Đẩy Việt Chinh vẫn là Tâm.
Tình cảnh lúc này có chút hài hài khi mấy đứa A1 và A2 bất động ngay cửa lớp tròn mắt há mồm, nhìn cán sự nhà chúng nó đang trong tình huống... kì kì.
Tình huống là Việt Chinh đang nhắm tịt mắt nằm đè lên người Ý Lan đang nhăn mặt đau khổ, cả hai nữ ngã dài ra hành lang đầy dấu chân. Còn Nhật Luân lại vô can trơ mắt đứng nhìn vị thanh mai nhà mình cùng người khác "váy áo thân mật".
Tâm là người phản ứng đầu tiên, sau khi ngớ người một chút, con nhỏ vội vã chạy lại hỏi thăm "nạn nhân" của nó:
"Này Việt Chinh, ổn chứ hả?"
"Chân...." Việt Chinh khẽ than.
Đến lúc này Nhật Luân mới tỉnh lại, cậu ta cùng Tâm đỡ Việt Chinh đứng dậy trước, sau đó mới kéo Ý Lan sau.
"Có sao không?" Nhật Luân cúi đầu hỏi Ý Lan vẫn còn đang trong cơn choáng váng.
"Đau!" Ý Lan xoa xoa lưng mình trả lời.
"Có cần lên phòng y tế không? Hay lên bệnh viện?" Thành phần quần chúng ở hai lớp lúc này cũng tụ lại lên tiếng hỏi thăm.
"Khỏi đi, ê ê một chút thôi." Ý Lan đau khổ cười từ chối.
"Còn Việt Chinh?"
"Chân cậu ấy vừa sưng vừa bầm." Tâm chỉ vào đầu gối Việt Chinh nói.
Tuy đã được Ý Lan làm tấm nệm đỡ cả người nhưng đầu gối của Việt Chinh vẫn va xuống đất, giờ thì con nhỏ không đi nổi luôn rồi.
"Tự nhiên cậu đẩy Việt Chinh thế?" Ý Lan vừa xoa đầu vừa hỏi kẻ gây chuyện là Tâm.
Tâm nhăn nhó, không xô Việt Chinh ra thì giờ chẳng phải gái nhà nó sẽ rất khổ sở sao?
Khi thấy Việt Chinh mặt mày không tình nguyện ra khỏi lớp Tâm đã nghi nghi rồi. Sáng Việt Chinh đi cùng Ý Lan lên phòng y tế làm gì biết kế hoạch của Tâm. Hơn hết Việt Chinh cũng thừa nhận nó không biết mắt mèo là gì. Thế nên Tâm không an tâm ra ngoài xem thử, tránh sự nghi ngờ thành sự thật. Ai ngờ Tâm vừa ló đầu ra đã gặp ngay cảnh Việt Chinh chuẩn bị ngồi xuống ghế đá. Lúc ấy hét rồi nhưng nhìn là biết không kịp, nên Tâm chỉ có thế "ác độc" lần nữa.
Lại nói, Ý Lan và Nhật Luân muốn tránh mấy lỗ tai voi trong lớp A2 đang hóng chuyện nên di chuyển ra chỗ gần ghế đá, thành ra khi Việt Chinh mất đà bổ nhào về phía trước, là nơi Ý Lan đang quay lưng về phía Việt Chinh, sau đó trở thành "mỹ nhân cứu mỹ nhân".
Tâm hết nhăn nhó lại xụ mặt, nó có muốn như thế đâu.
"Này, có nghe không thế?" Mãi không thấy Tâm trả lời, Ý Lan hỏi lại lần nữa.
"Thì... nãy tình cờ thấy mấy bạn A2 ngồi ghế đá rồi bị ngứa, mình sợ Việt Chinh cũng vậy..." Tâm gãi gãi sau gáy, lí nhí trả lời.
"Ê ê ê gái, có phải cậu làm trò gì với mấy đứa lớp này không?" Vừa nghe Tâm nói, một đứa A2 đã nhanh miệng hỏi, giọng đầy nghi ngờ.
"Làm gì?" Tâm tròn mắt ngây thơ hỏi lại, con nhỏ vừa nãy còn bối rối bây giờ lại trưng mặt không can việc gì ra một cách vô cùng xuất sắc.
"Đầu óc một đứa lớp 10 đủ hiểu cậu làm trò gì lên cái ghế để gái lớp mình mắc bẫy."
"Mình có làm gì đâu nào? Tin tưởng nhau chút đi." Tâm chậc lưỡi cười cười nói. "Mùa này gió còn lớn, lỡ đâu gió thổi bụi bặm, rồi phấn hoa hay gai gây ngứa dính vào ghế, gái lớp các cậu ngồi lại ngứa thôi."
"Gió thổi cái khỉ!" A2 đứng một bên khinh bỉ lên tiếng.
"Hah, hột me gió còn thổi đến tận gầm ghế đá thì mấy cái phấn hoa các thứ đồ sao nó không thổi được." Tâm lại cười, con nhỏ tự tin lên tiếng.
Mấy đứa A2 nghe vậy liền cứng miệng. Tụi nó chỉ biết nhìn nhau, không đứa nào muốn lên tiếng vì sợ càng nói càng sai.
"Rảnh quá nhỉ? Không có gì thì vào lớp đi, ai đó đi theo các bạn vừa nãy xem thử tụi nó sao rồi." Nhận thấy tình hình đầy mùi thuốc súng, Nhật Luân nghiêm mặt hướng mấy đứa lớp cậu ta lên tiếng.
Ăn cái gì mà thích gây chuyện như vậy chứ?
"A1 cũng về lớp đi." Sau khi thấy mấy đứa lớp mình mặt không tình nguyện vào lớp, Nhật Luân quay sang Tâm cùng một vài ba đứa lớp sát vách nói.
Tâm nhún vai rồi đỡ Việt Chinh đi trước. Hết chuyện rồi thì ai về nhà nấy thôi. Quan trọng hơn nữa là thù đã trả xong rồi mặc dù cái giá đổi lại là Việt Chinh hơi te tua một chút.
Không sao, Tâm hứa sẽ bồi bổ Việt Chinh sau.
Hành lang vắng lại, Ý Lan chống hông ngước nhìn Nhật Luân nhỏ giọng nói:
"Mình không biết chuyện gì xảy ra hết."
"Không có gì lớn là được rồi. Về lớp đi, đau đớn gì thì nói với mình." Nhật Luân thở ra một hơi dài, sau cậu ta vỗ vỗ vai Ý Lan mấy cái tiếp động lực.
Ý Lan gật gật đầu, cười mỉm mỉm về lớp.
Ra về.
Hai đầu gối Việt Chinh không còn sưng nhiều nữa, nhưng không giảm đau. Bước đi thì không sao, nhưng mà đạp xe thì...
Việt Chinh đeo cặp đứng trước con ngựa sắt xinh xắn của mình, thở dài mấy lượt.
Dắt bộ về nhà? Quên đi, xa tít chứ có ít đâu.
Đạp về? Quên đi, chân co không được thì đạp gì chứ?
Để xe lại và đi ké? Quên đi, nguyên cả lớp không ai cùng đường với nó cả.
"Được không đó? Hay để xe lại trường đi, mình chở cậu về."
Tâm đứng sau lưng Việt Chinh nãy giờ, con nhỏ thu hết vào mắt cái bất lực của cô bạn cùng bàn. Nói đi hay nói lại gì thì cái chân của Việt Chinh giờ bước không được, đạp cũng không xong là do nó mà ra. Lại còn trưng bản mặt thảm không biết để đâu cho hết ra khiến lòng Tâm bối rối không kịp.
"Cậu có thể chở mình từ đây về nhà rồi từ nhà mình về nhà cậu hả?" Việt Chinh quay người, nhăn mặt hỏi.
Con nhỏ biết tỏng Tâm không thể rồi. Mà nó cũng không cam để Tâm làm vậy. Mặc dù giờ nó chật vật như thế này là do Tâm làm, nhưng mà đạp đi đạp về gần chục cây số, lên dốc thì nhiều, lại đèo thêm nó nữa. Kiểu hành xác vậy Việt Chinh không chịu được.
Việt Chinh, lương thiện quá đi!
Đúng như dự đoán của Việt Chinh, Tâm nghe nói đến mặt con nhỏ liền nhăn nheo do dự. Nhưng sau đó nó cũng hết sức nhả ra vài chữ:
"Để mình chở cậu về." Cả câu không có một chút tình nguyện.
"Thôi, mình tự về được." Việt Chinh lắc đầu từ chối.
"Việt Chinh à...", Tâm xụ mặt, hai tay ôm chặt lấy Việt Chinh mở giọng nũng nịu, "Mình biết cậu không nỡ để mình chịu cực, thương cậu lắm! Thế nhé, cố gắng về nhà ha, mai mình sẽ cho cậu Fami." Dứt lời, Tâm chạy biến.
Việt Chinh đơ người nhìn dáng người nho nhỏ của Tâm khuất dần, con nhỏ chớp chớp mắt nhìn về phía cổng chỉ còn lưa thưa vài đứa, lại chớp chớp mắt nhìn chiếc xe đạp của mình.
Bế tắc!
Việt Chinh đứng trước chiếc xe đạp của mình tầm 5 phút, khi nó định nhúc nhích thì vai được vỗ một hai cái. Việt Chinh giật mình, quay ngoắt người ra phía sau.
Cậu trai này là...
"Về không? Mình chở cậu về?"
Thanh niên ấy cao như cây sào, đầu đội mũ lười trai màu đỏ choé, tươi cười hỏi thăm Việt Chinh.
"Ớ..." Ớ, phó A2.
Việt Chinh biết cậu này, lớp phó A2, cậu học sinh cao nhất khối 10, biết cậu ta là do mấy lần họp Đoàn. Chỉ biết thế thôi, thông tin như tên tuổi Việt Chinh đến giờ vẫn chưa biết.
"Mình chung đường về với cậu." Thấy phản ứng ngu ngơ của Việt Chinh, phó A2 nói thêm.
"Ồ... Mà như vậy... có tiện không?" Cơ bản là có quen biết gì nhau đâu.
"Tiện mà. Cậu sợ lớp mình hay lớp cậu thấy? Bọn họ về hết rồi, mình ở lại tổng sổ điểm mới về trễ."
"Không phải." Việt Chinh lắc đầu, cũng đâu có tật ở não đâu mà nghĩ đến chuyện vì hai lớp không hợp mà từ chối bạn bè.
"Vậy về nhé? Trưa lắm rồi."
...........
Việt Chinh nắm tà áo dài, ngồi hai chân sang một bên ngay ngắn ở yên sau của chiếc xe đạp, nam thanh niên thoải mái đạp từ từ lên dốc, giữa trưa nắng gắt, con đường ngược gió có cô cậu học trò im lặng nghe tiếng vòng xe quay.
Hình ảnh ấy có chút lãng mạn, nhưng đối với Việt Chinh thì... tự nhiên cứ kì kì. Cậu ta tỏ vẻ thân thiết trong khi ngay cả cái tên của cậu ta Việt Chinh còn chưa nghe qua. Trưa nắng đến cháy da cháy thịt, cậu ta nhường luôn cái mũ cho Việt Chinh, đường lên dốc cao cậu ta vẫn thoải mái đèo Việt Chinh. Ngồi phía sau thấy tấm áo sơ mi dính sát vào da vì mồ hôi, Việt Chinh không khỏi mất tự nhiên, rồi áy náy, rồi cứ thấy...4
"Này, nếu cậu cứ gồng mình thì sẽ nặng hơn đó." Lên tới đỉnh dốc, thanh niên bất ngờ lên tiếng.
Nãy giờ đèo bạn nữ nói không nặng thì không phải nhưng cũng không có mệt nhọc gì, tướng tá cậu ta vừa cao vừa chắc, Việt Chinh bé tẹo so đo gì với sức cậu ta. Nhưng mà ngồi không nói chuyện để đỡ mệt hơn thì thôi đi, cứ gò bó khiến cậu cảm thấy bạn nữ ngồi sau ngày càng nặng hơn.
"Hả?" Việt Chinh giật mình, ngớ người hỏi lại.
Thanh niên thả dốc, đáp lại Việt Chinh là tiếng cười nhẹ, sau đó mới nói:
"Cậu trông chẳng khác gì lắm so với hồi xưa ấy."
"Chúng ta có quen nhau sao?" Việt Chinh ngạc nhiên hỏi.
"Mình biết cậu. Cấp 2 hai chúng ta chung trường, cậu A1, mình A10."
"A10 á?" Việt Chinh hỏi lại.
"Ừ, tận A10 lận."
"Ừ... mà cậu nói biết mình..."
"Tất nhiên rồi, A1 toàn người tài, hóng chuyện được cũng nghe suốt thôi. Với lại cũng chung đường đi học mà, mình gặp cậu suốt, chưa có dịp nói chuyện thôi."
"À..."
"Chắc cậu chưa biết tên mình đâu nhỉ? Mình tên Trí. Họ tên đầy đủ là Đỗ Thành Trí."
"Tên cậu hay thật đấy."
"Dù sao cũng cùng trường, còn cùng đường nữa, sau này mình với cậu về chung cho đỡ buồn."
Trí nói khá nhiều, cậu ta thoải mái, tạo cảm giác rất dễ gần. Việt Chinh ngại tiếp xúc người nhưng cũng nhanh chóng cảm thấy thân thiện, dần dần thoải mái hẳn ra, vui vẻ tán ngẫu với Trí đến hết chặng đường còn lại.
"Mai mình ghé cho cậu đi hộ, đổi lại một ly nước." Xe dừng trước cổng nhà Việt Chinh, Trí nhanh miệng nói, cũng nhanh miệng đưa điều kiện để nữ sinh không thấy ngại.
"Được." Việt Chinh cũng không từ chối, một lần nói một lần chấp nhận.
"Vậy mai gặp." Trí cười cười, quay đầu chiếc xe đạp rồi vẫy tay với Việt Chinh, sau đó biến mất khỏi khu nhà.
Việt Chinh đứng ở cổng nhìn theo đến khi bóng chiếc sơ mi khuất hẳn mới từ từ đi vào nhà. Tâm trạng con nhỏ vui vẻ hẳn ra cho một ngày ở trường vô cùng tồi tệ. Nghĩ đến đây con nhỏ liền nhăn mày nhớ đến Tâm. Chả hiểu đứa đấy sinh vào giờ nào mà hiếu động đến mức như tăng động. Dường như nó sợ ở yên người sẽ mốc meo lên hay sao ấy.
Lắc nhẹ đầu, Việt Chinh thở dài mấy lượt, cất giày rồi vào phòng.
Sáng.
Việt Chinh khập khiễng ra cổng, tay chưa chạm vào khoá đã nghe thấy giọng nam đầy vui vẻ ở bên ngoài:
"Chào buổi sáng!"
Việt Chinh cười tươi, nhanh nhẹn mở cổng, cười cũng rõ tươi chào lại:
"Chào buổi sáng!"
"Chân thế nào rồi?" Trí chỉ tay xuống hai đầu gối Việt Chinh, quan tâm hỏi thăm.
"Đỡ hơn rất nhiều rồi."
"Nhưng mà trông có vẻ phải tốn mấy ly nước nữa ấy nhỉ?"
Việt Chinh chớp chớp mắt nhìn cậu bạn, nói gì không hiểu.
Trí bật cười, không chơi chữ được với người trước mặt rồi.
"Ý mình là chân cậu chắc phải mất vài ngày nữa mới bình thường lại, nên là vài ngày tới cậu vẫn phải ké xe mình và tốn tiền mua nước trả công mình."
Lúc này Việt Chinh mới bày thái độ đã hiểu, con nhỏ sờ sờ má vì ngại mình chậm tiêu, nhưng sau đó liền nhanh chóng trở lại bình thường mà đáp:
"Nước thôi mà, mình không ki bo, chỉ sợ bạn chê bèo."
Trí chỉ cười, sau đó vỗ vỗ yên sau, Việt Chinh bước từng bước ngắn, ngồi ngay ngắn rồi cả hai rời đi.
Trên đời này có một kiểu người chỉ cần nhìn vào là thấy thân thiện, chỉ cần một hai câu là thấy chân thành. Kiểu người khiến đối phương có cảm giác tin tưởng, có cảm giác muốn thân thiết. Thật sự có kiểu người đáng yêu như thế, chẳng hạn như bạn bạn nam Đỗ Thành Trí kia kìa. Chả khi nào Việt Chinh không rụt rè với người đâu, nhưng sự thật là nụ cười không chút tạp chất của Trí và khí chất hoà nhã của cậu ta đã đánh đổ tuyến phòng vệ bẩm sinh của Việt Chinh rồi.8
So với trưa ngày hôm qua, sáng nay Trí càng thoải mái hơn đèo Việt Chinh vượt mấy con dốc đến trường. Cũng vì cậu ta sinh ra khắp người đã có mùi thân thiện nên Việt Chinh nói nhiều hơn, hai đứa tự dưng sau một hôm hợp cạ với nhau, đường đi như thế mà như rút ngắn lại.
Hôm nay là ngày Tâm trực nhật, con nhỏ một tay cầm chổi, một tay cầm xúc rác, miệng ngậm bịch sữa Fami mắt liếc nhìn một nữ bên A2 đến cháy mi mắt.
Vừa nãy đã gây gổ một trận rồi, cuối cùng chẳng biết ai đuối lý ai mới im lặng liếc nhìn nhau như thế.
Mãi đến khi cảm thấy mỏi mắt, Tâm mới hất mặt với nữ kia, quay người vào lớp. Đúng lúc ấy, nó lại bắt gặp cảnh Phó nhà bên đèo Phó nhà nó vào cổng trường. Con nhỏ chớp chớp mắt mấy lần, đảm bảo không nhầm từ hai lớp trưởng mới khoa trương trợn tròn mắt, há to miệng khiến bịch sữa bị lực hút của Trái Đất mà tung toé dưới sàn.
Cách Tâm không xa, nữ A2 cũng trợn mắt to không kém, đứa ấy thậm chí còn tháo cái kính dày cộm đang mang ra, dụi dụi mắt đến mấy lần để xác nhận mình không nhầm.
Phó nhà chúng nó, rồi Phó nhà bên cạnh, từ khi nào mà tình bể bình thế kia rồi?!
Tâm vỗ vỗ trán, thời thế của thời nay là gì vậy? Chỉ mới hôm qua đứa kia còn cự nự từ chối gặp mặt trai đẹp để đàm phán, sáng nay liền ngồi sau xe của một trai đẹp khác cười nói tự nhiên là thế nào? Việt Chinh không màn sự đời của nó đâu? Việt Chinh miễn dịch trai đẹp, là chiến cờ quý của A1 đâu?
Trong khi Tâm vỗ trán tiếc thương số phận lớp nó thì gái A2 kia đã nhanh chân chạy vào lớp, phóng đại mọi sự việc một cách phong phú nhất. Kiểu thế này:
"Các cậu ạ! Trí lớp chúng ta đèo lớp phó A1 đến trường, tâm tình cậu ấy nhìn là biết đã tán đổ được người ta, cười tươi như hoa ấy, rồi ân cần đỡ người ta xuống xe, rồi cúi đầu dịu dàng hỏi thăm các kiểu. Không phải kiểu thường ngày cậu ấy hay nhẹ nhàng với chúng mình đâu, là kiểu mến người ta lắm lắm rồi ấy!"
Ngay lập tức mấy đứa trong lớp A2 nháo nhào hẳn lên.
Thực tế thì đến nhà xe, thanh niên Trí bye một tiếng rồi dẫn xe vào trong, Việt Chinh cũng bye một tiếng rồi chậm chạm vào lớp.
Việt Chinh không khỏi thấy lạ khi thấy Tâm chống nạnh, mặt mũi suy tư, tay cầm chổi và xúc rác, dưới chân bịch sữa Fami vẫn còn đang lan rộng chất lỏng thơm nồng mùi đậu.
"Cậu sao thế?" Việt Chinh đưa sát mặt mình lại mặt Tâm, hỏi.
Tâm hít một hơi sâu, sau đó con nhỏ nắm lấy tay Việt Chinh kéo nhanh vào lớp. Không đợi Việt Chinh phản ứng gì nó liền tiếp tục ép ngồi xuống ghế, nắm chặt hai vai cô bạn, tha thiết:
"Việt Chinh à, Ý Lan mê trai thì thôi đi, đến cả cậu cũng theo nghiệp cậu ta là thế nào? Đã vậy, mê ai không mê, nhất định phải là mấy thằng bên A2 mới chịu sao?"
"Gì cơ?!"
Có lẽ vì Tâm diễn sự đau khổ một cách quá chân thật, cũng có thể vì tin Việt Chinh mê trai thật sự chấn động khiến mấy đứa có mặt trong lớp không khỏi hét lên một tiếng.
"Ai?"
"Trí."
"Không phải chứ? Trưởng nhà mình với Trưởng nhà bên chưa đủ hay sao mà giờ cả Phó cũng muốn thành đôi thế hả?"
"Ấy, này..." Việt Chinh cứng miệng cứng luôn cả mặt, nó hoàn toàn không hiểu bọn cùng lớp đang lảm nhảm cái gì.
Khác với sự đau khổ của Tâm và A1, Trí cất xe, thong thả vào lớp như hằng ngày, cười với các thành viên trong lớp như thường lệ, và đáp lại cậu là những nụ cười nham hiểm khiến cậu phải rùng mình.
Tự dưng hôm nay chúng nó lạ lạ.
"Cậu để ý Phó nhà bên bao lâu rồi?"
"Sao cậu cua được Phó nhà bên nhanh thế?"
"Trông tính cậu như trẻ con mà ghê nhé!"
"Phó nhà bên trông hiền hiền, ngơ ngơ, vẻ con nít chắc dễ thương lắm nhỉ?"
"Phó nhà bên sẽ không dụ cậu bán lớp chứ hả?"
Trí đứng im giữa lớp, Phó nhà bên thì sao mà cậu thì sao chứ?
_____
(Cont)
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận