cũ hay chị gái? Thế cậu vẫn bỏ qua cho cậu ấy như thế à? Việt Chinh ơi sao cậu dễ thế!"
"Cái đó... mình đã đồng ý qua lại gì với Trí đâu, đâu có tiện hỏi han các kiểu..." Việt Chinh lí nhí.
"Hả? Chưa á? Chưa á? Thế thái độ của cậu như này là gì? Cậu ta thích cậu mà sao bộ dạng cậu như đang thương thầm cậu ta vậy?"
"Ây, bỏ qua đi!" Việt Chinh né tránh. "Cậu ổn chưa? Hôm qua như nào ấy..."
Cái Tâm tụt hẳn tinh thần khi nhắc đến chuyện cũ.
"Có gì đâu mà ổn với chả không, lớn tí thì tâm trạng cứ ba chấm như thế thôi. Ai chả thế."
"Ý Lan có nói 12 năm nhanh lắm, mình thực sự mong cậu thoả thích ở tuổi này. Mình có nghĩ, người với người làm sao không tránh khỏi chuyện ghen tỵ với nhau, huống hồ là những hoàn cảnh khác nhau. Cậu không được như mình, mình không được như cậu, chúng ta không được như bao người ngoài kia, nhưng tất cả mọi người đều có thể như nhau bằng thái độ sống, cách sống, và cách hưởng thụ thanh xuân, thời học sinh."
Thực sự Việt Chinh có nghĩ đến chuyện như thế, trước khi nó về nhà gặp phải Trí, nó đã miên man với mới hỗn độn mà cái Tâm để lại. Nó nghĩ đến nó, nghĩ đến cái Tâm, nghĩ đến những người xung quanh rồi nhận ra rằng ai cũng có thể như ai bằng cách hết mình cho hiện tại. Có lẽ là kết quả thu lại sẽ khác nhau, nhưng không phải là có sự nổ lực giống nhau và cảm giác trải nghiệm cũng sẽ như nhau sao?
Cái Tâm liếc mắt sang Việt Chinh, rõ là môi trường tạo con người. Nhìn đi, bây giờ Việt Chinh có thể triết lý rồi đấy.
"Ừ." Cái Tâm nói nhẹ. "Cậu không sai, nhưng mình cũng muốn nói là cuộc đời khi lớn hơn và lớn hơn nữa, bước chân con người luôn trật đường."
Việt Chính chỉ nhìn cái Tâm, sau đó im lặng. Hai đứa chúng nó xem như bỏ qua chuyện cuộc đời.
Ừ, học hành còn chưa ra đâu, nghĩ gì cho nhiều để trở nên khó sống chứ. Yêu đi đã.
..........
Tan học.
Việt Chinh dắt xe đạp ra khỏi nhà giữ xe đã thấy Trí đợi mình trước cổng. Cậu một tay bỏ vào túi quần, một tay giữ xe đứng dưới gốc bàng tránh nắng, cảnh này khiến Việt Chinh có chút cảm thán.
Đẹp trai!
Cũng là cảnh này khiến hồn Việt Chinh bay ngược trở lại cái hôm trưa Trí cặm cụi cho Việt Chinh ăn bàng, rồi nói một loạt từ ngoài hành tinh. Đến bây giờ Việt Chinh vẫn mơ hồ về loạt câu ấy. Không hiểu, không rõ, không nhớ.
Việt Chinh cứ mãi miên man giữa trưa cho đến khi cái vỗ vai nhẹ từ sau đưa hồn nó trở về hiện tại. Là Ý Lan, đứng cạnh lớp trưởng là Nhật Luân.
"Hả?" Việt Chinh ngơ ngác nhìn hai người cạnh mình.
"Trí chờ kìa, ngơ ngác gì thế?" Ý Lan nhắc.
"À..., cảm ơn, gặp lại sau nhé!" Việt Chinh cười gượng rồi gấp gáp chạy biến.
Ý Lan nghiêng đầu đưa mắt nhìn theo hướng Việt Chinh và Trí, sau con nhỏ huých tay Nhật Luân nhận xét:
"Hai cậu ấy vừa dễ thương vừa đẹp đôi nhỉ? Mong là hạnh phúc đến sau này luôn."
"Còn đi học mà, yêu đương gì." Nhật Luân nhíu nhíu mày đáp lại.
"Cậu nhạt nhẽo thế." Ý Lan bĩu môi. "Bây giờ cứng nhắc gì lắm chuyện yêu đương cấp III chứ? Yêu ở thời học sinh là đẹp nhất. Bây giờ lắm người lớn hoài niệm rồi tiếc nuối ngày xưa sao không yêu đó, còn người trẻ thì mong có người yêu lúc còn đi học."
Nhật Luân chỉ im lặng, cậu vẫn nhìn theo hai người mãi ngoài cổng. Không biết Việt Chinh nói gì mà Trí cười rất hiền, cảnh ấy trong cậu thấy đáng ghét. Đáng ghét vu vơ.12
"Về thôi." Nhật Luân vượt qua Ý Lan tìm xe đạp của mình trước.
Ý Lan thở dài, di chuyển đôi chân, trong lòng không ngừng hâm mộ Chinh và Trí. Hai người ấy thẳng thắn với tình cảm, chẳng bù với bản thân nó.
Ý Lan cũng mơ ước một chuyện tình học sinh đầy vị, cũng có người mình thích nhưng lại chẳng có dũng khí nói ra. Sợ là đến khi trưởng thành, Ý Lan cũng không thể mở lời với người ta được.
Nắng gắt,
tan trường,
trái tim cô độc...
Việt Chinh gấp gáp rời khỏi nhà xe vài bước đầu, nhưng khi gần đến Trí con nhỏ lại chậm chạp như gắn chì vào chân.
"Về." Thấy Việt Chinh, Trí cười nhẹ, nói ngắn gọn.
"À này..."
"Huh?"
"Hôm trước... cậu nói gì với mình ấy?" Việt Chinh lí nhí.
"Hôm trước? Hôm nào?" Trí hỏi lại.
"Hôm bạn cho mình ăn bàng."
"À, tỏ tình." Trí tỉnh bơ đáp.
Việt Chính ngượng chín mặt, đôi mắt con nhỏ vội ngó quanh để tránh người khác nghe thấy.
Ngại quá!
"Hmmm... không phải, cậu nói cái gì đó dài lắm." Việt Chinh cúi gầm mặt lí nhí.
"Mình tỏ tình thật mà." Trí cúi đầu nhìn người phía trước, nén không được cười rõ tươi.
Trông như thế này Việt Chinh đáng yêu lắm, người thấp bé, áo dài trắng, mặt đo đỏ không biết vì ngượng hay vì nắng.
"Không đùa với cậu đâu." Việt Chinh cau mày, đá nhẹ vào chân Trí một cái.
"Được rồi, viết ra cho cậu."
"Cậu cứ nói đi, nói chậm lại là được."
"Có đánh vần cậu cũng không hiểu đâu."
Việt Chinh: "...."
Trí mở balo lấy nhanh cây bút bi, dưới tán bàng mát rượi trước cổng trường, cậu trai thản nhiên cầm tay trái của Việt Chinh đang thả lỏng, viết một hàng công thức vào cánh tay cô bạn.
"Làm gì thế?" Việt Chinh hoảng hốt, muốn rút tay lại nhưng không được. Người kia nắm gì chặt thế.
"Chỗ này là tĩnh mạch từ ngón áp út chảy về tim đấy." Trí vừa viết vừa nói.
"Hả?"
"Nhớ đó. Giờ thì về thôi." Kéo ống tay áo dài xuống chỉn chu cho cô bạn, Trí cười cười với bộ dạng quen thuộc, đạp xe đi trước.
Ơ?
Việt Chinh vừa về đến nhà đã đóng kín cửa phòng. Con nhỏ mặc cho mẹ quát sao không rửa mặt rửa tay, vội vàng mở máy tính.
Rửa tay rồi dòng chữ Trí viết bị trôi đi thì phải làm sao?
Việt Chinh cẩn thận vén tay áo lên cao, tỉ mỉ nhập từng mớ công thức vào google. Hoá ra là công thức Hoá, hèn gì hôm ấy Việt Chinh chẳng nghe lọt từ nào.
Chẳng mấy chốc thông tin dòng công thức hiện ra hàng loạt trước mặt, Việt Chinh nhấp vào link liên quan nhiều nhất, chăm chú đọc.
Mãi đến năm phút sau, mười phút sau, mười lăm phút sau con nhỏ vẫn ngơ ngác trước màn hình máy tính.
Ừ thì hormone hạnh phúc, ừ thì hormone tình yêu, ừ thì tĩnh mạch nối liền với tim.
Việt Chinh che mặt, ngô nghê cười.
Con người kia... tỏ tình cũng kiểu cách.
Việt Chinh nằm dài ra giường, mắt vẫn chăm chăm vào dòng công thức Trí viết chỗ tay rồi lại cười như đứa dở. Bỗng dưng thấy ngọt ngào đến bệnh.
Cứ mãi theo dòng công thức dài dòng tẩm đường ấy, Việt Chinh mím môi, tim đập nhanh, tay hơi run rẩy lấy điện thoại bấm một tin ngắn.
Người nhận: Thành Trí.
Trí lén mở điện thoại dưới gầm bàn giữa cái im lặng đáng sợ trong phòng ăn, ngay sau đó cậu trai suýt nghẹn vì nội dung tin nhắn mà người thương gửi đến.
"Này, mình (y -0.75|x|)^2 + (0.75 x)^2 =1(*) cậu!"
Nhờ cậu giải Toán ư?
_______________2
(*) Chiếc Lá Cuối Cùng - O. Henry
(*)
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận