"Mình thích cậu ấy rất nhiều."
"Mình mách cô, mới nhỏ mà yêu đương!"
"....."
Việt Chinh cười khẽ, tắt máy tính nằm ra giường ôm trái tim nhốn nháo.
Sự khác thường của con gái khá rõ, trong bữa ăn, ba Việt Chinh liên tục đưa mắt tò mò, muốn nói gì lại thôi.
Ông không khắt khe, nhưng vợ ông thì có.
Nhân lúc vợ vào bếp, ông kéo ghế ngồi sát con gái rượu, hỏi khẽ:
"Con tính ở với ba mẹ bao lâu nữa?"3
Việt Chinh: "...."
Việt Chinh suýt sặc canh, trợn tròn mắt nhìn ba mình. Tự nhiên... lại hỏi kì cục như thế chứ?
"Cái gì ba cũng biết." Ông nháy mắt một cái.
"Ba..." Việt Chinh thở dài, khẽ gọi một tiếng.
"Ba không nói với mẹ con đâu. Dáng vẻ này y chang ba con hồi trước."
Việt Chinh: "..."
"Mẹ tỏ tình ba ấy ạ?" Chuyện này rõ khó tin.
Ba Việt Chinh khẽ cười, con bé dễ dụ, nói một tí đã lộ chuyện rồi.
"Ừ, hồi xưa mẹ theo đuổi ba dữ lắm."
"Nhưng mà hồi xưa không phải con gái sẽ rất e thẹn, xấu hổ, rồi phải giữ nghi lễ, phép tắc các kiểu ạ? Sao mẹ lại theo đuổi ba được?"
"Mẹ con thuộc dạng nữ sĩ, không như người ta."1
"À..."
"Hai ba con thầm thì gì đấy?" Từ bếp bước ra với tô canh rau muống, mẹ Việt Chinh thấy hai ba con to nhỏ không rõ ràng, nhíu mày lên tiếng.
"Ba nói ngày xưa mẹ theo đuổi ba." Việt Chinh rất thật thà khai báo.
Mẹ Việt Chinh: "..."
Ba Việt Chinh: "..."
Nuôi con gái không được gì cả!
Sau bữa ăn, Việt Chinh dọn chén phụ ba, mẹ đã nấu nướng thì được nghỉ ngơi. Chuyện này ba phân công rất rõ ràng.
Lúc rửa chén, ba Việt Chinh chắc chắn vợ đã nghỉ trưa mới bắt đầu nói tiếp chuyện với con gái.
"Thằng nhóc ấy như thế nào?"
Như thế nào là như thế nào? Việt Chinh chau mày. Hình như chuyện này.... không dễ để tâm sự với nhau, giữa phương diện là cha và con.
"Không nói ba cấm yêu đương."
Việt Chinh: "...."
"Thằng nhóc ấy tốt với con không?"
"...."
"Có ạ." Hình như ngoại trừ ba mẹ thì tính đến nay, Trí là người tốt nhất với Việt Chinh.
"Tốt như thế nào? Có thật tình hay là chỉ trên lời nói?"
"Rất tốt và thật tình ạ."
Sau đó hai ba con lại im lặng, người rửa xà bông, người rửa lại nước sạch. Căn bếp chỉ có tiếng va chạm chén bát.
"Ba không cấm nhưng đừng lơ là việc học."
"Con biết mà!"
"Đừng để mẹ con biết. Nữ sĩ nhà mình không muốn con yêu sớm đâu."
"Dạ."
Việt Chinh ngoan ngoãn khẽ đáp, sau lại tủm tỉm cười. Vừa nãy không ăn tráng miệng nhưng vẫn thấy có vị ngọt lan tận cả người.
À ừ, hạnh phúc có vị ngọt.
—
Việt Chinh đội nắng đạp xe lên tận nhà sách lớn phía đường đến trường để tìm mua vài cuốn tham khảo. Những đứa có máu mọt như Việt Chinh hễ cứ đến nhà sách thì y như rằng chân mọc rễ bám ở đấy quên đất quên trời. Ý định mua 3 cuốn sách của Việt Chinh vì thế mà kéo dài từ 1h đến 5h30, gần tối.1
Rời nhà sách, Việt Chinh ngó sang bên kia đường thấy hàng chuối chiên dạo bụng lại nổi cơn biểu tình. Ừ đấy, chủ nhân cái bao tử bao năm đi học chẳng mấy khi ăn vặt, lên cấp III vài tháng liền học tính ăn nhiều làm cái bao tử nhỏ bé lớn hơn, lại sinh tật khó chiều. Chẳng hạn như bây giờ, nó nhất quyết đòi Việt Chinh sang đường lấp đầy cơn thèm chuối chiên đang thơm phức ở đằng kia.
"Lấy cho con 5 miếng đi ạ." Việt Chinh dựng xe sát đường, lễ phép nói với dì lớn tuổi kia số lượng cần muốn.
"Sáu miếng đi, vừa chẵn 6 ngàn."
Việt Chinh: "...."
Nhưng mà... một tờ 5 ngàn sẽ tiện hơn mà?
"Dạ thôi, con ăn không nhiều lắm. Dì cứ lấy cho con 5 miếng thôi." Việt Chinh cười gượng từ chối.
"Lấy sáu miếng đi con, ăn nhiều mau lớn, chuối cũng tốt cho sức khoẻ mà."
Việt Chinh: "..."
Nhưng mà... chuối chiên ngoài đường, bụi bặm, chiên với dầu qua nhiều lần sử dụng thì đâu có tốt lắm.
"Dì cũng sắp hết hàng rồi, mua nốt đi con."
"Thế... cứ lấy cho con 6 miếng đi ạ."
Mua chuối chiên lại tốn gần 10 phút, đã vậy từ một tờ năm ngàn lại thành một tờ năm ngàn và một tờ một ngàn.
Nhưng dù sao mình cũng ăn đủ số tiền phải trả, thế Việt Chinh lại chẳng nghĩ nhiều mà quay đầu xe về nhà.
Nhưng chưa ngồi vững trên yên xe, tay Việt Chinh đã bị giữ cứng lại, không biết từ đâu lại có cụ già nước mắt giàn giụa, giọng nói già yếu lại run bần bật, khẩn cầu với Việt Chinh:
"Nhật Vy? Nhật Vy! Sao con lại lang thang ở đây? Về với nội, ngoan, về với nội."
Việt Chinh ngơ ngác, sau lại bối rối gỡ tay mình ra khỏi bàn tay gầy nhom đang giữ chặt, giọng nói có ý dỗ dành:
"Bà ơi, bà nhầm người rồi, con không phải Nhật Vy gì đó đâu ạ."
"Nhật Vy mà, Nhật Vy đừng giận nội được không? Theo nội về, nội để con học võ như con muốn, nội nấu cơm chiên cho con ăn. Ngoan con."
"Bà.... bà ơi, bà nhầm người rồi. Con..." Việt Chinh gần như muốn khóc. Tình huống này làm sao đây chứ?
Việt Chinh không dám mạnh tay vì sợ bà cụ ngã, nhưng giải thích lại không thấm vào đâu được. Nhưng mà...
"Vậy... con về với bà, bà dẫn con về nhà được không?" Việt Chinh gượng cười, thoả hiệp.
Con nhỏ nghĩ, để cụ già như thế này lang thang là chẳng gì tốt đẹp, lỡ gặp tai nạn bản thân nó sẽ không thoải mái. Mà theo lời bà cụ thì muốn tìm cháu về nhà, như thế chắc chắn là bà ấy sẽ biết đường về nhà thôi. Thế nên cứ theo bà đi, như đưa bà về với người nhà rồi nó sẽ đi.
Cách giải quyết quá tuyệt ấy chứ!
Cứ theo ý của bà cụ và cách nghĩ của Việt Chinh, một già một trẻ theo ánh chiều tà cuối trời dắt díu rời đi.
Bà cụ vui vẻ nắm tay Việt Chinh nói không ngừng nghỉ, một câu Nhật Vy, hai câu cũng Nhật Vy. Việt Chinh dắt xe nhìn vẻ mặt vui mừng của bà cụ lại có chút xót xa. Đến tuổi lẫn trí sao người nhà lại không chăm sóc kĩ?
"Nội!"
Suy nghĩ ấy vừa dứt, phía sau lưng hai bà cháu đã vang lên tiếng gọi lớn. Việt Chinh giật mình quay đầu lại.
Ơ... người kia chẳng phải trưởng lớp kế sao?
"Ơ..."
"Luân hả? Nhìn này, nội tìm thấy Nhật Vy rồi, nó cũng theo nội về nhà đó. Đi, đi về con. Về nhà nội nấu cơm chiên cho hai đứa."
Bà cụ thấy cháu trai lại càng thêm vui vẻ, cái dáng già yếu chậm chậm nắm lấy tay cậu thanh niên kéo đi.
"Nội..." Nhật Luân nhăn mặt nhìn bà cụ, lại chuyển kiểu vô cùng thắc mắc nhìn cô bạn lớp A1.
"Cái này... có lẽ bà của cậu nhầm người. Nhưng mà... nhưng mà tối rồi, mình mình..." Lắp ba lắp bắp, Việt Chinh nuốt nước bọt giải thích, vì ánh mắt cậu kia trông đáng sợ quá.
"Mình biết rồi. Cảm ơn cậu." Nhật Luân khẽ gật đầu. Nhìn qua cậu cũng biết lý do tại sao bà của mình lại đi cùng Việt Chinh.
"Nội, về nhà thôi." Nhật Luân kéo tay bà cụ khỏi Việt Chinh, hạ giọng đầy dỗ dành.
"Thì về, cả Nhật Vy nữa."
"Cậu ấy không phải Nhật Vy."
"Là Nhật Vy, là Nhật Vy mà! Con ghét Nhật Vy, con không muốn Nhật Vy về phải không? Tránh ra, nội dẫn Nhật Vy về!" Bà cụ nổi nóng, vừa quát lớn vừa hất tay Nhật Luân khỏi mình, sau đó lại ôm chầm lấy Việt Chinh đòi về nhà.
Tình huống này Việt Chinh chỉ biết gượng gạo giương mắt nhìn Nhật Luân.
Chứ bây giờ biết tính thế nào chứ?
"Nội." Nhật Luân khẽ thở dài, gọi bà một tiếng.
Trời ngả màu đậm, đèn đường cũng sáng, như thế này thì phiền người ngoài như Việt Chinh vô cùng còn gì?
Cậu trai đưa mắt nhìn bà ôm chặt lấy Việt Chinh, lại thở dài mấy lượt, sau mới lấy điện thoại gọi một cú:
"Ba, nội ở đây. Nhưng mà có chút rắc rối rồi."
Chẳng mấy chốc, người mà Nhật Luân gọi là ba xuất hiện, ông đi cùng một người phụ nữ, chắc là vợ.
Việt Chinh khẽ cúi đầu chào mấy vị phụ huynh. Ba mẹ Nhật Luân cũng khẽ cười với cô gái nhỏ đang bị bà cụ ôm cứng.
"Mẹ, đây không phải Nhật Vy, mẹ về với tụi con."
"Các người toàn nói dối! Chưa già như bà già đây đã lú lẫn không nhận ra con cháu. Đây là Nhật Vy, Nhật Vy của bà cùng bà về rồi." Bà cụ khó dỗ, nhất định bác bỏ mọi lời nói, cứ khư khư ôm lấy Việt Chinh nhận định là Nhật Vy.
Nhật Luân thở dài mấy lượt, nhìn sang Việt Chinh đang bị động với chiếc xe đạp, vài cuốn sách, bịch chuối chiên, không biết cậu nghĩ gì, lại dịu giọng dỗ dành:
"Nội, đúng là Nhật Vy rồi."
Việt Chinh giật thót, ấy ấy cậu lớp kế ơi, bọn mình không thể nào có cùng huyết thống nhé!
"Nhưng mà bây giờ Nhật Vy phải mua sách để đi học, Nhật Vy lại muốn mua thêm chuối chiên cho nội, không có về cùng nội được. Nội về trước đi, lát con dẫn Nhật Vy về được không?"
Dứt lời, cậu nháy mắt với Việt Chinh, mong sự diễn xuất có hồn từ cô bạn.
Việt Chinh tròn mắt nhìn Nhật Luân, mấy cái nháy mắt cũng nhanh chóng làm não Việt Chinh hoạt động lại, con nhỏ lập tức hùa theo kịch bản Nhật Luân vừa viết và diễn:
"A... đúng rồi bà.., à đúng rồi nội, con... con phải mua thêm sách, rồi... mua thêm chuối chiên nữa. Lát... lát... con về..." Việt Chinh lại lắp bắp, nói dối không phải sở trường, mặc dù là không hại gì cả.
"Nội đi theo cũng được."
"Mẹ, mẹ đi theo Nhật Vy không tập trung mua sách được đâu. Mẹ theo con về trước, Nhật Luân và Nhật Vy sau khi mua xong đồ sẽ về nhà. Nhanh lắm." Ba Nhật Luân khẽ cười, cũng rất tự nhiên diễn theo đoạn kịch hai đứa nhỏ đã viết.
"Thật không?" Bà cụ vẫn giữ chặt Việt Chinh, nghi ngờ nhìn một đám người hỏi lại.
"Con sẽ về nhanh với nội." Việt Chinh cười nhẹ, nắm chặt lấy tay bà cụ cam đoan. Lần này không còn quá gượng gạo.
"Vậy phải nhanh về với nội đó."
Bà cụ thoả hiệp, được ba mẹ Nhật Luân dẫn về, đi được một đoạn xa vẫn lưu luyến nhìn về phía Việt Chinh.
Người đi khuất, Việt Chinh thở mạnh một hơi, đưa tay lau mồ hôi ướt đẫm hai bên mai tóc.
Căng thẳng quá!
"Xin lỗi cậu!" Nhật Luân khẽ lên tiếng.
"À, không sao đâu." Việt Chinh vội lắc đâu.
"Bà mình hơi lẫn, lúc chiều cả nhà bận dưới bếp có tí bà lại đi mất, mình..."
"Mình hiểu mà, không sao cả. Không phải lỗi của bất cứ ai, mình cũng không phiền. Mình phải về đây."
Đối với Nhật Luân, Việt Chinh vẫn không quá thân. Xong chuyện rồi thì phải về thôi. Không có gì để nói dài dòng cả.
"Mình đưa bạn về."
"Á? Thôi không cần, chưa tối lắm ấy. Không phải phiền như vậy." Việt Chinh vội từ chối.
"Nhưng từ đây mà chạy ngược về nhà cậu xa lắm, phải qua khu đồng vắng, cậu không sợ lại như lần trước à?"
Việt Chinh im bặt.
Vốn dĩ đã quên rồi...
"Mình đưa cậu về." Nhật Luân cũng nhận ra mình lỡ lời, nhẹ giọng nói một lần nữa.
"Mình gọi Trí, khỏi mất công cậu đi mấy vòng." Việt Chinh từ chối.
Phải gọi Trí, bạn trai đương nhiệm của Việt Chinh.
"Chờ Trí lên đây phải nửa tiếng nữa, rồi nửa tiếng nữa để về đến nhà. Trễ rồi, hai người cũng không chắc an toàn đâu. Mình đưa cậu về, sau sẽ bắt taxi trở lại."
Việt Chinh: "...."
Như thế... hình như cũng hợp lý. Bây giờ trời vẫn còn khá tỏ.
"Vậy.... phiền cậu..." Việt Chinh ngượng ngùng nói.
"Không phiền." Nhật Luân ngắn gọn đáp, cùng lúc đưa tay lấy chiếc xe đạp từ tay Việt Chinh quay đầu lại. "Dù sao cũng tại bà mình cậu mới bị trễ. Lên đi."
Việt Chinh mím môi, chậm chạm ngồi lên yên sau. Chiếc xe nhỏ xinh gia nhập làn đường mà di chuyển.
Việt Chinh thấp, Nhật Luân cao, chiếc xe đạp vừa với Việt Chinh đương nhiên sẽ khó khăn với Nhật Luân. Đạp xe thấp như thế rất nhanh mỏi, Việt Chinh cũng nghĩ thế, ngồi yên sau con nhỏ lại không khỏi thấy kì kì.
"Cậu có mệt không? Có khó đạp không? Hay để mình chở cậu?"
"Ngồi im."
Việt Chinh mím môi im bặt. Khí thế này... rõ đáng sợ. Nếu như là Trí, cậu trai sẽ cười rồi từ nói có thể làm được.
"Cậu nghĩ nếu cậu chở mình thì xe có nhúc nhích không?" Nhật Luân nói thêm một câu.
Việt Chinh: "..."
Việt Chinh đuối lý, không nói thêm gì nữa, cứ để Nhật Luân còng lưng lái chiếc xe nhỏ xíu của mình vượt đường dài.
Trời tối dần, xung quanh chỉ vài chiếc xe chạy qua lại, bên tai Việt Chinh chỉ có tiếng gió, tiếng hơi thở của bản thân, và của người đang lái. Không khí có phần ngột ngạt, Việt Chinh ngó trước ngó sau, chưa đi đến nửa đường về nhà nữa. Sao đoạn đường như dài gấp đôi.
Việt Chinh thấy hơi đói, nhớ tới bịch chuối chiên vẫn chưa ăn xong liền giật giật áo Nhật Luân:
"Cậu... đưa mình bịch chuối chiên trong giỏ xe được không?"
Nhật Luân im lặng với tay lấy chuối chiên cho Việt Chinh, rồi lại im lặng đạp xe tiếp. Chỉ là... mấy cái giật áo khi nãy làm tim cậu cũng giật mạnh hơn bình thường thì phải. Chắc có lẽ vì phải ra sức đạp xe thôi.20
Việt Chinh ngồi ngay ngắn ở yên sau ăn từng miếng chuối chiên đã lạnh ngắt, nhưng vẫn ngon nên con nhỏ chẳng bắt bẻ gì.
Ăn đến miếng thứ 4, Việt Chinh mới giật mình để ý. Ăn như vậy... có tăng cân làm Nhật Luân thêm mệt không? Hay có làm Nhật Luân đói không?2
"Cậu có muốn ăn không?" Việt Chinh khẽ hỏi.
"Không." Nhật Luân từ chối.
Nhưng sau đó vài giây cậu lại đổi ý:
"Cho mình miếng đi."
"Á? À được." Việt Chinh hơi hoảng, đưa nhanh miếng chuối chiên về phía trước.
"Trời tối rồi, mình không tiện lái một tay đâu."
Ừ? Thì thế nào?
"Cậu đưa cao lên tí, mình cắn."
Việt Chinh: "..."
Cái này... được thôi. Vì cậu ta không tiện thật mà. Lại đang phiền cậu ta chở về nữa.
Trời tối hẳn, dưới ánh đèn đường mờ mờ, cậu trai cao cao đèo cô bạn nhỏ nhỏ trên chiếc xe xinh xinh chậm chạp leo dốc. Lại có cảnh người khó xử đưa bánh tận miệng, kẻ vui vẻ cắn từng miếng chuối đầy dầu vốn không vừa miệng mình.
Cả một đoạn đường dài cuối cùng cũng vào con hẻm nhà Việt Chinh.
Nhật Luân theo chỉ dẫn, bẻ lái vào hẻm thì có tiếng gọi từ xa không rõ. Việt Chinh quay đầu, kia là Trí mà.
"Dừng, dừng đi." Việt Chinh vỗ mạnh vào lưng người ngồi trước.
Nhật Luân thắng gấp, mất đà, cả mặt Việt Chinh cứ thế đập vào tấm lưng rộng của cậu.
Việt Chinh ôm mũi, cái đau làm con nhỏ không để ý gì nữa. Nhưng với Nhật Luân... cái đụng chạm ngoài ý muốn này, đúng là...
"Sao cậu lại ở đây?" Trí đến gần, ngạc nhiên vô cùng khi thấy sự có mặt của lớp trưởng.
"Đưa cậu ấy về." Nhật Luân bình thản trả lời.
"Cậu làm sao? Có chuyện gì hả?" Trí dời tầm mắt sang Việt Chinh, cúi người ân cần hỏi.
"Không đâu." Việt Chinh lắc đầu. "Tại kẹt tí chuyện, trễ rồi nên Nhật Luân đưa mình về."
"Mà tới đây được rồi ấy, cậu ra đường lớn gọi taxi đi, mình về với Trí." Việt Chinh xuống xe, chỉ ra phía đường lớn nói Nhật Luân.
"Ừ." Nhật Luân cũng xuống xe, giao xe lại cho Việt Chinh, nhỏ tiếng đáp lại.
"Cảm ơn cậu." Việt Chinh cười tươi, chân thành cảm ơn một tiếng.
"Việc phải làm mà." Nhật Luân lơ là đáp.
"Để mình gọi taxi cho, khu này mình biết." Đưa mắt nhìn hai người cảm ơn qua lại, hai đầu mày Trí giật giật, cậu vội lên tiếng, dường như để chứng minh mình có mặt.
"Được."
Hai cao một thấp đứng ngay con hẻm nhỏ chờ taxi tiễn người. Gió cuối Thu ban tối hơi lạnh, xào xạc vài tiếng lá, cây khẽ rung, vài chiếc lìa cành, chiếc đáp xuống mặt đất, chiếc bay đi nơi xa, chiếc khẽ vướng ngay mái tóc đen nhánh của Việt Chinh.
Cảnh này đẹp như mơ, Nhật Luân hơi thẩn thơ nhìn. Trong lúc ngơ ngẩn, cậu vô thức đưa tay về phía Việt Chinh, nhưng chưa chạm vào đã thấy bàn tay khác chạm.
"Lá trên tóc." Trí huơ huơ chiếc lá trước mặt Việt Chinh, cười thật hiền.
"Đưa mình xem." Việt Chinh cầm lấy, cũng vui vẻ nói gì đó với cậu bạn.
Hai người bơ đẹp trai đẹp bên cạnh.
Đây là chuyện vừa ý Trí.
Taxi chẳng mấy chốc đến chỗ đầu hẻm, Nhật Luân chào hỏi đơn giản rồi ngồi vào xe. Trí để Việt Chinh giữ xe đạp, tự tay đóng cửa xe cho lớp trưởng, trước khi cả hai bị ngăn cách bởi tấm kính, cậu khẽ nói:
"Cậu ấy là bạn gái mình rồi." Lời nói nhẹ bâng, nhưng lạnh hệt gió Đông sắp kéo về.
Xe lên đèn rời đi.
"Điện thoại cậu đâu?" Vừa trở lại cạnh Việt Chinh, Trí đã nhăn mày hỏi.
"Điện thoại? À..." Việt Chinh lôi điện thoại từ túi quần, bấm vài phím. "Tắt nguồn rồi."
"Lần sau ra ngoài đừng để như vậy nữa." Trí cởi áo khoác, khoác lên bờ vai run run vì từng cơn gió, khẽ nói.
"Ừ." Việt Chinh mím môi, mặt nỏng hổi.
Khụ, hành động đầy nam tính này... hình như càng làm Trí đẹp trai hơn.
"Mình nhắn tin cho cậu, không thấy trả lời nên qua nhà cậu, ba cậu nói bạn đi nhà sách."
"Oh."
"Sau đó ba cậu nói mình cũng đi nhà sách đi."
Việt Chinh: "..."
"Mình cũng bảo với ba cậu là mình đi, nhưng mà mẹ sai mình mua đồ, mình phải lên tạp hoá mua trước, không ngờ cậu về trễ như vậy. Phải nhờ Nhật Luân đưa về nữa."
Việt Chinh ngước nhìn Trí, giọng điệu này... hình như hơi nghiêm khắc, hả?
"Mình... đáng lẽ là về sớm. Mà gặp bà nội cậu ấy nhận nhầm cháu gái, thế cò kè cả buổi mới dỗ bà ấy về nhà mà không mang theo mình. Mình tính gọi cho cậu, thật đó, mà hình như rất mất công. Với lại cậu ấy nói cậu ấy bắt taxi."
Trí khẽ cười, dáng vẻ kể chuyện có chút gấp gáp của Việt Chinh trông yêu chết được. Cậu không có ý gì cả, nhưng Việt Chinh có ý không muốn cậu giận.
"Cậu... ăn chuối chiên không?" Việt Chinh nhìn xuống tay mình, bịch chuối chiên vẫn còn 1 cái.
Trí cười rõ tươi, cúi đầu há miệng.
Việt Chinh sững người, ý gì chứ?
Nhưng người cao cao kia vẫn há miệng, mắt trông chờ. Việt Chinh ngó trước ngó sau, rồi lấy miếng bánh đưa vào miệng Trí.
"Lần sau cứ gọi nhé? Mình có thể bắt taxi lên đưa cậu về. Không phiền người ngoài."
"Ừ, được."
"Về thôi, ba cậu chờ rồi đó."
Hai chiếc xe đạp, một cao một thấp khuất dần sau con hẻm.
______
Việt Chinh làm xong bài tập, ra phòng khách uống nước lại thấy ba mình ôm chăn nằm ở sofa, không khỏi ngạc nhiên.
"Ba! Sao ngủ ở đây?"+
"Ừ, nữ sĩ cảm thấy mất mặt khi con biết ngày xưa nữ sĩ tán ba nên khoá cửa phòng rồi."6
Việt Chinh: "...."
______
Lảm nhảm - ing =)))
Các cậu ạ, khi mình chấm hết chương này, mình cảm thấy chương mở đầu gần 1000 từ bây giờ không liên quan cái khỉ gì cả. =)))
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận