Cái nắng vừa ló hong khô tán lá đọng sương.
Một cái chớp mắt thật nhẹ, tháng Năm mang bao oi ức về trên mái trường rồi.
Dưới dàn hoa giấy phủ kín chiếc cổng trắng ngày mới đưa nhau tan trường về, Trí đã chững chạc với áo sơ mi được là phẳng phiu, quần tây ngay ngắn cùng chiếc xe đạp chờ người trong lòng xuất hiện.
"Hôm nay đẹp trai đấy!"
Trí: "..."
Người trong lòng chưa ló mặt, nhưng phụ thân người ta đã đứng sau hàng râm bụt đánh giá nhan sắc đầu ngày rồi.
"Chào chú ạ!" Trí đứng thẳng người, cúi đầu chào ba Việt Chinh.
"Ừ ừ. Đến sớm thế? Con bé còn đang rối loạn với kiểu tóc nào trong phòng kìa. Chắc lâu lắm."
"Không lâu gì đâu ạ."
"Ngày trước chú chờ mẹ nó cũng phải nói thế với ông ngoại, nhưng đợi rõ lâu."
Trí: "..."
"Thôi cũng ráng chờ chứ sao? Chăm chút cho hợp với cái mặt đẹp trai này cũng nên làm đó. Gen đứa trẻ sau này không lo rồi, Việt Chinh nhà chú không đẹp nhưng cũng có nét trội."
Trí: "..."
Ba Việt Chinh cười ha hả, đôi mắt híp cả lại.
Đối với vị phụ huynh vui tính này, Trí chỉ có thể vững vàng đứng thẳng, lấy nắng lấy sương đầu ngày làm tự tin đối mặt.
Ba Việt Chinh chỉ nói thêm một vài câu hài hước Trí đã đã thấy Việt Chinh trong chiếc áo dài trăng tinh, sáng rực chạy về phía mình.
Cậu cười trong vô thức.
Việt Chinh đến gần cổng lại có chút e thẹn khó nói, cảm giác không giống như thường ngày. Người trước mặt vẫn xuất hiện đều đặn một tuần bảy ngày, trải qua gần một năm rồi nhưng hôm nay lại thấy trong lòng dâng lên cảm xúc ngượng ngùng kì lạ.
Không chỉ Việt Chinh thấy tâm tình lơ lửng, cả Trí cũng có chút kì lạ không lý giải ra, cậu có chút ngây người nhìn người con gái xinh xắn trước mắt.
"Thưa ba con đi ạ!" Việt Chinh khẽ vén tóc, nói khẽ với ba mình.
"Chào chú con đi ạ." Trí thoát khỏi chút mơ hồ, vội bật chống xe chào ba Việt Chinh.
Bóng lưng hai đứa trẻ khuất dần, ba Việt Chinh cười hiền, rồi lại thở dài vô cớ: Tuổi trẻ thật tốt!
..........
Con đường đến trường vẫn thân thuộc như thế, nhưng hôm nay hai đứa trẻ lại thấy là lạ.
"Sao cậu không nói gì?" Việt Chinh đưa ngón tay chọt chọt trên lưng Trí, khẽ hỏi khi đã đi một đoạn dài mà chẳng ai lên tiếng.
Thường ngày Trí luôn là người bắt chuyện và nói nhiều hơn Việt Chinh.
"Sao cậu không nắm áo mình đi?" Trí giảm tốc độ, hơi quay đầu hỏi.
Thường ngày Việt Chinh sẽ nắm chặt lấy góc áo của cậu, vui vẻ kể lể một vài chuyện không rõ nghĩa gì đó.
"Nhăn áo mất. Hôm nay tổng kết mà."
"Cậu cứ nắm đi."
Vì không có cảm giác được níu lấy đó, bản thân cậu thấy trong lòng thiếu thốn.
"Hôm nay cậu đẹp trai thế kia, mình không dám làm áo cậu nhăn đi. Mình cũng thích nhìn cậu đẹp từ trên xuống dưới không có chỗ nào bắt bẻ."
Trí phì cười.
"Hôm nay cậu cũng xinh."
"Thường ngày không xinh ư?"
"Ngày nào cũng xinh, nhưng hôm nay đặc biệt hơn hẳn. Ừm... xinh xắn để xứng đôi với vẻ đẹp trai của mình hôm nay."
Việt Chinh: "...."
Ha ha ha.
Đồ không biết xấu hổ!
Việt Chinh vẫn không dám nắm lấy góc áo sơ mi trắng của Trí, cô nàng thật sự muốn bạn trai mình đẹp từ trên xuống dưới.
Hôm nay là tổng kết.
Chớp mắt một năm đầy ngô nghê ngốc nghếch đã qua rồi.
Khi cả hai đến trường, không khí đã náo nhiệt khắp sân, phần lớn là các anh chị khối 12 bận rộn.
Ba năm cấp III kết thúc vào một ngày phượng đỏ tháng Năm, nhớ thương ùa về đọng lại trong những đôi mắt sắp phải va chạm thật với cuộc sống, vừa kiên cường muốn đối mặt, vừa đáng thương muốn ở lại để được tường vàng ngói đỏ vỗ về.
Việt Chinh rời mắt khỏi khu khối 12 trở về chiếc hành lang quen thuộc.
Nói mới nhớ, hết hôm nay là chẳng còn những cuộc tranh cãi vô lý từ hai lớp nữa rồi.
Nghỉ hè, lên lớp 11 ở một phòng học mới, dãy hành lang mới không chỉ riêng hai lớp nữa. Có khi lớp kế bên chọn một chiếc ghế đá với những người bạn lớp kế khác để vui vẻ hơn.
"Việt Chinh! Lại làm quả ảnh lớp cuối năm nè!"
Việt Chinh thoát khỏi cơn ngẩn ngơ bởi tiếng gọi vọng ra từ trong lớp. Cô nàng mỉm cười, nhanh chân chen vào đội hình cao thấp lộn xộn, tươi tắn đưa tay chữ V lưu vào khung hình.
"Muốn chụp với chiếc ghế đá duy nhất ngoài hành lang!" Một đứa giơ tay ý kiến.
"Thích thì nhích!"
Cả lớp lại nhốn nháo chạy ra hành lang. Chỉ là....
"Nhìn đi các cô cậu, đợi bọn tôi chụp xong đã." A2 cũng đầy đủ đứng ngoài hành lang rồi.
"Ồ? Cớ gì chứ? Mấy người lấy số thứ tự rồi à? Lớp bọn này ra trước nhé!"
"Ơ hay?! Bằng chứng nào cho thấy các cậu ra trước?"
"Thế có cách nào chứng minh các cậu ra trước?"
Ý Lan khẽ xoa nhẹ hai bên thái dương, có những chuyện đi đến hồi kết rồi vẫn không thể thay đổi được bản chất của nó.
"Tranh cãi cái gì? Dồn vào đi, chụp chung một tấm." Nhật Luân rõ cũng ngán ngẩm cái kịch bản ngàn năm không tiến triển gì, cậu nhấc cái thân cao ráo đẹp trai, giọng lạnh lạnh lên tiếng cắt ngang.
"Hoặc là dồn vào chụp chung, hoặc là ra ngoài xếp hàng chuẩn bị làm lễ. Còn 5' thôi đấy!" Nhật Luân vừa nhìn đồng hồ, vừa nhắc nhở thời gian.
Được rồi được rồi, chụp chung thì chụp chung, cùng lắm thì về cắt quả ảnh là thành mỗi lớp một tấm riêng rồi.
Mấy chục mạng xinh xắn chen chen lấn lấn xếp vào để vừa khung hình.
Việt Chinh nhỏ con thấp bé cứ ưu tiên đứng đầu, Trí lại cao nghều dĩ nhiên đứng tít ngoài cùng đội hình. Chỉ là rất nhiều năm về sau, khi các nam thanh nữ tú lục lại ảnh cũ, người ta mới để ý đến thanh niên duy nhất không nhìn vào ống kính, mà hướng đôi mắt tràn đầy mật ngọt đến cô bạn nhỏ tươi tắn như mặt trời.
Rất nhanh cả chục pose ảnh ra đời, kết thúc một năm tranh chấp ngố tàu của các cô cậu mới lớn.
Tụi nhỏ bướng bỉnh, chẳng ai muốn nói ra thành lời, nhưng giây phút cuối cùng rời chiếc hành lang "đầy máu và nước mắt" này, trong lòng mỗi đứa đều thì thầm chào tạm biệt và cảm ơn lớp sát vách không hề đáng yêu.
Sau mấy phần phát biểu, trao giải, văn nghệ, toàn trường nhường sân cho khối 12.
Việt Chinh trở lại chiếc ghế đá ngay hành lang, vuốt ve tà áo dài, trong đầu lướt qua một vòng từ mốc thời gian ngày đầu đi nhận lớp đến bây giờ. À, con người dễ trưởng thành khi đi qua sóng gió. Chẳng tự nhận mình đã sành đời, nhưng Việt Chinh biết cuộc sống đã dạy mình rất nhiều điều mà từ trước đến giờ chưa ai từng dạy.
"Cho cậu."
Đoá phượng đỏ nằm ngay trong ngực, toả mùi hương dìu dịu lên mũi.
Việt Chinh ngẩng đầu, Trí đứng ngược nắng, không rõ được nét mặt nhưng lúc này Việt Chinh lại rung động một cách chẳng hiểu tại sao.
Thích rất thích người con trai trước mặt mình.
Trí chẳng còn bộ dạng phẳng phiu đến từng góc áo như sáng tinh mơ vừa gặp. Lễ kết thúc, cậu thả áo ngoài quần, cánh tay áo gấp cao tuỳ tiện, tóc cũng rối đi một ít. Nhưng hình ảnh này lại đẹp trai hơn hết mọi khi.
"Sao thế? Mệt à? Cậu có muốn uống nước không?" Thấy Việt Chinh ngơ ngác không phản ứng, Trí ngồi xổm trước mặt cô nàng, thấp giọng hỏi.
"Không." Việt Chinh hoàn hồn lắc đầu, tay ôm chặt hoa phượng, người lại nhích sang một bên nhường một chỗ trống.
Trí khẽ cười ngồi cạnh bên, rất tự nhiên kéo lấy cánh tay người ngồi cạnh mà cầm.
"Có người nhìn!" Việt Chinh hoảng hốt rút tay lại, mắt không ngừng đảo quanh, tai và mặt ửng đỏ vì xấu hổ.
"Không có người nhìn đâu." Trí nào để bàn tay vừa nhỏ vừa mềm tuột khỏi tay mình, cậu cong mắt cười đảm bảo.
"Nghĩ gì thế?"
"Rất nhiều chuyện. Cảm giác như một cuốn phim vậy." Việt Chinh không cố chấp rời khỏi bàn tay Trí nữa, nhưng vẫn ngại ngùng chẳng dám đối mặt người ta, mắt chăm chăm vào cánh phượng trước mắt lí nhí trả lời.
"Không biết cái Tâm giờ như thế nào nhỉ?" Việt Chinh nhìn ra sân trường, các anh chị thả bong bóng đầy màu lên trời xanh kia rồi. Gửi gắm toàn bộ tuổi thanh xuân và lời cầu nguyện cho tương lai lên mảnh xanh đầy hy vọng ấy.
"Cậu ấy chắc chắn tốt đẹp rồi." Trí trả lời.
"Ừ."
"Về nhé?"
"Một chút nữa đi, mình vẫn có một chút suy nghĩ về những chuyện đã qua."
"Thế nào cơ?"
"Cảm thấy may mắn."
"Chuyện gì?"
"Trong cuốn phim nhiều sóng gió của mình, mình tìm thấy một nam chính vừa đẹp trai vừa tài giỏi, lại rất bản lĩnh bảo vệ mình."
Việt Chinh tựa lưng vào ghế, hơi nghiêng đầu liếc nhìn người ngồi cạnh đang đơ người mà khẽ cười.
Trí còn chưa nuốt xuống được tâm tình dậy sóng vì câu nói như mật của Việt Chinh, lại một lần nữa "thất thủ" trước cái liếc mắt xinh xắn tinh nghịch.
"Mình thích cậu, rất rất rất thích cậu!" Việt Chinh nhướng người, nhanh như chớp hôn nhẹ vào đôi môi khô của ai đó còn chưa hoàn hồn, rồi ôm đoá phượng chạy đi.
Trí khẽ chạm tay lên môi, một lúc sau mới bật cười. Ừm... ngọt đến tận tim.
"Hello? Hồn đã về cái xác đấy chưa? Phí lấy ảnh bị con gái cưỡng hôn là 1 năm trà sữa, phí chữa trị cho tâm hồn độc thân ăn phải nồi lẩu "cẩu lương" là một năm cá viên chiên."
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận