Cái nắng ban trưa không quá gay gắt vào những ngày cuối Thu, nhưng ánh mắt của thầy Tổng phụ trách thì gắt hơn cả nắng ở thung lũng Chết*.
*Thung lũng Chết (Death Valley) nằm giữa hai bang California và Nevada của Hoa Kì, toạ độ ở Tây bán cầu. Nơi này là nơi có nhiệt độ cao nhất Thế Giới với kỉ lục 56.7•C. (Theo Wikipedia).
Việt Chinh cúi đầu, tay trái tay phải thay phiên nhau siết chặt từng ngón tay.
Bây giờ con nhỏ không còn ngồi ở phòng giáo viên riêng lẻ với Nhật Luân mà đứng xếp hàng với cả lớp ngay hành lang khu nội bộ nhà trường.
Chỉ mới cách đây không bao nhiêu phút, tiếng ồn ào từ phía hành lang hai lớp truyền đến tận khu giáo viên. Việt Chinh hay Nhật Luân chỉ kịp nhíu mày thắc mắc đã thấy thầy Tổng mặt mày đen xì, tay cầm thước gỗ dẫn cả đoàn học sinh về phía nội bộ.
Thầy Tổng bước vào cửa, thấy Việt Chinh và Nhật Luân liền như bị đổ thêm dầu vào lửa, giận đùng đùng bắt cả hai đứng vào hàng, bắt đầu mắng quát.
Tai Việt Chinh ong ong, cả đầu rối loạn, não chỉ tiếp thu được vài từ gì mà đánh nhau như côn đồ, ở trường học lại như không có học,...
Hai tay Việt Chinh càng siết chặt lại với nhau.
"Nói tôi nghe xem, có còn xem tôi là giáo viên không hả? Có còn xem phép tắc ở đây không hả? Muốn là đánh nhau được sao?" Thầy Tổng quát lớn vào mặt cái Tâm, mặt đã đỏ bừng vì tức giận.
"Em làm gì đều có lý do, tại sao thầy không hỏi tại sao em làm như thế trước đã!" Cái Tâm nắm chặt hai tay, rõ ràng từng chữ đáp lại với vẻ không phục.
"Bây giờ em còn bắt bẻ tôi à?! Cho dù có bất cứ lý do gì thì em cũng không được phép xông vào lớp người ta rồi ra tay như những kẻ côn đồ, hiểu chứ?! Em có biết hậu quả như thế nào không? Em có nghĩ đến việc hành động của mình bị kỉ luật, bị ghi chép lại học bạ, rồi sẽ ảnh hưởng đến tương lai của em như thế nào không? Em nghĩ mình đủ thông minh hơn cả tôi à?!"
Thầy Tổng rất giận dữ quát lớn, lời lẽ nghiêm trọng đến nỗi Việt Chinh phải nhắm tịt mắt lại.
"Vậy..."
"Em im lặng cho tôi!"
Cái Tâm mắt đỏ hoe muốn nói, lại bị thầy Tổng gõ thước mạnh xuống bàn ngắt ngang.
"Còn cán sự hai lớp làm gì? Chỉ mang cái danh hay sao mà để đến sự việc như thế này hả? Tất cả về hành lang quỳ hết cho tôi!"
Cơn giận của thầy Tổng đã lên đến đỉnh điểm, cái Tâm còn muốn lên tiếng liền bị Ý Lan đưa tay kéo lại, sau đó cưỡng ép cúi đầu dẫn cả lớp về. Mà Nhật Luân cũng chỉ nhíu mày nhăn trán vài cái cũng dùng mắt ra hiệu cho lớp mình rời đi.
Việt Chinh mím chặt môi, hai tay vẫn siết chặt, chân bước từng bước máy móc theo cả đoàn người.
Khuất khỏi tầm mắt thầy Tổng, Trí khéo léo đến gần Việt Chinh, tay cậu khẽ nắm lấy bàn tay đã ướt rượt mồ hôi của cô bạn. Cái nắm tay ấy chỉ vỏn vẹn vài giây rồi biến mất, đến nỗi Việt Chinh còn chưa kịp giật mình, chỉ đưa đôi mắt hơi ngơ ngác nhìn cái dáng cao nghều đi bên cạnh.
"Không sao đâu." Trí khẽ nói, giọng cậu hạ thấp thật thấp.
Trao một câu an ủi ngắn gọn, Trí đi vượt qua Việt Chinh theo lớp mình về phía hành lang.
Việt Chinh không thoát ra khỏi cơn mơ hồ của mình, mãi đến khi có người quay đầu lại, con nhỏ mới giật mình bước tiếp.
Hơi ấm từ đầu tay người kia vẫn còn lưu trên da thịt, lời nói khẽ kia vẫn con hiện hữu bên tai, Việt Chinh có chút bình tĩnh lại, nhanh chân về lớp.
Cả hai lớp theo lời thầy Tổng quỳ thành hàng ngay hành lang. Mặc cho cái nhìn đầy tò mò của nhiều lớp khác, chúng nó vẫn im lặng khoanh hai tay trước ngực, quỳ thẳng người.
Nhật Luân quỳ đầu hàng, đưa mắt nhìn Ý Lan bên hành lang bên cạnh, ý hỏi có chuyện gì. Ý Lan chỉ thở dài lắc nhẹ đầu.
Một mớ chuyện bế tắc.
Việt Chinh hỏi nhỏ một bạn cùng lớp, sau vài câu liền hiểu rõ tình hình. Con nhỏ lại theo thói quen mím chặt môi, siết chặt tay suy nghĩ miên man cái gì đó. Sau một hồi mới thả lỏng người, đưa tay mình đan vào tay cái Tâm đang quỳ bên cạnh.
"Cảm ơn cậu."
Cái Tâm đưa mắt nhìn xuống đôi tay đang nắm chặt, mắt đỏ hoe. Nhưng chỉ vài giây sau lại không kiềm được, để nước mắt lặng lẽ chảy từng dòng, thấm vào đôi môi khô nứt, mặn chát.
"Không sao đâu, đừng sợ."
Việt Chinh khẽ nói, tay càng siết chặt tay cái Tâm.
Việt Chinh có thể cảm nhận được cái Tâm đang sợ. Lời nói của thầy Tổng đánh trúng nỗi sợ hãi của bất kì một đứa học sinh nào, Việt Chinh sợ, cái Tâm cũng sẽ sợ. Ai lại không sợ sau bao năm đi học, trong học bạ lại lưu việc xấu của bản thân, ảnh hưởng đến cả một tương lai.
A1 trầm xuống, len lén nhìn từng giọt nước mắt của cái Tâm mà trong lòng từng đứa đều trở nên tê tái.
Bọn nó sai rồi, đáng lẽ bọn nó không nên hùa theo, không nên kích động trước để cái Tâm phải gánh hết hậu quả. Đáng lẽ tụi nó phải có cách giải quyết trưởng thành hơn...
Cuối Thu trời dịu, nhưng lòng những đứa trẻ đang lớn lại nổi từng cơn sóng vừa bất an, vừa sợ hãi.
10A1 và 10A2 chỉ quỳ trước hành lang 15', dù sao cũng đang trong tiết học, giáo viên chủ nhiệm và giáo viên bộ môn hai lớp đều lời ra tiếng vào, từng chút thấm vào tai thầy Tổng, cuối cùng bọn nhỏ được phép vào lớp tiếp tục ngày học.
Trí đứng chờ Việt Chinh ngay nhà xe lúc tan học, vừa thấy người đến gần, cậu liền nói:
"Để xe ở đây nhé? Mình chở cậu về. Trông mệt hết hơi rồi."
Việt Chinh nhìn xe mình, rồi nhìn sang Trí. Lưỡng lự một hồi cũng gật đầu. Quả thật hôm nay rất mệt.
"Cậu có khoá xe không?" Trí hỏi.
"Có."
"Đưa đây, mình khoá lại cho."
"Mình kẹp ngay giỏ xe luôn rồi."
"Vậy dắt xe mình qua chỗ mát đứng đi, mình khoá xong sẽ đưa cậu về."
"Được."
Việt Chinh nhận lấy xe của Trí, theo lời cậu dắt về phía gốc bàng tránh nắng. Còn Trí tìm thấy xe Việt Chinh, dắt về một góc, hì hục khoá xe của cô bạn lại.
Từ góc độ của Việt Chinh hướng về phía Trí chỉ thấy tấm lưng vẫn chưa đủ trưởng thành kia cõng nắng, cẩn thận khoá xe cho mình. Áo sơ mi trắng kia theo nắng càng sáng, và dường như trong mắt Việt Chinh, cả người Trí đều sáng, như một thiên thần không cần cánh.
Việt Chinh lại lao vào cơn mơ màng, đến khi ngay vai được vỗ nhẹ vài cái mới bừng tỉnh quay sang.
"Cậu có nhớ lời mình lúc sáng không?"
Nhật Luân một tay giữ balo, một tay đút vào túi quần khẽ hỏi.
Lúc sáng, trước khi cả hai lớp ẩu đả, Nhật Luân đã mở lời hỏi Việt Chinh một việc. Nhưng sau đó vì chuyện của lớp mà cả hai cũng quên đi mất.
Việt Chinh nhìn Nhật Luân một hồi, những lời nói lúc sáng từ cậu lớp trưởng kế bên được sắp xếp lại trong đầu, hoàn chỉnh lại để suy nghĩ.
"Mình nhớ." Việt Chinh gật đầu.
"Cậu sẽ suy nghĩ chứ?"
"Ừ..."
Nhật Luân định nói thêm gì đó, nhưng thấy Trí lại gần lại thôi. Cậu nhanh chóng tạm biệt cả hai rồi ra về cùng Ý Lan đã ở cổng chờ trước đó.
"Chuyện gì thế?" Trí cúi đầu hỏi.
Việt Chinh chỉ lắc đầu.
"Cậu bệnh à?"
Trí nhìn thấy sắc mặt Việt Chinh không tốt, liền cúi người sát mặt Việt Chinh hơn, khẽ hỏi.
"Không." Việt Chinh lắc lắc đầu. "Chắc cả ngày hôm nay căng thẳng quá, mình hơi mệt."
"Thế về thôi." Trí giữ chiếc xe đạp lại, sẵn sàng rời đi.
"À mà đội lên đi." Lúc Việt Chinh chuẩn bị ngồi lên yên xe, Trí nhìn trời nắng liền tháo chiếc mũ lưỡi trai của mình đội lên đầu cô bạn.
"Thế cậu thì sao? Nắng mà. Cậu đội đi, mình ngồi sau tránh nắng từ lưng cậu được mà."
Tránh nắng từ lưng cậu... ồ... Trí lặp lại câu nói của Việt Chinh trong đầu, tự dưng lại thấy vui vẻ và thành công khó tả. Cảm giác có thể để một người tin tưởng rằng mình bảo vệ được họ, lại là người mình thích thật sự rất vẻ vang.
"Không sao đâu, nắng không gắt." Trí lắc đầu từ chối Việt Chinh đang cố trả chiếc mũ lại cho mình, sẵn lại mạnh tay kiên quyết đội chiếc mũ lên đầu Việt Chinh lần nữa. "Cậu đang mệt, đừng để say nắng."
Việt Chinh không từ chối nữa, hình như cũng không phải lần đầu được nhường mũ, nhưng lần này cảm giác ngọt ngào đến lạ. Ừ nhỉ, quan hệ của cả hai là trên mức tình bạn cơ mà.
"Về nhé?"
"Ừ."
Chiếc xe đạp rời trường, theo chân Trí quay từng vòng, chở người, chở cả ngây ngô đầu đời cùng hoà vào nhịp tim mạnh mẽ.
"Lúc sáng sao thế?" Rời trường một đoạn, Trí lên tiếng.
"À..." Việt Chinh một tay níu chặt chiếc áo sơ mi của Trí, một tay giữ tà áo dài của mình, nhớ lại chuyện lúc sáng nhưng lại không biết phải mở lời làm sao.
Nói sự thật rằng cái Tâm mở tài liệu bằng vở của mình nên cô giáo hiểu lầm? Hay là nói như cô giáo đã hiểu lầm là mình gian lận?
Nếu nói sự thật, Trí sẽ có cái nhìn khác về cái Tâm, có thể cậu ấy sẽ không ghét Tâm, nhưng sẽ có suy nghĩ không tốt về nhân cách của Tâm. Tâm là bạn Việt Chinh, bạn tốt, Việt Chinh không muốn Trí đã là một cái gì đó đặc biệt của mình lại nghĩ không đúng về bạn tốt của mình.
Nhưng nếu nói là mình gian lận thì liệu Trí có ghét Việt Chinh hay không?
"Cậu sao thế?" Mãi không thấy Việt Chinh nói tiếp, Trí đạp chậm lại, quay đầu kiểm tra Việt Chinh.
"Không, không có gì." Việt Chinh vội lắc đầu.
"Có một vài chuyện mình đủ hiểu và đủ phán xét, cả cậu và mình đều ở ngưỡng có thể biết rằng những gì xảy trước mắt và sự thật đôi khi không phải là một."
Vậy nên cậu không cần e dè mình.
Việt Chinh ngẩn người, chầm chậm tiêu hoá từng câu chữ từ Trí, sau lại cảm thấy có một chút xấu hổ. Sao Việt Chinh lại nghĩ Trí không thể thấu hiểu nhỉ?
"Cậu đã biết rồi sao còn hỏi mình?"
"Mình thích nghe cậu kể lại."
Chứng tỏ rằng mình thực sự có thể trở thành chỗ dựa cho bạn, bây giờ, sau này, và mãi mãi.
Việt Chinh khẽ thở dài, ngẫm nghĩ gì đó lại nói:
"Cấp III khác nhỉ? Mọi chuyện đều có thể trở trên nghiêm trọng. Ranh giới ảnh hưởng của hiện tại và tương lai mỏng manh lắm, như lời thầy Tổng mắng lúc sáng vậy."
"Cậu sợ à?"
"Sợ." Việt Chinh gật đầu.
Nhớ lại lời thầy Tổng mắng mỏ, bàn tay lại vô thức siết chặt chiếc áo trắng của Trí.
"Thầy sẽ không làm thật đâu. Nhưng lời thầy nói cũng không sai. Ý mình là chúng ta không còn trẻ con và mọi hành động cũng không ví lý do còn trẻ con mà bỏ qua. Bây giờ ấy à, làm gì đều phải biết chịu trách nhiệm rồi." Trí giữ giọng trầm trầm, vừa che nắng bằng tấm lưng, vừa ra sức đạp xe lên dốc.1
Việt Chinh không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn vào đôi giày mình, nghĩ thật kĩ vài chuyện vừa xảy ra.
"Lớn lên chán nhỉ... nhiều chuyện nhức đầu quá." Việt Chinh nhỏ giọng nói.
"Ừ."
"Cậu có muốn lớn lên không? Trở thành một người lớn?"
"Muốn."
"Ồ..." Có lẽ bản tính trong mỗi người con trai đều thế chăng?
"Lớn lên sẽ biết nhiều hơn, sẽ làm được nhiều điều hơn."
"Thế à? Cậu muốn làm gì?"
"Bảo vệ cậu."
Việt Chinh: "..."
Trí khẽ cười. Không cần nhìn cậu cũng có thể biết mặt Việt Chinh đỏ lên như thế nào rồi.
"Cậu có buồn chuyện khi sáng không?" Sợ Việt Chinh mãi ngại, Trí liền tiếp tục đề tài.
"À... cái lúc mình bị bắt đứng dậy, mình rất sợ, trước giờ chưa bao giờ mình bị như thế cả. Sau khi mà cô bảo lên phòng giáo viên, mình còn muốn khóc. Nhưng mà sau đó, mình nghĩ tới Tâm thì mọi chuyện không quá nghiêm trọng nữa..."
Trí vẫn duy trì từng vòng bánh xe, tai vẫn lắng nghe Việt Chinh thoải mái nói chuyện. Cậu nhìn đường phía trước, nhưng trong đầu lại hiện lên dáng vẻ sợ hãi của Việt Chinh khi bị cô giáo hiểu lầm, tiếp lại vẻ mặt cố gắng bình tĩnh, cố gắng không để nước mắt rơi khỏi khoé, tiếp đến là cái dáng nhỏ nhắn trong tà áo dài cúi gầm mặt bước từng bước nặng nề lên phòng giáo viên. Theo lời Việt Chinh, cậu có thể nghĩ ra tất cả dáng vẻ đó.
"Mình không hối hận gì cả, Tâm cũng vì mình mà gây chuyện lớn rồi."
"Ừ, cậu là cô gái tốt. Tâm cũng là cô gái tốt."
Việt Chinh cười tươi, rõ ràng rồi.
"Nhưng Tâm có sao không nhỉ? Lúc nãy cậu ấy nhất quyết không để mình ở lại cùng, lúc tiết cuối thầy Tổng gọi ấy. Như thế có được không?"
Việt Chinh sợ cái Tâm sẽ thấy cô đơn, cô độc, thấy cuộc sống không ánh sáng khi phải đối diện với thầy Tổng một mình.
"Cậu phải để Tâm giữ lòng tự tôn của cậu ấy. Không phải lúc nào cậu ấy cũng cần có người ở bên. Có những chuyện cậu ấy muốn một mình đối mặt để giữ cái cao ngạo của mình. Đừng nghĩ bản thân mình chưa đủ tốt, cậu ấy có lý do cả."
Việt Chinh lại im lặng. Có lẽ Trí nói đúng, cái Tâm là ai chứ, cô gái ấy kiên cường mạnh mẽ, trong mắt mọi người luôn luôn không lùi bước chuyện gì.
Việt Chinh ngẩng đầu nhìn tấm lưng đã thấm mồ hôi của Trí, chợt cảm thấy người trước mặt thật biết nghĩ. Bất giác Việt Chinh lại thì thầm:
"Nhiều lúc trông cậu như một người anh lớp trên vậy, cảm giác không giống bằng tuổi mình tí nào..."
Cảm giác cậu trưởng thành hơn tất cả, cậu có thể hiểu được Việt Chinh nghĩ gì, người xung quanh nghĩ gì. Cậu nghĩ về người xung quanh và hành động chuẩn mực không giống như những thằng con trai đang tuổi lớn lắm trò nghịch ngợm và điên dại.
"Người anh lớp trên à?" Trí nheo mày, nửa cười nửa không hỏi lại.
"Ừ, cảm giác thế."
"Bây giờ mình là bạn trai cậu rồi, cậu cũng có thể gọi mình là anh cho dù chúng ta bằng tuổi."
Việt Chinh: "..."
Trí lại khẽ cười, đường về hôm nay không hề thấy mệt. Ừ nhỉ, cậu đang chở hạnh phúc của mình, sao có thể thấy mệt?
Trái lại với không khí thoải mái của Trí và Chinh ở đường rẻ phải, thì đường rẻ trái Nhật Luân và Ý Lan đi song song nhau lại vô cùng bức bối.
Cả hai im lặng từ hôm qua đến tận bây giờ.
Nửa đêm ấy bà của Nhật Luân khóc lóc đòi cháu gái, hàng xóm lâu năm như Ý Lan cũng không yên ả được một đêm. Cũng vì chuyện của bà mà tâm tình Nhật Luân không được tốt, sáng sớm đã đến trường sớm, quên mất Ý Lan vẫn cùng mình đi hằng ngày.
"Mọi người tính thế nào thế?" Mãi sau, Ý Lan mới lên tiếng, hỏi một câu.
"Có tính rồi nhưng không biết có được hay không." Nhật Luân đáp lại, trong đầu hiện lên đoạn hình ảnh lúc sáng.
Việt Chinh thực sự có nét giông giống em gái cậu.
"Trở thành người nhà cậu?" Việt Chinh kinh ngạc hỏi lại.
"Chỉ là giả thôi."
"Giả cũng không được đâu!" Việt Chinh lắc đầu, nghiêm túc nói.
"Bà của mình không còn minh mẩn nữa, sẽ không có chuyện ngoài ý muốn gì xảy ra cả."
"Nhưng..."
"Mình không cầu xin cậu, mình chỉ hỏi ý kiến cậu thôi. Thật sự bà rất nhớ em gái mình, nhưng nó không còn nữa, và bà mình cũng không sống lâu được nữa."
Cuộc nói chuyện chỉ đến đó, khi bên ngoài ồn ào cắt ngang, và tiếp theo là cơn giận như núi lửa phun trào từ thầy Tổng.
"Chuyện rất khó à?" Ý Lan lo lắng hỏi lại.
"Không khó lắm." Nhật Luân lắc đầu.
Cậu nghĩ là được, đối tượng là Việt Chinh thì sẽ được. Cô bạn lớp kế ấy... thứ thể hiện rõ ràng nhất là tốt bụng, tốt đến đáng quan ngại.
Nhưng sự đáng quan ngại ấy bây giờ lại là lợi thế cho Nhật Luân.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận