Chiếc xe đạp của Trí vẫn xoay đều vòng xe trên đường, Việt Chinh ngồi phía sau tay nắm chặt gấu áo cậu, mắt nhắm nghiềng tựa đầu vào tấm lưng rộng.
Cảnh tượng vẻ ngoài bình yên nhưng trong lòng dậy sóng.
Trí đưa Việt Chinh về đến giàn hoa giấy quen thuộc. Dưới ánh đèn mờ mờ, bóng một cao một thấp tựa vào cổng, chỉ im lặng lặng nghe lá khẽ chạm lá.
Mọi thứ cứ tưởng đã dần lặng xuống, nhưng dường như nó chỉ lặng xuống để một cái gì đó thật lớn bùng nổ lên.
"Cậu vào đi." Sau một hồi im lặng, Trí cúi đầu nói khẽ với Việt Chinh. "Đừng nghĩ nhiều, hôm nay nghỉ ngơi thật tốt được không?"
"Mình bất an." Việt Chinh siết chặt hai tay mình, lí nhí nói.
"Có thể nhiều chuyện xảy ra quá nên cậu cảm thấy áp lực, ngủ một giấc để đầu óc thư giãn được không? Ngày mai chúng ta lại tính tiếp." Trí đưa tay nắm chặt lấy bàn tay đã lạnh ngắt của Việt Chinh, kiên nhẫn nói.
"Sẽ không có gì xảy ra đúng không?" Việt Chinh nhìn tay mình nằm trọn trong bàn tay của Trí, cái ấm áp dần dần lan sang da thịt dần dần khiến đầu óc cũng tỉnh táo.
"Tất nhiên rồi." Trí càng siết chặt tay Việt Chinh khẳng định. "Vào đi. Ngày mai nếu cậu mệt, mình sang lấy giấy xin phép cho, được không?"
Việt Chinh gật gật đầu, hai đứa trẻ lòng vòng trước cổng một hồi lâu cuối cùng cũng tách nhau ra, một vào trong, một đứng nhìn người đi. Chỉ là khi Việt Chinh chuẩn bị đóng cánh cổng, Trí lại không kiềm được mà gọi một tiếng.
"Lại đây."
"Sao thế?" Việt Chinh mơ màng hỏi lại, nhưng vẫn ngừng động tác đóng cửa mà quay trở lại trước mặt Trí.
Sau đó, cả người nhỏ nhắn của Việt Chinh được nằm trọn trong vòng tay của Trí.
Một cái ôm thật chặt vào ngày đã vào Đông.
Cằm Trí đặt ở đỉnh đầu ở Việt Chinh, cậu nhắm mắt, ghì chặt người trong lòng, thỏ thẻ:
"Nhắn cho mình một tin rồi hẳn ngủ nhé?"
"Ừm..." Việt Chinh úp mặt trước ngực Trí, gật gật đầu trả lời.
"Kể với ba mẹ cậu nếu cậu vẫn không yên lòng nhé?"
Việt Chinh vẫn như vậy gật đầu. Hai tay không tự chủ được vòng ra sau lưng ôm lấy Trí. Mọi thứ đã yên lòng rồi, vì con người đang ôm lấy mình đây.
Đến mãi một lúc sau Trí mới buông người trong lòng ra, Việt Chinh thật sự vào nhà, mãi đến khi thấy cửa đóng Trí mới rời đi.
Mọi chuyện xảy ra quá nhiều lại quá nhanh, khi nhìn thấy con gái trở về với bộ dạng hồn chưa về với xác, ba mẹ Việt Chinh cũng không hỏi gì nhiều, chỉ hỏi con gái có muốn nghỉ ngơi một vài hôm không, rồi dặn dò nghỉ ngơi sớm.
Gội sạch hết thảy sự nặng nề vương đầy trên cơ thể, Việt Chinh chỉ mang cái nặng lòng ngồi trước bàn học.
Cửa phòng vang lên vài tiếng gõ cửa, Việt Chinh khẽ đáp rồi từ bên ngoài cửa phòng mở.
"Uống một chút rồi ngủ." Đặt ly sữa lên bàn, mẹ Việt Chinh nhẹ giọng nói.
"Dạ."
"Mẹ ra nhé?"
"Mẹ ạ... Cái chuyện con từng bị doạ đợt trước rồi bảo vệ trường con bị bắt, mẹ còn nhớ không?"
Nghe con gái hỏi lại chuyện cũ, sắc mặt mẹ Việt Chinh ngay lập tức tái lại, bà vội vã hướng ra ngoài gọi to chồng mình, rồi hốt hoảng nắm lấy tay Việt Chinh hỏi dồn dập:
"Có chuyện gì? Con lại gặp phải chuyện gì?"
Nghe tiếng gọi gấp gáp của vợ, ba Việt Chinh bỏ ngang đống chén bát vẫn còn ngổn ngang lập tức chạy vào.
"Sao thế?!"
Việt Chinh lắc lắc đầu. Nhớ lại toàn bộ mọi chuyện, thật lòng kể đến sự bất an và sợ hãi của mình đối với người đàn ông gặp trước đó.
"Hoặc là vì ông ấy có cái gì đó đáng sợ sẵn rồi, mấy ngày nay con rất mệt, nên con sợ như thế." Đến cuối, Việt Chinh nắm chặt ly sữa nói.
Hai vợ chồng chau mày nhìn nhau, vốn dĩ đã nhẹ nhõm với tin tức kẻ biến thái bị bắt, nào ngờ mọi chuyện có vẻ không đơn giản như thế. Mẹ Việt Chinh nắm chặt tay con gái, mở lời bà không an ủi rằng mọi chuyện sẽ ổn, bà nghiêm túc nhắc nhở Việt Chinh phải suy nghĩ kĩ lại mọi chuyện, kể ra những gì thấy kì lạ hay lo lắng, về người đàn ông từ nhà Nhật Luân.
Bà không thể lúc nào cũng bảo vệ được con gái, nên cách bà bảo vệ là dạy con tự bảo vệ bản thân mình. Có thể đứa nhỏ của bà chỉ vừa trưởng thành, chỉ là một cô bé chập chững học cách sống thật với xã hội thực, nhưng không vì thế mà bà hoàn toàn nâng niu che chở.
"Từ mai để ba đưa đón con đi học. Đợi ba mẹ tìm hiểu một chút rồi con tính tiếp."
"Dạ."
"Con ngủ đi."
Cửa phòng đóng lại, Việt Chinh quay về với một mảnh lặng câm.
Trên bàn còn để lá thư chưa mở của cái Tâm. Nỗi bất an đã vơi đi rất nhiều sau khi nói chuyện với ba mẹ, lúc này Việt Chinh mới có tâm tư để xé phong thư.
Trang giấy trắng đơn giản được cái Tâm xé từ cuốn vở nào đó, màu mực xanh chắc cũng là từ cây bút thường ngày con nhỏ hý hoáy trên trường. Tâm viết không ẩu, nhìn nét bút có thể hình dung ra được dáng Tâm ngồi để viết mấy dòng gửi đến Việt Chinh rất chăm chú.
Việt Chinh đọc rất kĩ, trang giấy có chỗ đậm chỗ nhạt, có đoạn bị nhoè, hẳn là Tâm đã khóc rất nhiều, mắt đã bị che mờ bởi nước mắt khi viết.
Tâm viết rất nhiều, cuối thư nhắn gửi rằng:
"Việt Chinh, cảm ơn cậu đã làm bạn với mình. Chúc cậu thành công và hạnh phúc! Chúng ta hãy cùng cố gắng nhé! Không hẹn gặp lại!"
Có lẽ nỗi đau ở tuổi 16 này cái Tâm vĩnh viễn không muốn được nhắc lại. Nên những người từng chứng kiến cũng nên trở thành một kí ức được khoá kĩ trong một chiếc hộp rồi giấu ở trong lòng, mãi mãi không cần mở.
Việt Chinh chống cằm nhìn lá thư, mặt cảm nhận một vệt dài từ mắt đến môi, rồi vị mặn chát. Chát đến tận đáy lòng một người trẻ.
Thì ra mất đi một người bạn là cảm giác đau đớn như bị trăm ngàn mảnh vỡ đâm vào tim.
Việt Chinh quệt nước mắt, lấy bút viết xuống lá thư Tâm gửi cho mình:
"Minh Tâm, cảm ơn cậu! Chúc cậu bình an và vui vẻ. Chúng ta sẽ cùng nhau cố gắng! Mình sẽ không bao giờ quên cậu!"
Một câu bình an vui vẻ, Việt Chinh thật lòng cầu chúc cho Tâm bây giờ, sau này, và mãi mãi được như thế.
Dòng chữ chưa khô mực nhưng đôi mắt không cản được giọt lệ mà làm nhoè đi. Cái tuổi xinh tươi gói gọn trong trang giấy lại thành bi thương vì nước mắt làm mờ.
Việt Chinh gấp gọn lá thư lại, trân trọng đặt vào chiếc hộp rồi khoá tủ. Vừa xong thì điện thoại báo có tin đến.
"Cậu ổn không?" Là Trí gửi đến.
Việt Chinh tắt đèn, nằm gọn trong chăn sụt sịt trả lời lại:
"Mình không."
"Làm sao thế? Mệt lắm à? Có cần uống thuốc không?"
"Không, mình buồn."
"Vì bà và cái Tâm à?"
"Vì cái Tâm. Cậu ấy khổ lắm, chúng ta may mắn lớn lên trong sự tinh ý của ba mẹ, còn cậu ấy thì không. Mình thấy dằn vặt vì làm bạn nhưng lúc nào hạnh phúc trước mặt cậu ấy, chưa lúc nào cậu ấy vui vẻ cả."
"Cậu ấy sẽ hạnh phúc mà. Bây giờ không có, sau này sẽ nhận được gấp đôi, bù lại những phần đau khổ. Cậu không cần dằn vặt, như thế là thành thương hại cậu ấy, mà cậu ấy chắc chắn không muốn một ai thương hại mình đâu. Cứ sống theo những gì cậu có, Tâm sẽ thoải mái để kiên trì với cuộc sống của cậu ấy."
"Thật không?"
"Thật! Nói dối làm chó."
Việt Chinh bật cười thành tiếng, sau đó lại trùm chăn che kín đầu vì sợ bên ngoài nghe thấy.
"Mình đã nói với ba mẹ chuyện lúc chiều." Việt Chinh để lại cái Tâm trong lòng, chuyển sang chuyện khác nhắn đến Trí.
"Vậy được rồi. Không có gì đâu."
"Nhưng từ ngày mai ba sẽ đưa đón mình đi học, mình không được đi cùng cậu nữa."
"Tiếc sao? Mỗi ngày không thể cùng bạn trai đi học?"
Việt Chinh: "???"
"Mình không thèm!" Việt Chinh cảm thấy mặt mình hừng hực cảm giác nóng.
"À, thế mỗi mình thèm thôi. Nghĩ lại thật buồn, lúc nãy còn ôm thật chặt cơ đấy. Giờ lại không thèm."4
Việt Chinh: "!!!"
"Ngủ ngon!" Nhắm mắt gửi nhanh một tin, sau đó Việt Chinh tắt điện thoại ném lên bàn.
Cái ôm lúc tạm biệt đó....
A a a a!
Việt Chinh lăn qua lăn lại mấy vòng, cuốn chặt chăn vào người rồi cắn tay nhớ lại. Ừm.... cảm giác đó, rất không tệ.
Việt Chinh cứ tủm tỉm trong đêm, những chấn động trong một ngày cứ thế không còn tồn tại. Nhưng chẳng lâu sau hai mí mắt không chịu được cứ dính sát vào với nhau, giông bão lặng đi để cô gái chìm vào giấc ngủ an bình.
Trái lại với giấc ngủ sâu của Việt Chinh, Trí tựa vào ghế đọc lại mấy dòng tin nửa cười nửa không.
Hẳn là Việt Chinh đã ngủ rồi, cậu không trả lời tin nhắn, chỉ tự nói trong lòng một câu ngủ ngon, vì cậu đặt người ta trong lòng mà.
Kéo lại mấy dòng tin trước đó, Trí khẽ thở ra nhẹ nhõm khi biết Việt Chinh đã kể với người lớn chuyện lo sợ. Cậu cũng sợ, vì sợ mới nhắc Việt Chinh nói với ba mẹ, vì bây giờ người lớn sẽ bảo vệ Việt Chinh tốt hơn cậu rất nhiều lần.
Màn hình điện thoại là ảnh Việt Chinh đội vòng hoa do cậu làm và chụp vào một chiều trước khi Tâm xảy ra chuyện. Cô bạn gái nhỏ xíu ngượng ngùng nhìn về phía cậu, đằng sau là hoàng hôn, trên đầu là hoa cỏ, trước mặt là người thương cô bạn gái rất nhiều. Trí nhìn đến ngẩn ngơ, đến khi màn hình khoá tắt, cậu mới thoát giật mình trở về hiện tại.
Dọn dẹp sách vở vào cặp, Trí rời phòng tìm đến ba mình.
"Con không chắc gì hết, cũng không biết gì về người đàn ông kia, con chỉ muốn kể với ba về sự cảnh giác của bạn ấy thôi. Có khi đúng, có khi sai." Trí đứng trước bàn làm việc của ba mình, chậm rãi kể lại những gì cậu nghe Việt Chinh từng nói.
Ba Trí tựa lưng vào ghế, hai tay đan vào với nhau, cơ mặt càng cau lại.
"Là bác của bạn con sao?" Ông hỏi.
"Là bác ruột của lớp trưởng, ba cũng biết cậu ấy rồi."
"Con ngủ sớm đi, ba sẽ để ý."
............
10A1 và 10A2 đều chìm trong không khí không vui vẻ.
Cái Tâm chuyển đi, A1 như mất một nửa linh hồn. Bọn trẻ vẫn chưa hiểu rõ cái gì, chúng nó chỉ biết rằng cái Tâm đã cực khổ rồi. Bạn nữ lúc nào cũng hoạt bát, miệng mồm lanh lợi nhưng phía sau lại không phải màu hồng. Tâm đi không hề chia tay, mỗi đứa trong lớp chỉ nhận được lá thư với vài dòng nhắn gửi.
"Cậu ấy sẽ tốt ở một nơi mới thôi. Có duyên lại gặp." Ý Lan nói với cả lớp.
Cả đám gật gù, tốt là được.
10A2 có tang khí, bà nội lớp trưởng qua đời, Nhật Luân ngoài mặt không tỏ vẻ gì, nhưng chúng nó cũng biết điều không quậy phá cười đùa như ngày thường. Lớn rồi, bọn nó biết cách tôn trọng một người vừa mới ra đi.
Lại nói, chuyện cái Tâm bên A1 lặng lẽ rời đi khiến chúng nó cũng... buồn. Chung quy mà nói, mấy cái tin đồn nhảm nhí trên mạng là từ một đứa cùng lớp viết bậy. Dù lý do Tâm rời đi là gì, có liên quan đến chuyện tin nhảm đó hay không, chúng nó cũng cảm thấy có lỗi.
Nhưng mà chỉ cảm thấy có lỗi chứ không một ai trong chúng nó đích thân nói lời xin lỗi. Cũng phải thôi, ở tuổi này, chúng nó chưa nhận thức được phải đề cao hai từ "xin lỗi" khi bản thân không thật sự có lỗi. Hay vì chẳng đứa nào có dũng cảm nói lời xin lỗi.
Lời xin lỗi nghe dễ nhưng khó nói mà.
Một sáng trong trẻo của ngày Đông cứ như vậy mà trôi qua, hàng lang hai lớp hôm nay không có một tiếng động nào.
Việt Chinh gặp Nhật Luân ngay cổng, sau chuyện vừa rồi, cảm giác xa cách đối với Nhật Luân không nhiều nữa. Nên cả hai chậm rãi cùng nhau từ cổng đi vào lớp, còn có hỏi thăm lẫn nhau.
"Cậu ổn không?" Việt Chinh nhìn mũi giày mình vừa đi vừa hỏi.
"Ừ, bình thường cả. Cậu sao rồi?" Nhật Luân hỏi lại.
"Mình cũng vậy."
Sau đó hai đứa trẻ cứ im lặng mà đi. Đến gần lớp Nhật Luân mới lần nữa lên tiếng:
"Mẹ mình hỏi cậu có thể đến nhà một lần nữa không. Mấy hôm bận bịu với chuyện của bà, ba mẹ mình không có quan tâm đến cậu được. Mẹ mình nấu cơm mời cậu đến."
Việt Chinh dừng bước, ái ngại hỏi lại:
"Nhà cậu à? Cả họ hàng sao?"
"Chỉ nhà mình thôi, mọi người trở về hết rồi."
"À..."
"Nếu bạn không muốn đến cũng không sao đâu."
Việt Chinh lúng túng không biết phải như thế nào, người lớn mời mà còn không đến thì thất lễ quá. Mà đến nhà Nhật Luân thì lại có chút bài xích...
"Nếu mình không bận mình sẽ đến. Bao giờ thế?"
"Chiều mai."
"Có gì mình sẽ nhắn cho cậu."
"Ừ, mình vào lớp đây." Nhật Luân gật đầu, rồi để lại Việt Chinh vẫn đứng ở hành lang còn mình vào lớp trước.
Nhật Luân khuất khỏi cánh cửa lớp nhưng Việt Chinh vẫn còn ngơ ngác đứng ở ngoài, trong đầu phân vân lựa chọn đi hay không đi. Trong lúc khó xử, một bên má Việt Chinh chợt ấm, bên tai có tiếng khẽ cười. Việt Chinh giật mình quay người, ngay lập tức vừa vặn thấy cái người cao cao cười thật ấm áp.
"Bạn trai mất phúc lợi đưa bạn gái đi học, nhưng vẫn không quên sữa đấy." Trí vặn mở nắp lọ sữa nóng đưa cho Việt Chinh, nửa đùa nửa thật nói.
"Cậu nói khẽ thôi!" Việt Chinh đỏ mặt nhìn xung quanh, chỉ sợ có ai đi ngang qua nghe thấy.
Trí chỉ cười, đôi má hây hây của Việt Chinh thành công làm cậu thấy vui vẻ.
Uống xong lọ sữa cũng vừa giờ vào lớp, Chinh và Trí nối gót nhau ai vào lớp nấy. Ngay hành lang A1, Trí chợt nhớ ra một chuyện liền nói:
"Ba mình gặp ba cậu ngay cổng, hai người nói chuyện gì đó, chắc liên quan đến cậu nên đừng lo lắng quá."
"À."
"Vào lớp đi."
Câu nói chỉ hai người hiểu lọt vào tai mấy đứa A1 gần đó. Chúng nó tròn mắt nhìn nhau rồi tụ tập xì xào.
"Phụ huynh gặp nhau rồi các cậu ạ!"
"Rồi làm gì? Đính ước hả? Đủ tuổi là kết hôn luôn?"
"Ủa là như trong truyện hả? Nuôi con dâu từ bé á?"
"Chời **! Không lẽ hai đứa nó tính yêu nhau lâu vậy mà không chia tay á? Đến tận khi lớn lên rồi cưới hỏi sinh con?"
"..."
Việt Chinh không nghe thấy tương lai của mình từ lời bọn cùng lớp. Đặt cặp ngồi xuống ghế, Việt Chinh gối đầu trên tay nhìn về phía khoảng trống bên cạnh, trong lòng cũng trống không.
Lúc tan học được ba đón, Việt Chinh kể lại chuyện ba mẹ Nhật Luân mời cơm. Quả nhiên ông bố cũng cho rằng người lớn đã mời thì phải đến vì phép tắc. Nhưng ông cũng hiểu Việt Chinh sợ cái gì nên quyết định đi cùng con gái. Nghe ba nói như vậy, tản đá lo sợ trong lòng Việt Chinh cũng rơi xuống.
Trước khi đến nhà Nhật Luân, Việt Chinh có nhắn tin nói với Trí. Có lẽ bây giờ tất cả mọi chuyện đều nói cho nhau nghe đã trở thành thói quen của hai đứa trẻ. Như kiểu, hai người yêu tin tưởng nhau? Nghĩ đến lý do này, Việt Chinh lại không tự giác mà đỏ bừng mặt.
Biết Việt Chinh đi cùng ba, lại không hề có người đàn ông kia, Trí cũng không hỏi han gì nhiều.
"Thế ăn cho ngon nhé!"
Bữa cơm thật sự đơn giản, vì đi cùng ba nên Việt Chinh cũng chẳng có gì để nói cùng ba mẹ Nhật Luân, thay vào đó mấy người lớn cứ lời vào lời ra khách sáo.
Xong cơm, người lớn vẫn tiếp tục nói chuyện, Nhật Luân nói vào trong lấy trái cây, Việt Chinh vẫn im lặng ngồi cạnh ba mình. Cách mấy phút, điện thoại Việt Chinh rung lên, Nhật Luân nhắn đến, cậu bảo:
"Trước khi mất bà có để vài món đồ cho cậu, mình đem sang phòng Nhật Vy rồi, cậu vào lấy đi, mình đang dở tay."
Việt Chinh đọc xong liền ngẫm nghĩ một lúc, đồ từ bà cụ ư? Trước khi qua đời, Việt Chinh đã ở cùng bà mà?
Nghĩ rằng có lẽ khi ấy nói chuyện thân phận thật giả nên bà cụ quên, Việt Chinh xin phép vào trong, mà người lớn cũng mỉm cười gật đầu.
Việt Chinh thành thạo đi đến phòng Nhật Vy, vừa mở cửa liền ngửi thấy mùi kì lạ. Nhưng chưa kịp định hình được mùi gì, Việt Chinh đã bị một lực mạnh kéo vào phòng. Không kịp hoảng hốt đã xuất hiện chiếc khăn bịt kín cả mũi miệng. Việt Chinh giãy dụa nhưng vô ích. Trước khi dần mất ý thức, Việt Chinh chỉ mơ hồ thấy Nhật Luân nằm ở góc phòng, máu từ đâu đó thấm ướt vạt áo cậu.
Việt Chinh chìm trong một vùng trắng xoá, tưởng chừng như mình được đặt chân đến thiên đường từng nghe mẹ kể khi còn bé.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận