Ngày Hè có một buổi hẹn hò.
"Con đi đâu đấy?" Thấy con gái chỉn chu chuẩn bị rời khỏi nhà, mẹ Việt Chinh liền hỏi.
"Con... đi học phụ đạo cùng với một số bạn, học Hoá ấy ạ." Việt Chinh có chút lúng túng trả lời, lại còn không quên cầm cuốn sách Hoá lên phụ hoạ.
Việt Chinh đã liệu được chuyện ba mẹ sẽ hỏi đi đâu, trước khi ra khỏi phòng liền mang theo cả sách vở.
"Đến nhà người ta nhớ ý tứ một chút nhé!"
"Vâng ạ, con biết rồi."
Việt Chinh thở phào chạy biến, cảm giác này như là... yêu đương vụng trộm?
Việt Chinh khẽ lắc đầu, nào có ai yêu đương vụng trộm chứ.
Dắt chiếc xe đạp ra khỏi cổng, Việt Chinh lại bị ba mình gọi ngược lại. Ông đứng tựa vào chiếc cổng trắng, mặt nghiêm túc hỏi:
"Đi hẹn hò với thằng nhóc à?"
Việt Chinh nuốt xuống một ngụm nước bọt: "Con đi học cùng bạn ạ."
Ba Việt Chinh cười ha ha, vẻ mặt tỏ rõ ý rằng - này con gái, cái gì ba cũng biết, cho con một cơ hội nói thật.
Việt Chinh: "..."
"Như nào? Ba có cấm cản cái gì đâu. Chỉ cần hai đứa cùng nhau tiến bộ là được, không ai ngăn cấm cái gì, thời buổi nào rồi, ba cũng có cổ hủ đâu."
"Bọn con chỉ đi trà sữa thôi." Việt Chinh lí nhí đáp.
"Đi đâu không được." Ba Việt Chinh chậc lưỡi. "À không, đừng có mà đi nhà nghỉ nhé."
"Ba!" Việt Chinh khẽ gắt.
"Cái gì chứ? Ba nhắc nhở chẳng thừa. Là con gái con phải biết đến mấy cái này để còn tự bảo vệ bản thân. Cho dù con có tin tưởng thằng nhóc đến mức nào con cũng cần có kiến thức chứ."
"Ba! Con biết phải như thế nào mà! Ba vào nhà đi, con đi đây!" Việt Chinh lên xe chạy biến, để lại sau lưng tiếng dặn dò về sớm.
Việt Chinh gặp Trí ở trạm xe gần đó. Cái dáng cao cao vừa xuất hiện trong tầm mắt, hai má và đôi tai của Việt Chinh lại đỏ ửng.
Từ lúc bắt đầu mối quan hệ này, Việt Chinh chưa hề nghĩ đến chuyện đi một cách... xa như thế. Cô nàng chỉ cảm thấy thoải mái, vui vẻ, và cảm giác hạnh phúc bên cạnh Trí, những suy nghĩ về tương lai chưa từng xuất hiện trong đầu. Việt Chinh chỉ muốn sống hết lòng cho hiện tại, còn chuyện xa hơn... ai mà tính trước được.
Việt Chinh lắc lắc đầu, cố gắng xua đi những suy nghĩ rối rắm, hít thở mấy cái thật mạnh rồi tỏ ra như chưa từng nghe thấy lời ba mình nói để đứng trước mặt Trí.
Trí mặc một chiếc sơ mi trắng cùng quần dài đen, trông không khác gì lúc đi học, nhưng vẫn có chút thoải mái tuỳ ý hơn ở trường. Cậu ngồi trên yên sau chiếc xe đạp, đôi chân dài trời cho duỗi thẳng, hai tay bỏ trong túi quần. Trời có chút nắng gắt, nhưng vẻ mặt cậu không có biểu hiện thiếu kiên nhẫn.
Dường như cảm giác được ánh nhìn, Trí quay đầu về hướng Việt Chinh, vừa thấy người bạn nhỏ của mình đến, cậu liền nở cụ cười, đưa tay vẫy vẫy.
"Nóng không?" Người vừa đến trước mặt, cậu đã mở sẵn chai nước rồi khẽ hỏi.
"Không có, từ nhà đến đây có một chút mà." Việt Chinh nhận lấy nước lắc đầu trả lời.
"Mặt cậu đỏ." Trí nhìn vào hai má đang hây hây của Việt Chinh, khẳng định mà nói.
"A? Chắc do nóng quá." Việt Chinh hơi sửng, sau đó đưa tay ôm mặt trả lời, cũng không nhớ rằng mới vài giây trước chính mình nói không nóng.
Trí: "..."
Ai đó vừa lắc đầu bảo không nóng mà?
Trí khẽ cười, cậu cho rằng Việt Chinh ngại ngùng nên cũng không hỏi nhiều nữa.
Cậu đứng thẳng người, từ trên cao nhìn Việt Chinh đang đỏ mặt. Bạn nhỏ của cậu hôm nay chiếc áo polo trắng và váy yếm màu tím nhạt, tóc khéo léo thắt bím hai bên xinh xắn. Nhìn kiểu gì cũng thấy đáng yêu.
"Đi gửi xe đã." Nhìn chiếc đáng yêu trước mặt đủ thoả mắt, Trí di chuyển người muốn dắt xe của Việt Chinh.
"Gửi cái gì cơ?" Việt Chinh ngơ ngác nhìn Trí dắt chiếc xe ra khỏi tay mình.
"Chúng ta đi hẹn hò chẳng lẽ mỗi người một xe?"
"Hình như không có vấn đề gì?"
"Đương nhiên là có. Cậu tước đi quyền làm bạn trai của mình."
Việt Chinh: "..."
"Cậu đứng ở đây chờ nhé? Mình đi gửi xe." Trí nhìn gương mặt hơi ngẩn ra của Việt Chinh lại không kiềm được mà đưa tay véo nhẹ ở má, cậu dùng giọng nhẹ nhàng nhất dặn Việt Chinh đợi mình.
"Được."
Trí khẽ cười, nhanh như chớp cúi đầu hôn nhẹ lên đôi má vẫn còn đo đỏ rồi quay người dắt chiếc xe đi.
Việt Chinh hoá đá, tim đập tứ tung trong lồng ngực. Cả người cảm giác như bị nhúng vào một hũ mật ong đang đun sôi, vừa nóng rực vừa ngọt ngào.
Đến khi Việt Chinh không tự giác đưa tay lên sờ má, nơi vừa được một thứ ấm nóng tiếp xúc thì Trí đã dắt chiếc xe đi xa.
Sau chiếc hôn đầu nhẹ như bướm đậu hôm tổng kết, cứ có khả năng là Trí lại... tiếp xúc thân mật giữa đôi môi mình với bất kì vị trí trên mặt Việt Chinh. Trán, mắt mũi, má, cằm, môi, cứ tiện cúi đầu cậu lại hôn.
Việt Chinh ngó quanh, xung quanh vẫn có người qua lại, chẳng biết lúc cái hôn đặt xuống có ai nhìn thấy không. Cô nàng cúi đầu nhìn mũi giày, miệng không kiềm được nở nụ cười.
Việt Chinh có ngại ngùng, nhưng không có cảm giác bài xích, cũng không thấy có gì quá đáng khi cả hai thân mật bên ngoài. Dường như những cử chỉ thân mật ấy mạnh mẽ đánh sập suy nghĩ "yêu đương vụng trộm" mà Việt Chinh từng nghĩ trước đó.
Trí gửi chiếc xe của Việt Chinh ở một nơi an toàn, lúc trở lại lọt vào mắt cậu là cô gái nho nhỏ cúi đầu, mũi giày vẽ cái gì đó trên mặt đất.
Là một cô gái nhỏ, nhỏ hơn cậu rất nhiều, nhưng là cả thế giới to lớn của cậu. Cái nụ hôn chớm qua kia thôi thúc suy nghĩ trưởng thành thật nhanh trong cậu. Cậu muốn có thế giới riêng của mình, trong thế giới đó, cậu có thể lo mọi thứ chu toàn cho cô gái của cậu. Hai người có thể cùng nhau tạo nên một cuộc sống vừa đủ, vừa đủ cho cả hai, vừa đủ cho những người xung quanh mình.
Cậu đã mơ đến một tương lai như thế.
"Cậu vẽ gì thế?"
"Không có gì." Việt Chinh lắc lắc đầu.
Cô nàng sẽ không tự thú rằng mình trong vô thức cứ dùng mũi giày viết tên cả hai xuống cả chục lần đâu.
"Cậu muốn đi đâu?"
"Đi mua trà sữa trước nhé?"
"Được." Trí gật đầu. "Đưa túi cậu đây."
Lần này Việt Chinh không tước quyền làm bạn trai của Trí nữa, cô nàng tự nhiên đưa chiếc túi vải của mình cho bạn trai.
"Cậu mang cái gì nặng thế?" Nhận lấy chiếc túi nặng trĩu, Trí không khỏi nhíu mày thắc mắc. Đi hẹn hò thì có cái gì để mang nhiều như thế?
Việt Chinh đưa tay vân vê bím tóc của mình, nhỏ giọng nói:
"Sợ mẹ mình hỏi nhiều nên mình mang cả sách theo, mình nói là đi học phụ đạo."
Trí: "..."
"Chúng ta đi thôi." Trí bỏ chiếc túi vào giỏ xe, chẳng nói nhiều về chuyện sách vở nữa.
Việt Chinh nhanh nhẹn ngồi lên yên sau xe đạp.
Chiếc ngựa sắt từ khi có Việt Chinh ngồi đã có thêm một lớp đệm êm ái ở yên sau. Trong lúc đợi Việt Chinh, Trí cũng ngồi lên đó nên dù trời có nắng chiếc yên vẫn không nóng một chút nào.
Việt Chinh cũng cảm nhận được Trí đã chu đáo với mình như thế nào khi ngồi lên xe. Bạn nhỏ vui vẻ siết chặt góc áo người ngồi trước, thỏ thẻ nói:
"Nếu có một anh nhà giàu mở cửa chiếc Lamborghini thì mình vẫn chọn ngồi trên chiếc xe đạp của cậu."
Trí bật cười, vững vàng ngược gió ngược nắng đạp xe trả lời lại:
"Yên tâm đi, mình sẽ trở thành anh giàu mở cửa chiếc Lamborghini ấy, không để cậu lưỡng lự đâu."
Việt Chinh cười đến híp mắt.
Khi còn trẻ chính là như thế, bông đùa một vài câu có giá trị to lớn nhưng trong lòng vẫn vui vẻ đón nhận, chẳng nặng nề nhiều thứ cần phải đắng đo lo toang.
"Chỉ cần cậu bên cạnh mình thì đi bộ cũng là phương tiện tốt nhất." Việt Chinh càng siết chặt tay mình vào góc áo sơ mi trắng, ngọt ngào nói.
Trí hơi trầm xuống, cậu nhìn thẳng về con đường phía trước, trong đầu lại chạy một cảnh tương lai cậu đã từng nghĩ tới. Mãi một hồi sau cậu mới dùng giọng chắc chắn trả lời Việt Chinh:
"Mình sẽ không để cậu đi bộ đâu."
Làm sao mình có thể để người mình xem là cả thanh xuân, cùng nhau cố gắng, cùng nhau trưởng thành chịu khổ được chứ.
"Ừ, bạn trai mình sau này nhất định là người tài giỏi, không để mình phải đi bộ hằng ngày." Việt Chinh ngồi phía sau không để ý đến sự nghiêm túc và hứa hẹn của Trí, bạn nhỏ chỉ xem như cả hai đang đùa nhau cho đoạn đường không còn dài.
Trí cũng cảm nhận được Việt Chinh không hiểu được ý mình, cậu cũng chẳng buồn, ở tuổi này cậu vẫn mong cả hai sẽ an yên mà tận hưởng những gì tốt đẹp nhất là tuổi trẻ dành tặng. Còn chuyện tương lai đó, cậu tình nguyện một mình nghĩ đến.
Bánh xe chầm chầm quay từng vòng trên con đường dài, chẳng mấy chốc cả hai đến một quán trà sữa gần ngoại ô.
Trời mùa Hè nắng gắt, nhu cầu trà sữa cũng cao hơn. Trí nhìn người xếp hàng ngoài quán đông nghẹt, lại nhìn ra ngoài nắng vàng nóng bức, cậu để Việt Chinh đợi mình nơi gốc cây có bóng mát phía đường, còn mình vào trong mua.
Đoán chừng Trí không thể trở lại nhanh được, Việt Chinh tựa người vào chiếc xe đạp cúi đầu nghịch điện thoại.
Chẳng biết qua bao lâu, đến khi cảm giác được có người đứng trước mặt, Việt Chinh mỉm cười ngẩng đầu. Nhưng trước mặt cô nàng lại không phải là bạn trai nhà mình, mà là một bạn nam lạ hoắc. Việt Chinh chưa kịp thu lại nụ cười, cậu ta đã tiến lại gần hơn đưa điện thoại trước mặt lên tiếng:
"Chào bạn, mình thể xin Facebook của bạn không?"
Việt Chinh: "...."
Thường thì những cảnh không nên để nam chính bắt gặp nhất định sẽ được nam chính bắt gặp. Cảnh trai lạ xin Facebook Việt Chinh rất vừa vặn lọt vào mắt Trí khi cậu vừa cầm hai ly trà sữa bước ra khỏi quán. Vừa vặn đến độ khiến tâm trạng cậu như bị nhúng vào một thùng đá khi thấy nụ cười dịu dàng của Việt Chinh với người ta.
Trí lạnh mặt cầm trà sữa băng qua đường, gần đến gần chỗ Việt Chinh thì trai lạ cũng gãi đầu bỏ đi.
Thấy người bỏ đi rồi sắc mặt Trí cũng không tươi lên được bao nhiêu.
Cậu đưa cho Việt Chinh một ly trà sữa, nhìn theo hướng người vừa đi hỏi:
"Ai thế?"
"Mình không biết."
"Không biết sao cậu cười?"
Việt Chinh nghệch mặt. Ơ?
"Mình tưởng cậu trở lại."
"Hai người nói gì lâu thế?"
"Có nói gì đâu, cậu ta xin Facebook mình."
Nghe đến đây Trí lại càng xị mặt xuống. Việt Chinh cũng biết nhìn sắc mặt người khác rồi, thấy Trí không vui lắm, bạn nhỏ liền nắm lấy tay cậu lí nhí:
"Mình không cho mà. Đừng giận nhé?"
"Mình có giận đâu?"
Việt Chinh hút một hơi nước, tròn mắt nhìn bạn trai. Thái độ thế kia lại bảo không giận.
"Cậu xinh quá rồi, ai cũng muốn làm quen." Trí đưa tay véo nhẹ má Việt Chinh, cảm thán một câu.
Việt Chinh hơi ngượng, nhưng mà con gái được khen thì chẳng ai không thích. Bạn nhỏ đo đỏ mặt nói:
"Hay mình in hình cậu rồi dán trước ngực nhé? Thế là chẳng ai làm quen nữa đâu."
Trí bật cười, một chút cảm giác không vui cứ thế cuốn xéo. Cậu lại véo thêm một cái lên má Việt Chinh, giọng cưng cưng chiều chiều đồng ý:
"Ý hay đấy, lựa một tấm thật đẹp trai mà in ra nhé!"
Việt Chinh bĩu môi, người này chẳng biết liêm sỉ là gì cả.
"Lần sau có người đến xin Facebook, cậu nói có bạn trai rồi nhé?" Nhìn Việt Chinh bĩu môi, Trí lại rất nghiêm túc nói.
"Lại nói thêm là bạn trai mình vừa giỏi vừa đẹp trai nữa, nhé?" Việt Chinh tinh nghịch nói thêm.
Trí khẽ cười.
Chẳng hiểu mình làm gì mà lại nhặt được một chiếc đáng yêu này vào lòng.
"Đi thôi."
"Đi đâu?"
"Học phụ đạo."
Việt Chinh: "..."
Cả hai thật sự học phụ đạo cho buổi hẹn hò.
Trí đưa Việt Chinh đến công viên gần đó, hai đứa trẻ ngồi bệt xuống thảm cỏ dưới gốc cây phủ mát, một cặm cụi viết bài, một ung dung ngồi giảng.
"Tại sao lại Hoá trên đời nhỉ? Tại sao lại có người giỏi Hoá như cậu và có người ngu Hoá như mình nữa?"
Trí: "...."
"Vì để chúng ta thành một đôi đấy."
Việt Chinh: "..."
Nói đến chuyện Hoá Học các thứ, Việt Chinh lại nhớ đến dãy công thức dài ngoằn mà Trí dùng để bày tỏ với mình (*chương 12). Cách tỏ tình đầy tri thức này nếu Việt Chinh không mày mò gõ trên mạng tìm hiểu, có khi cả hai lỡ nhau rồi. Lại còn thành một đôi gì chứ?!
Việt Chinh ôm sách vào lòng, nghiêng đầu trên đầu gối nhìn người ngồi cạnh.
Như thế nào nhỉ?
Con người này... dù là bằng tuổi mình, nhưng cảm giác mình nhận được luôn là một cảm giác rất an toàn. Chỉ cần được ở cạnh, Việt Chinh luôn thả lỏng bản thân. Chẳng rõ từ lúc nào lại ỷ lại người ta nhiều đến như vậy.
"Mình cảm thấy mình tiêu rồi." Việt Chinh vẫn giữ tư thế nhìn Trí đến si mê, không tự chủ thốt lên.
"Làm sao cơ?"
"Nghiện cậu."
Trí nhướn mày.
Bạn nhỏ trông lười biếng ngồi cạnh cậu, nhìn cậu, ánh mắt ấy bày rõ sự thương mến cũng khiến cậu si mê chẳng kém.
Trí chẳng đáp lời "nghiện" của Việt Chinh, cậu cúi đầu hôn nhẹ lên đôi môi nhạt nhạt vì uống trà sữa mà trôi son. Hôn nhẹ một cái. Lại thêm một cái.
Việt Chinh đỏ ửng mặt đến tận tai, nhưng chẳng hề nhúc nhích.
"Bọn mình thế này... là hư hỏng không đấy?"
Trí lại cúi đầu hôn thêm một chiếc nhẹ, thì thầm:
"Ừ. Muốn như thế này mãi, khi chúng ta còn trẻ và còn xinh đẹp nhất.
Học phụ đạo hoá học hình như cũng chẳng xong.
Hết một ly trà sữa, hết một buổi hẹn hò, Việt Chinh ngượng ngùng theo Trí trở về lúc trời chiều mùa Hè đã nhuộm đỏ phía Tây.
Chiếc xe vẫn từ từ quay vòng, Việt Chinh vẫn nắm chặt góc áo Trí, đầu tựa trên chiếc lưng rộng đưa mắt nhìn cảnh vật từ từ lướt qua.
Có trời chiều đo đỏ, có gió thoảng nhẹ nhàng, có anh, có em. Cả hai như hoà mình vào đoạn phim lãng mạn không ai làm phiền.
Cái mùi hoa cỏ ven đường thơm thoang thoảng, Việt Chinh gần như muốn nhắm đắm chìm lại giật mình mở to mắt vì Trí dừng xe gấp.
"Sao thế?" Việt Chinh vỗ vỗ lưng Trí hỏi.
"À..."
Trí đã trả lời gì đó, nhưng chẳng lọt vào tai Việt Chinh. Vì khi tỉnh táo thoát khỏi cảm giác yên bình, bạn nhỏ nhận ra cả hai đang dừng xe cách một cách nhà nghỉ chỉ khoảng 5 mét.
Lúc này trong đầu Việt Chinh lại không tự chủ mà tua lại đoạn nói chuyện của hai cha con trước lúc rời khỏi nhà.
Ha ha...
"Việt Chinh?"
"Hả?"
"Sửa xong rồi, chỉ trật xích thôi."
"À..."
"Cậu sao thế? Nóng quá sốt rồi à?"
"Không đâu."
"Mặt cậu đỏ ửng khác thường kìa! Để mình xem trán cậu."
"Không! Không có! Đi về thôi."
Việt Chinh đưa tay áp má, né khỏi bàn tay Trí sắp chạm vào mình. Vừa bối rối vừa gấp rút muốn rời đi.
Trí khó hiểu nhìn Việt Chinh:
"Cậu vẫn khoẻ phải không?"
"Khoẻ mà! Chúng ta về đi. Trễ rồi."
Trí nhìn Việt Chinh một hồi, xác nhận bạn nhỏ vẫn ổn mới xoay người chuẩn bị rời đi. Chỉ là... cậu vừa xoay người thì chiếc bảng nhấp nháy nhà nghỉ cũng đập ngay vào mắt.
Trí: "..."
Cậu hiểu Việt Chinh làm sao rồi.
"Cậu nghĩ gì thế?"
"Há? Không nghĩ gì cả!"
"Việt Chinh," Trí trầm giọng gọi. "Mình thật sự rất trong sáng."6
"..."
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận