Ý Lan như bao năm cùng Nhật Luân đến trường.
Lúc rẽ sang hành khu hành lang khối 11, Ý Lan có chút ngẩn ngơ nhìn về phía ghế đá vắng vẻ không người giữa hai lớp.
Năm nay khác hẳn năm lớp 10, chẳng còn ai từ hai lớp ra ngoài tranh chiếc ghế đá chỗ hành lang. Mấy bạn A2 tụ tập với bên A3, còn A1 thì chẳng thấy ra ngoài.
Có lẽ lớn hơn rồi, mấy đứa chẳng hơi đâu mà chơi trò tranh giành như hồi mới lên cấp III. Hay có lẽ vì nhiều chuyện xích mích không đáng có, bây giờ nghĩ lại thấy ngại nên chẳng muốn tranh chấp.
Ý Lan thở dài, tự dưng hoài niệm quãng thời gian ngày nào cũng nghe hai lớp chí choé toé lửa.
Nhật Luân đã đi vài bước dài mới để ý Ý Lan tụt lại phía sau, cậu xoay người bước lại, khẽ vỗ vai cô bạn hỏi:
"Sao thế?"
"Hả?" Ý Lan thoát khỏi những cảnh ngày xưa, giật mình nhìn Nhật Luân. "À, không có gì."
"Chẳng ai tranh ghế đá nhìn không quen nhỉ?" Cả hai tiếp tục bước về phía trước, Nhật Luân cũng nhìn chiếc ghế đá lên tiếng.
"Ừ." Ý Lan gật đầu.
"Chắc năm nay chẳng phải đau đầu vì lớp cậu hay lớp mình nữa." Nhật Luân nhớ lại thời gian ngày nào cũng nghe mấy đứa than phiền uất ức, thi thoảng lại kéo nhau lên phòng giáo viên.
"Như thế cũng tốt." Ý Lan cúi đầu nhìn mũi chân di chuyển, nhỏ giọng trả lời.
Nhật Luân liếc nhìn Ý Lan, muốn nói thêm lại đành thôi.
Ý Lan bước vào lớp, mấy đứa đã đến gần như đông đủ rồi.
Cảnh tượng vẫn như trước, một nhóm thì tụ tập ăn vặt ở góc lớp để tiện bỏ rác.
Một nhóm thì chụm lại bàn chuyện trai đẹp, idol, phim ảnh, làm đẹp, chuyện trên đời dưới đất đều được chúng nói đến và nói như những chuyên gia.
Mấy thằng con trai thì ôm điện thoại điên cuồng chơi game, thi thoảng lại la hét vì đồng đội đi một bước không thể quay đầu.
Có mấy đứa thì tối dặn lòng ngủ sớm nhưng vẫn thức đến gần sáng, để bây giờ lại nằm dài ra bàn mơ một giấc mộng còn trong những ngày hè.
Lại có mấy đứa như chó với mèo, nói chuyện không bao giờ tử tế với nhau rồi chơi trò đuổi bắt chạy vòng quanh cả lớp.
Ý Lan khẽ cười, gương mặt trước khi vào lớp không vui nhanh chóng biến mất. Cô nàng còn lo lớp mình sẽ có chút buồn rầu vì lớp kế không còn tranh giành ngoài hành lang, ít hay nhiều cũng có chút trống vắng. Nhưng có vẻ đã lo nhiều rồi, mọi người vẫn như "giặc".
"Lớp trưởng! Ăn bánh tráng me không?" Có đứa ở góc lớp liếc mắt thấy Ý Lan đứng trước cửa lớp liền to giọng mời bánh tráng.
"Sáng sớm đã ăn mấy cái này, không sợ đau dạ dày à?" Ý Lan lắc đầu từ chối, vừa vào chỗ ngồi vừa bắt đầu lời nói khoa học.
"Dừng dừng dừng! Để yên tôi ăn hết, đang ngon lắm!"
Ý Lan: "..."
Vẫn còn một ít thời gian mới vào lớp, A1 vẫn ồn ào mỗi góc một chuyện, đến khi có đứa tung tăng nhảy chân sáo vào lớn tiếng gọi mới thu hút cả lớp về một phía:
"Ý Lan, Việt Chinh! Nghe nói bên A2 có học sinh mới, đẹp như hoa hậu vậy. Hai người có nghe Luân với Trí kể gì không?"
Việt Chinh ngẩng đầu nhìn ra cửa, học sinh mới?
Hmmm, không nghe Trí nói gì cả. Việt Chinh nhìn sang Ý Lan, lớp trưởng cũng nhún vai lắc đầu.
"Không nói gì á? Vừa mới đi ngang A2 nè, liếc nhìn phát thấy một bạn đẹp ơi là đẹp á! Xong cũng nghe loáng thoáng giới thiệu các thứ, chắc chắn là học sinh mới." Thấy cả Việt Chinh và Ý Lan đều lắc đầu, bạn học lại bắt đầu nói về học sinh mới.
"Đẹp hơn Ý Lan à?" Mấy thằng con trai dừng chơi game hỏi.
Nói tới nhan sắc thì cả trường, cả khối lắm người đẹp. Nhưng con trai A1 xứng đáng 100 điểm về chuyện ủng hộ người nhà, dù cho bọn con gái A1 đè đầu cưỡi cổ thế nào, trong mắt mấy thằng các bà chằn ấy luôn là tốt nhất. Và Ý Lan luôn là tượng đài nhan sắc trong lòng chúng nó.
"Đẹp kiểu thu hút lắm ý." Bạn học nọ gãi gãi đầu nhớ lại nhan sắc học sinh mới bên A2 trả lời.
"Làm thế nào mà đẹp bằng Ý Lan." Đám con trai nhún vai không tò mò, sau lại cúi đầu với chiếc điện thoại tiếp tục chơi game.
"Này, ra chơi đi ngang qua xem thử xem học sinh mới đẹp hay không nhé?" Tụi con trai vẫn cúi đầu vào điện thoại, nhưng miệng lại hạ thấp âm thanh nhất để thủ thỉ.
"Đúng ý tao. Khẽ thôi."
Hah?!
À thì... dù sao trong máu vẫn mang tính của đám mày râu, ủng hộ người nhà nhưng muốn ngắm gái đẹp thì vẫn ngắm thôi. Ai lại tin đàn ông con trai lại lơ mắt gái đẹp?
"Trai bên đó tôi chả thích ai, học sinh mới có đẹp cũng chẳng phải lo người ta hớp hồn crush mình. Việt Chinh với Ý Lan mới cần lo nhé!" Một bạn nữ chống cằm nhìn ra cửa sổ than thở, sẵn tiện lại liếc mắt nhắc nhở hai vị cán bộ lớp mình.
Việt Chinh: "..."
Ý Lan: "..."
Chuyện Trí và Việt Chinh là một cặp ai cũng biết. Nhưng mà Nhật Luân và Ý Lan là đồng chí thì chẳng đứa nào tin, bọn nó vẫn đinh ninh cả hai là một đôi thanh ma trúc mã xịn xò như trong truyện.
Ý Lan cười khổ trong lòng, chỉ có Việt Chinh mới cần lo chứ? Bản thân cô nàng bây giờ đâu có quyền gì mà sợ Nhật Luân bị "cua" đi.
Việt Chinh chỉ cười không nói gì, rồi cúi đầu nhắn vài dòng tin đang dở đến cho Trí. Gửi tin đi rồi, Việt Chinh lại gõ thêm một dòng hỏi học sinh mới, nhưng chưa hoàn thành câu lại xoá đi. Tự nhiên hỏi có kì cục quá không?
Xoá đi gõ lại mấy lần đến khi trống đánh vào lớp, Việt Chinh thở hắt một hơi rồi cất điện thoại. Bạn học mới của Trí thì sao chứ? Xinh đẹp thì cũng không liên quan đến mình mà. Ha ha.
Việt Chinh khoanh tay đặt trên bàn, cằm lại đặt trên tay uể oải nhìn vào những dòng chữ trong sách. Cái nắng tháng 9 không còn quá gay gắt chiếu vào, Việt Chinh mơ màng đến những suy nghĩ xa xôi.
Lớp 11 không nhiều cảm xúc mới lạ như lớp 10, chẳng còn có cảm giác bỡ ngỡ nữa, cũng chẳng thấy sờ sợ vì lo lắng không hoà hợp bạn bè hay gặp giáo viên chủ nhiệm khó tính. Chẳng còn cảm giác mới lạ với chiếc áo dài xinh xắn nhưng cũng lắm vấn đề bất tiện.
Nhưng cũng không hẳn là không có gì thay đổi.
Khi diện chiếc áo dài mới nhìn trong gương, mang chiếc cặp đựng sách vở mới, bước vào phòng học mới, Việt Chinh cảm thấy mình là trưởng thành hơn rất nhiều rồi. Không còn cảm giác xa lạ mà có chút thân thuộc khiến cô nàng nhận ra mình cũng thay đổi, một hướng thay đổi tích cực vì bản thân mình cảm thấy vui vẻ và hoà nhập.
Mọi thứ cho một năm học mới đều tốt, chỉ là chẳng còn cái Tâm bên cạnh lảm nhảm lắm trò nữa.
Việt Chinh nghiêng đầu nhìn sang chỗ trống bên cạnh, trong lòng tự nhiên có chút đau âm ẩm.
Không biết bây giờ cái Tâm có đang ở một lớp học thật thoải mái không?
Không biết cái Tâm có bạn bè thật tốt không?
Không biết cái Tâm có còn là cái Tâm như ngày còn như hoa rực rỡ bên cạnh mình không...
Giờ ra chơi năm 11 không như năm lớp 10, trống đánh mấy đứa chẳng hổ báo ra ngoài hành lang, chỉ có mấy đứa thèm ăn vặt chạy khỏi lớp để xuống căn tin, còn lại đều tụ tập ngay trong lớp.
"Không ra ghế đá ngồi hóng chuyện à?" Ý Lan xoay người hỏi.
"Cái hành lang ngay chỗ hứng nắng, tiên nữ này đang tập tành skincare, không ra để đen đi đâu." Một bạn học nữ đưa tay xoa xoa mặt lắc đầu nói.
"Bọn này cũng thế." Mấy đứa con gái ngồi gần đó cũng gật đầu phụ hoạ theo.
Ý Lan chỉ cười không nói, lấy đại một cuốn sách và điện ra ngoài.
Vén tà áo dài ngồi xuống chiếc ghế đá được che bóng bởi tán phượng, Ý Lan quay đầu nhìn vào trong lớp qua cửa sổ, miệng như có như không nở một nụ cười.
Các bạn học giận dỗi lớp kế bên.
Bản thân Ý Lan cũng thấy trống vắng, huống gì là những người từng sống chết muốn giữ chiếc ghế đá. Ý Lan nhìn sang lớp bên cạnh, bên ấy bây giờ nằm chính giữa A1 và A3, chiếc ghế đá giữa A1 trống vắng bao nhiêu thì cùng với A3 lại nhộn nhịp bấy nhiêu.
Ý Lan nhìn bên kia vui vẻ lại thấy mấy đứa lớp mình giận dỗi cũng chẳng có gì kì lạ khó hiểu. Hai lớp như chó với mèo, nhưng hồi ấy chỉ có hai lớp cạnh nhau, một thứ tình bạn cho lớp kế bên vô hình nảy sinh trong lòng mỗi đứa nhưng suốt ngày cãi nhau, tụi nó chẳng nhận ra mình không ghét người ta như mình nghĩ. Bây giờ người ta thân thiết với lớp khác, cảm giác của mấy đứa A1 chắc chắn như kiểu... bạn thân có bạn thân mới.1
Ý Lan khẽ lắc đầu, lúc này bên cạnh có người ngồi xuống.
"Cậu không sang gặp Nhật Luân à?" Việt Chinh vân vê tà áo dài khẽ hỏi.
Ý Lan lắc đầu: "Chắc cậu ấy bận."
"Trí không sang với cậu à?" Ý Lan hỏi lại.
"Chắc là cậu ấy cũng bận." Việt Chinh nheo mắt trả lời. Cô nàng có nhắn tin nhưng không thấy Trí trả lời.
Ý Lan nhìn sang Việt Chinh, cô bạn này thay đổi rất nhiều so với những ngày đầu quen biết. Nét ngay ngô vẫn còn đó, nhưng cũng chững chạc hơn rất nhiều. Ý Lan nhớ lại thời gian đầu, khi ấy bản thân mình có chút ý kiến với cô bạn này vì chuyện cán sự lớp, cũng âm thầm đánh giá Việt Chinh theo một chiều hướng không mấy tốt đẹp, nhưng bây giờ thì người ta đã tự chủ động hơn rồi. Việt Chinh càng ngày càng cố gắng và hoàn chỉnh hơn, Ý Lan rất rõ được chuyện này. Kể cả ngoại hình hay tính cách hay chuyện học tập, Việt Chinh đều đều đặn vượt lên từng chút một.
Như thể là... Việt Chinh thật sự xứng đáng với mọi thứ, kể cả tình cảm của Nhật Luân dành cho.
Còn bản thân mình thì...
Ý Lan chớp mắt, dời ánh nhìn của mình ra tán phượng xanh rì ngoài kia. Ý Lan có chút khó chịu trong lòng vì không thể tự phủ nhận được mình đang ghen tỵ với Việt Chinh, người mà ngày xưa cái gì mình cũng cho rằng không bằng bản thân.
"Cậu có thấy gì mới mẻ với năm nay không?" Ý Lan khẽ hỏi.
"Cũng vậy thì phải." Việt Chinh nhìn sang cô bạn trả lời. "Cũng lâu rồi nhưng mà vẫn chưa quen việc Tâm đi rồi. Trống vắng một chút."
"Ừ... lớp mình cũng chẳng còn mấy rộn ràng vì thiếu cậu ấy. Nhưng ra đi là chuyện sẽ tốt cho cậu ấy hơn, nên cậu cũng vui vẻ lên đi."
Việt Chinh khẽ cười, cô nàng biết cái Tâm sẽ tốt hơn, nên bản thân cũng cố gắng tốt hơn, rồi một ngày đẹp trời nhất định sẽ gặp lại nhau.
"Ra về cậu chờ mình lên phòng Đoàn họp với." Việt Chinh nhớ lại sáng sớm có thông báo hết giờ học toàn bộ cán sự lớp đến phòng Đoàn để họp hành gì đó.
"Đi họp?" Ý Lan ngạc nhiên hỏi lại. Việt Chinh chẳng bao giờ đi họp cán sự.
Việt Chinh cũng lý giải được thái độ của Ý Lan, cô nàng chỉ gượng cười gật đầu.
"Ừ!" Đây là chuyện tốt, Ý Lan cười cong cả mắt đồng ý.
Hai cô nàng thoải mái hơn một chút để nói nhiều hơn về nhiều chuyện trên trời dưới đất. Đến khi lớp bên cạnh có ai đó gọi tên Trí rõ to, Việt Chinh mới giật mình nhìn sang như thể tên mình được gọi.
Trí là cậu học sinh có chiều cao "khủng" nhất khối 11, cứ đứng ở đâu là tự động nổi bật. Cậu như một anh nam chính trong phim, đứng ở đâu cũng được đèn đóm chiếu đến cho sáng rực.
Và bây giờ anh nam chính ấy với vẻ ngoài đẹp đẽ đang được một bạn nữ nhan sắc nghiên thùng đổ chậu nắm tay.
Nắm tay?!
Việt Chinh giật giật khoé mắt. Cảnh này có phải đã nhầm nữ chính rồi không?
"Cậu có cần một chai nước để tạt không?" Ý Lan nghiêng đầu ghé sát tai Việt Chinh ý kiến.
"..."
Cô bạn xinh đẹp nhìn xuống nơi bàn tay mình đang nắm tay người khác rất bình tình thả ra, sắc mặt cũng không thay đổi lên tiếng với giọng đều đều:
"Xin lỗi, không cố ý."
"Ừ. Cậu có việc gì không?" Trí gật đầu, thản nhiên như chưa có gì xảy ra hỏi.
"Chủ nhiệm nói mình đến phòng dụng cụ để được nhận đồ thể dục, rồi còn sang phòng giáo viên để gặp thầy ấy, nhưng mà mình không biết nó nằm chỗ nào. Hỏi lớp trưởng thì cậu ấy bận ghi chép gì đó nói mình tìm cậu. Lúc nãy gọi cậu mấy lần nhưng cậu không nghe thấy."
"À..." Trí gật gật đầu như đã hiểu, mắt liếc qua ô cửa nhìn Nhật Luân đúng là đang ghi chép gì đó.
"Cậu có làm gì không?" Trí đảo mắt quanh quanh rồi hỏi một bạn học cùng lớp mình đứng đó không xa.
"Hả? Rảnh." Bạn học gật đầu như gà mổ thóc.
"Thế cậu dẫn cậu ấy đến phòng dụng cụ và phòng giáo viên được không? Mình có chút việc bận."
"Được."
Thế rồi Trí sải đôi chân rời đi trước, bạn nữ xinh đẹp và bạn học khác nối đuôi đi sau. Cả quá trình Việt Chinh đều thấy, chỉ là không rõ được họ nói gì.
"Học sinh mới bên ấy xinh thật." Ý Lan lên tiếng, vẻ mặt có chút ái ngại.
Việt Chinh: "..."
Việt Chinh mở tin nhắn của mình và Trí, cái tin gửi từ 10 phút trước vẫn chưa được đánh dấu đọc.
Đáng giận dỗi.
Chẳng mấy chốc Trí trở lại hành lang khối 11, theo sau vẫn là bạn học mới.
"Ếh Trí? Sao nãy bảo bận?" Mấy đứa ngồi ở ghế đá khi nãy nghe rõ cậu lớp phó bảo bận việc, nhưng mới đi có một lúc đã trở về, trên tay còn có trà sữa.
"Ừ, bận mà. Bận đi mua trà sữa cho người yêu."
Quần chúng quanh hành lang: "..."
Ủa? Tự nhiên hỏi thăm rồi để bị ném một đống đường mật của người ta vào mặt?
"Thôi cút!"
Trí cười, lách qua nhóm người tiến đến chiếc ghế đá bên hành lang A1, bỏ lại sau lưng đám bạn học khinh bỉ trề môi, và bạn học mới nhìn chằm chằm bóng lưng mình.
Ý Lan chẳng muốn làm phận bóng đèn sáng mấy nhìn Watts, cũng chẳng muốn lấp đầy bụng bằng thức ăn cho chó nên khi thấy Trí đến gần, cô nàng gật nhẹ đầu với cậu cán sự lớp kế rồi chuồng nhanh vào lớp.
Việt Chinh cúi đầu nghịch điện thoại, tiếng bước chân và mùi hương quen thuộc vây quanh mũi cô nàng cũng chẳng buồn ngẩng đầu lên. Đến khi cái mát lạnh từ má truyền đến, Việt Chinh không chịu được rùng mình một cái, lúc này mới chịu nâng mắt để ý đến người ta.
"Bán bơ giá bao nhiêu đấy?" Trí ngồi xổm xuống trước mặt Việt Chinh, vừa dúi vào tay bạn nhỏ của mình ly trà sữa vừa dí dỏm hỏi.
Việt Chinh liếc nhẹ một cái, chẳng thèm trả lời chỉ ra sức hút hết một hơi to từ ly trà sữa. Ai đó còn dám hỏi giá bán bơ trong khi còn chưa trả lời tin nhắn đâu, lại còn nắm tay đấy!
Trí để mắt đến chiếc điện thoại Việt Chinh cầm trên tay, lúc này mới nhớ đến tin nhắn. Cậu khẽ cười giải thích:
"Điện thoại hết pin rồi, chưa kịp mở màn hình thì tắt rụp, mình sợ căn tin bán hết trà sữa nên vội chạy đi luôn."
"Cậu đi mua trà sữa thôi á?" Việt Chinh hỏi lại. Thế bạn nữ đẹp ơi là đẹp kia là như nào?
"Chứ còn đi đâu được nữa chứ? Trà sữa cậu đang uống gần hết rồi đấy."
"Thế bạn mới kia..." Việt Chinh thắc mắc hỏi lại, giữa chừng lại thôi. Thế này thì...
Trí cười cong cả mắt, cảm giác bị ghen vớ vẩn cậu lại không thấy khó chịu. Trong lòng cứ như có gì đó cào nhè nhẹ, vừa đáng yêu vừa buồn cười.
"Bận bịu mua trà sữa cho cậu rồi, bạn mới gì ở đây nữa."
Việt Chinh: "..."
Mấy đứa A1 bám vào thành cửa, lo ló mấy đầu đen hóng chuyện. Từ lúc Ý Lan rút trận, hai đứa ngoài kia nói chuyện bé xíu, tụi nó nghe câu được câu mất, nhưng đến câu tình tứ nhất lại lọt chẳng sót một từ. Nghe hết câu, tụi nó thầm mắng trong lòng, m* nó chứ, bọn yêu đương đúng là sến như ch*! Tôi khinh!
Bọn A2 cũng chẳng tránh được trường hợp "vạn tiễn xuyên tâm". Chuyện yêu đương của người ta tự mình hóng hớt rồi tự mình đau lòng.
"Hai bạn ấy yêu nhau mà không bị nhắc nhở hả?" Học sinh mới ló đầu nhìn thắc mắc.
"Học sinh ưu tú, chưa bao giờ chểnh mảng việc học nên thầy cô bóng gió thì có nói qua nhưng cũng mắt nhắm mắt mở vậy á."
Bạn học mới khẽ gật đầu.
.........
Tan học.
Việt Chinh cùng Ý Lan trong tà áo dài thướt tha rời khỏi lớp để đi họp cán sự lớp. Đi vài bước đã thấy Luân và Trí đứng ở xa tựa lưng vào tường khoe chân dài đợi người. Thấy hai bạn nữ đến, hai cậu trai cũng đứng thẳng người chuẩn bị bước đi.
"Hu hu hu! Bùng nổ nhan sắc!" Nhìn bóng lưng 4 người rời đi, các bạn học phía sau tự dưng kích động cảm thán.1
Lần đầu tiên Việt Chinh đi họp cán sự lớp, cũng không có gì đặc biệt, thậm chí có chút nhàm chán, nhưng vì đi cùng Trí cô nàng lại thấy có một chút đặc biệt. Gọi là gì ấy nhỉ? Cùng nhau trải nghiệm thanh xuân?
Việt Chinh ôm má len lén nhìn Trí ngồi cách mình không xa mỉm cười.
Đầu năm học gọi cán sự đến cũng chỉ nhắc nhở mấy chuyện năm nào cũng nhắc. Một chốc mọi người đã được thả về. Lần này bốn người cũng lần lượt cùng nhau đi.
"Lớp các cậu có người mới à?" Cùng nhau bước trên sân, Ý Lan mở lời hỏi.
"Ừ, thành phố bên cạnh sang." Nhật Luân gật đầu.
"Cậu ấy như nào? Nhìn xinh quá." Ý Lan lại hỏi.
"Cũng không rõ lắm, có vẻ lạnh nhạt gì đó. Nhưng mà chắc mới vào cũng chưa biết thế nào." Luân tiếp tục nói.
Việt Chinh kéo kéo ống tay Trí, ra hiệu cậu trai cúi đầu rồi khẽ hỏi:1
"Xinh lắm à?"
"Mình đâu biết?" Trí lắc đầu trả lời.
Việt Chinh bĩu bôi, không xinh thế mà lại để người ta nắm tay?
Bốn đứa trẻ mỗi người một câu qua lại, chẳng mấy chốc đi đến nhà xe, rồi tạm biệt ở cổng trường. Nhật Luân cùng Ý Lan đi hướng trên, còn Chinh và Trí hướng dưới.
Khi chuẩn bị đạp xe, Trí lại thấy bạn học mới đứng dưới nắng, tay vẫn cầm sách gì đó trông dày dày chẳng ngại cái nóng ban trưa mà say sưa đọc. Việt Chinh ngồi ở yên sau, cái đầu vừa ló khỏi lưng Trí cũng thấy được.
Ôi thì ra bạn học mới của Trí là hotgirl mọt sách!
Cảm nhận được ánh nhìn về phía mình, học sinh mới dời mắt ngẩng đầu, mấy ánh mắt chạm nhau.
Xuất phát từ vị trí bạn cùng lớp, lại gặp nhau như thế này, Trí không thể nào bỏ qua mà lướt đi. Cậu lịch sự lên tiếng hỏi thăm:
"Cậu chờ người nhà đến đón à?"
Bạn học mới gấp sách lại, lắc đầu trả lời:
"Mình tự về thôi, tra mấy tuyến xe buýt thì thấy cũng gần có tuyến đến rồi."
"Tuyến giờ trưa không đi về đâu, cậu phải đợi đến 2h trưa mới có." Việt Chinh nghe đến tuyến xe liền ló đầu rõ hơn để lên tiếng.
Bạn học mới theo tiếng nói cũng nhìn kĩ hơn.
Trí nghiêng người để khuôn mặt Việt Chinh rõ hơn, còn kèm theo lời giới thiệu:
"Đây là Việt Chinh, ở lớp kế bên, bạn gái mình."
Việt Chinh: "..."
Việt Chinh khẽ ho, hai má đỏ ửng vẫy vẫy tay về phía bạn mới xinh đẹp.
"Kia là Chi Yên, mới vào lớp mình."
Chi Yên cười nhè nhẹ, xinh đẹp đáp lại Việt Chinh.
"Cậu gọi taxi về đi, buýt phải mấy tiếng nữa lận. Nhà cậu hướng này à?" Trí nhìn đồng hồ tốt bụng nhắc lại lịch trình xe buýt với Chi Yên.
"Ừ, nhà chỗ ngã tư đường Q ấy."
"Ỏh trùng hợp thật, bọn mình cũng ở gần đó." Việt Chinh lại ló đầu ra nói. "Cậu có muốn về cùng bọn mình không?"
Việt Chinh vừa dứt lời, Chi Yên có chút sửng sốt, còn Trí lại đen mặt xuống.
Ồ? Xe đạp thì có một chiếc, chẳng lẽ bạn gái cậu muốn cậu đèo thêm một cô bạn khác nữa?
Mà Việt Chinh lúc này chẳng nhận ra lời nói lịch sự của mình có rất nhiều vấn đề vô lý.
"Mình gọi taxi vậy." Chi Yên lắc đầu, lấy điện thoại khỏi cặp bắt đầu tìm số.
Trí và Việt Chinh vẫn đợi Chi Yên gọi xe, cô bạn loay hoay một hồi, dường như không còn cách nào khác mới ngẩng đầu nhìn hai người trước mặt, vừa xinh đẹp vừa đàn thương lên tiếng:+
"Có thể cho mình mượn điện thoại được không?"
________
Lảm nhảm ~~
Không máu chó không máu chó không máu chó x100000000000000000000000000000000
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận