Trước khi chất nữ của thái hậu tiến cung làm Quý phi, Trinh Nương vẫn luôn là khách quen ở hậu cung.
Trước kia trừ hoàng đế cùng thái hậu ra chiếu mệnh tiến cung thì nàng vẫn luôn tuân theo.
Còn hoàng hậu thỉnh nàng ba bốn lần, Trinh Nương chỉ tiến cung một lần.
Trinh Nương vào cung rất ít khi nào ngồi nhuyễn kiệu, tuy hoàng thượng đặt ân cho nàng tư cách ngồi kiệu trong cung .
Nhưng Trinh Nương vẫn tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận của thần phụ, vì vậy hoàng thượng càng kính trọng nàng.
Nữ nhi được sủng ái từ nhỏ, còn nàng được trượng phu săn sóc chung tình, ngoại tôn củng cố ngôi vị thái tử.
Cả kinh thành đều khen ngợi Mạnh Trinh Nương, nàng trôi qua ngày tháng yên bình phú quý.
Nhưng từ khi Quý phi vào cung, Trinh Nương luôn có một loại cảm giác, ngày tháng yên bình của nàng sắp bị phá nát.
Quá quen với cuộc sống bình tĩnh yên lành Trinh Nương không thích loại chuyện xấu này.
Quý phi được hoàng thượng thịnh sủng, hoàng hậu rất khẩn trương lo lắng, cho nên Trinh Nương chỉ có thể thường xuyên vào cung an ủi hoàng hậu.
Trinh Nương đi lên bậc thang, nghe thấy bên trong truyền đến tiếng cười vui, là hoàng hậu đang cười?
- Vương phi điện hạ, hoàng hậu nương nương cùng vài vị nương nương đều ở bên trong.
Hạ nhân hầu hạ bên người hoàng hậu đều là người khôn khéo, nói cho Trinh Nương biết tình hình thực tế bên trong phòng.
Trinh Nương dừng cước bộ, vẻ mặt nhu hòa dịu dàng cười nói:
- Ngươi đi thông truyền một tiếng.
- Nương nương nói để cho người trực tiếp đi vào.
- Có ngoại nhân ở đây, nên thông truyền một tiếng cho thỏa đáng, cũng không trì hoãn bao nhiêu.
Cung nữ đi vào thông bẩm với hoàng hậu là Nhữ Dương vương phi đã đến.
Nhàn Nương ngồi phía bên tay trái của hoàng hậu, đôi mắt sáng ngời, nàng chính là chờ Trinh Nương.
Hoàng hậu có vài phần tự hào nói:
- Mau để cho mẫu thân tiến vào, mẫu thân vẫn luôn đa lễ như vậy, hoàng thượng đã nói vài lần, không để cho nàng xem phu thê chúng ta trở thành quân thần, đối với hoàng thượng mà nói nàng cũng không phải là thần phụ.
Nhàn Nương bình thản nghe, lời hoàng hậu nói giống như đánh vào vải bông.
Hai ngày trước hoàng thượng vừa mới trách cứ phụ thân của Quý phi là chẳng biết phân biệt tôn ti, tùy hứng làm bậy.
Nhàn Nương nâng mắt:
- Thần thiếp nghĩ Nhữ Dương vương phi làm vậy là đúng, cho dù có tình cảm thâm hậu, thì hiện nay người là hoàng hậu, quân thần ở phía trước, tình cảm mẫu tử thân thích ở lại phía sau.
Ngồi bên cạnh là các vị phi tần có phân vị thấp, không có ai dám đàm tiếu.
Hoàng hậu cùng Quý phi giao phong, các nàng không dám chen vào trong đó.
Hoàng thượng đối với hoàng hậu là tình thâm ý trọng, các nàng ở trong cung mấy tháng cũng không thấy được hoàng thượng dù chỉ một lần.
Từ khi Quý phi vào cung phân tán sự sủng ái của hoàng hậu, thì các nàng cũng có một chút cơ hội.
Các vị phi tần trao đổi ánh mắt với nhau, mới sáng sớm Quý phi đã ở bên người hoàng hậu, không chừng chính là chờ gặp Nhữ Dương vương phi.
Thần sắc Nhàn Nương bình tĩnh, trong lòng nàng cũng yên tĩnh, Trinh Nương cách nàng càng ngày càng gần, lòng của nàng cũng không có một tia dao động, tâm rất vững vàng, Trinh Nương phúc thân:
- Tham kiến hoàng hậu nương nương.
Trinh Nương mặc y phục xanh ngọc, làn váy bách hoa, giày tú công phu tinh tế.
Đầu cài trâm bát bảo toàn kim châu, bên hông mang một khối dương chi Bạch Ngọc loại thượng đẳng nhất.
Khí khái thiên thành, phong tư quanh co khúc khuỷu.
Nàng thay đổi rất nhiều, không phải là Trinh Nương hèn mọn trong trí nhớ của Nhàn Nương.
Năm tháng qua đi, phá lệ thiên vị Trinh Nương, trên mặt nàng trang dung dịu dàng.
Nhàn Nương không nhìn thấy nếp nhăn, đôi mắt trầm tĩnh mỉm cười ôn nhu.
Nhưng này tất cả không đủ để cởi bỏ nghi hoặc trong lòng Nhàn Nương, Dù Yên Nhiên đơn thuần thiện lương thì cũng đã từng chịu chính quy giáo dưỡng đích nữ, làm sao có thể dễ dàng bị nàng đánh bại?
Lúc Nhàn Nương đang đánh giá Trinh Nương, thì Trinh Nương cũng đang âm thầm đánh giá Nhàn Nương.
Trinh Nương có một chút kinh ngạc, Quý phi không giống trong trí nhớ của nàng.
Trước kia Quý phi là nữ tử văn nhược không có chủ kiến, thích nghe lời ngon tiếng ngọt.
Tuy dung mạo khuynh quốc khuynh thành, nhưng bị Trinh Nương ảnh hưởng.
Trinh Nương còn cho rằng mình có thể phá hư mỹ mạo của nàng, đem vài phần xinh đẹp che giấu, hiện nay ở kinh thành không lưu hành kiểu trang dung quý phái phô trương như Quý phi.
Trinh Nương biết bắt chước bừa vĩnh viễn không thể trở thành Tây Thi, cho dù có nhiều người học theo cách nàng trang dung thì cũng chỉ là lầm đường lạc lối, càng thể hiện nàng là nữ tử khó có.
Hôm nay một là Quý phi không có mặc sắc đỏ, hai là không có mặc triều phục, ba là không có mặc màu hoàng kim.
Nàng chỉ mặc y phục màu hồng cánh sen lại khiến cho người khác có cảm giác tôn quý.
Ánh mắt Trinh Nương dừng ở trên búi tóc Nhàn Nương, là trâm mẫu đơn vấn tóc, đã rất nhiều năm nàng chưa thấy nữ tử nào mang trâm mẫu đơn, từ sau khi Nhàn Nương mất...
Trinh Nương dời đi ánh mắt, giống như không thể thừa nhận Quý phi chói mắt vô cùng.
Nhàn Nương lưu lại cho Trinh Nương loại cảm giác tôn quý. Bất luận kẻ nào cũng khó có thể lãnh diễm cao quý, khó có thể khiến cho nữ nhân có cảm giác thần phục như Quý phi.
Trinh Nương cảm xúc phập phồng:
- Tham kiến Quý phi nương nương.
Hoàng hậu giật giật môi:
- Mẫu thân nhìn thấy hoàng thượng cũng chỉ làm bán lễ.
Liếc mắt về phía Nhàn Nương đang ngồi ngay ngắn chờ Trinh Nương làm đại lễ.
- Quý phi muội muội không lẽ còn tôn quý hơn hoàng thượng?
Trinh Nương nhíu mày, nữ nhi thật sự rất thiếu kiên nhẫn, nữ nhi vẫn luôn thuận buồm xuôi gió, không có gặp biến cố khó khăn, Trinh Nương cũng luyến tiếc nữ nhi chịu khổ:
- Nương nương không thể nói như vậy. Là hoàng thượng khoan dung, thần phụ cảm động và cảm niệm long ân của hoàng thượng, Quý phi nương nương...
- Nhữ Dương vương phi, ý tứ của ngươi chính là nói bản cung không đủ khoan dung?
Nhàn Nương biết các vị phi tần phân vị thấp ngồi ở hai bên sẽ không dám ngồi thẳng người ở trước mắt Trinh Nương.
Các nàng nhìn thấy Trinh Nương sẽ đứng dậy, kiếp trước Nhàn Nương chưa từng cúi đầu trước Trinh Nương.
Thì kiếp này sao có thể để cho Trinh Nương không hành lễ?
- Quý phi nương nương người hiểu lầm thần phụ.
Trinh Nương kính cẩn nói:
- Thần phụ không dám có ý chê trách Quý phi nương nương.
- Bản cung hiểu lầm ngươi? Kia chẳng phải là bản cung có thể đắc tội với hoàng thượng hoàng hậu nương nương? Đắc tội với dân chúng trong kinh thành? Nhưng bản cung lại không đắc tội nổi Nhữ Dương vương?
Nhàn Nương nghiền ngẫm cười:
- Bản cung rất hâm mộ ngươi, trong thiên hạ người làm kế thất cũng không ít, nhưng không có ai giống như ngươi, Nhữ Dương vương thương ngươi như trân như bảo, nghe nói còn từng vì ngươi nổi giận lôi đình, chỉ cần ngươi có thể bình an, hắn cam nguyện giảm thọ, cam nguyện không cần nhi tử nối dòng, chậc chậc, ai mà không hâm mộ ngươi.
Hoàng hậu tức giận:
- Quý phi muội muội, ngươi đang cùng nương ta nói chuyện?
Nhàn Nương thu liễm mũi nhọn, đối với Trinh Nương, Nhàn Nương có thể cao cao tại thượng uy thế bức người.
Nhưng ở trước mặt hoàng hậu nàng vẫn tất cung tất kính:
- Thần thiếp đang nói chuyện cùng Nhữ Dương vương phi, người đừng quên, người là hoàng hậu của hoàng thượng.
Nhàn Nương tôn kính là địa vị hoàng hậu, mặc kệ hôm nay ai ngồi trên ngôi hậu, chỉ cần nàng là Quý phi, nàng vẫn trước sau như một tôn kính hoàng hậu, Nhàn Nương thẳng thắt lưng, nói:
- Thần thiếp phân vị chính nhất phẩm Quý phi, tuy cùng Nhữ Dương vương phi có phẩm tước giống nhau, nhưng thần thiếp là Quý phi, nàng là vương phi.
Một người là nữ nhân của hoàng thượng, một người là nữ nhân của vương gia, tuyệt đối không có chuyện Quý phi phải đi lấy lòng vương phi.
Nhàn Nương nhìn Trinh Nương quỳ xuống, nhìn Trinh Nương liền biết đã nhiều năm như vậy nàng ta cũng không có quỳ gối trước người nào.
Cảm giác quỳ xuống như thế nào có lẽ Trinh Nương đã quên, ánh mắt Nhàn Nương hiện lên mũi nhọn:
- Vương phi, ngươi làm cái gì vậy? Bản cung nói sai cái gì sao?
Trinh Nương, ngươi sẽ càng ngày càng nhớ lại ngày tháng hèn mọn của ngươi khi xưa.
Ngươi sẽ từ từ có thói quen ở trước mặt ta quỳ gối hành lễ. Không phải ngươi rất giỏi ẩn nhẫn điệu thấp sao?
Không phải ngươi vẫn luôn điềm đạm vô dục vô cầu sao? Ta Mạnh Nhàn Nương sẽ nhìn xem ngươi có thể nhịn được bao lâu?
Bờ môi Trinh Nương hé mở cười đau khổ, quỳ phủ phục xuống đất quả thực nàng không quen.
Đối mặt với Quý phi khí thế bức người, Trinh nương có chút hoang mang, sao Quý phi lại không quan tâm điều gì mà cứ phô trương cá tính làm cho nữ nhi khó chịu?
Dựa theo hiểu biết của Trinh Nương về hoàng thượng, đáng lẽ hắn sẽ không thích nữ tử như Quý phi.
Huống chi ngón tay Trinh Nương chậm rãi nắm chặt, Quý phi không giống trước, tà mị dụ hoặc?
Mặc kệ là có hay không, Quý phi không biết ẩn nhẫn, lãnh diễm cao quý không thể có được tâm của hoàng thượng.
Ngay cả Mạnh Nhàn Nương từng là nữ tử ngạo khí cương cường, vẫn bị nam nhân lợi dụng đó thôi.
- Quý phi nương nương nói cũng phải, thần phụ đúng là thiên đại phúc khí, vương gia đối xử với thần phụ tốt lắm.
Trinh Nương bị ủy khuất, Quý phi khí thế bức người, vừa vặn bị hoàng thượng nhìn thấy.
Nhàn Nương nhìn thấy khóe môi Trinh Nương khẽ cong lộ ra một chút đắc ý, lợi dụng nam nhân giải quyết nàng?
Mạnh Trinh Nương, ta cho ngươi nhìn rõ như thế nào mới được xem là lợi dụng nam nhân.
- Tham kiến hoàng thượng.
Hoàng hậu dẫn đầu phi tần hành lễ với hoàng thượng, Nhàn Nương cúi đầu, sắc mặt hoàng thượng không tốt, lạnh lùng nói:
- Bình thân.
Hoàng thượng nâng Trinh Nương lên:
- Trẫm lại gặp được ngươi, ban thưởng ngồi.
- Tạ ơn bệ hạ.
Trinh Nương triển lộ tươi cười dịu dàng hòa ái, hoàng hậu còn muốn nói gì đó.
Trinh Nương khẽ lắc đầu, giống như mới vừa rồi không có phát sinh bất cứ chuyện gì, Trinh Nương cười nói:
- Nhìn khí sắc của hoàng thượng vô cùng tốt, có phải có chuyện vui mừng?
Sắc mặt hoàng thượng hòa hoãn, trừng mắt nhìn Nhàn Nương:
- Là Giác đệ nói ra ý kiến hay, hắn can đảm cẩn trọng, có thể chinh chiến vì đế quốc là lương tướng, ngươi dạy dỗ nhi tử rất tốt.
- Là hoàng thượng tín nhiệm, Giác nhi mới có tiền đồ.
Trinh Nương khiêm tốn nói:
- Nhữ Dương vương phủ vinh quang là do bệ hạ ban cho, nếu không có hoàng thượng tín nhiệm, thì nào có vương phủ như ngày hôm nay, thần phụ tuyệt đối không dám bất kính với hoàng thượng, hay bất kính với nương nương.
Hoàng thượng trừng mắt nhìn Nhàn Nương một cái, sau đó trấn an Trinh Nương:
- Nàng mới vừa vào cung còn chưa rõ quy củ, nếu nàng nói sai cái gì, trẫm thay nàng bồi tội với ngươi.
Trinh Nương cúi đầu che giấu kinh ngạc, Quý phi thật lợi hại, mới tiến cung không đến ba tháng đã khiến hoàng thượng hướng về nàng?
- Hoàng thượng...Thần phụ...
- Hoàng thượng.
Nhàn Nương ngẩng đầu, đối diện ánh mắt của hoàng thượng:
- Thần thiếp nói sai cái gì, mà để cho người phải xin lỗi một thần tử?
Hoàng thượng vốn còn nhớ kỹ chổ tốt của Nhàn Nương, muốn đem việc này bỏ qua, nhưng Nhàn Nương lại không cảm kích:
- Trẫm nhìn thấy Nhữ Dương vương phi chịu ủy khuất, nàng rộng lượng không muốn cáo trạng, mà ngươi đâu? Khí thế bức người, ngươi khiến trẫm thất vọng quá rồi, trước giờ nhìn ngươi vẫn luôn tuân thủ quy củ, hôm nay quy củ thể thống của ngươi ở đâu?
- Xưa nay thần thiếp đối với bệ hạ, đối với hoàng hậu nương nương, đối với thái hậu vẫn luôn tuân thủ quy củ, nhưng hôm nay thần thiếp đối mặt là thần tử.
- Nàng không phải là thần tử bình thường.
- Xin hỏi hoàng thượng nàng có thân phận đặc thù gì? Đặc thù đến nổi cả hậu cung phi tần nhìn thấy nàng đều phải đứng dậy? Đặc thù đến nổi thần thiếp chỉ nói hai ba câu, đã khiến hoàng hậu nương nương tức giận, để cho nàng quỳ hành lễ, hoàng thượng liền...Trách cứ thần thiếp không hiểu đạo quân thần...
Tay hoàng thượng vỗ mạnh lên bàn:
- Làm càn.
- Thần thiếp không dám làm càn ở trước mặt người.
Nhàn Nương cúi đầu:
- Người là hoàng thượng, địa vị của thần thiếp là người ban cho.
Đôi mắt hoàng thượng ẩn hiện thâm thúy, tức giận nói:
- Người đâu, thỉnh Quý phi đi Thanh Lương Điện tĩnh tâm.
- Thần thiếp tuân chỉ.
Nhàn Nương không để người kéo đi, tự mình rời khỏi tẩm cung của hoàng hậu, hoàng thượng nhìn theo bóng dáng của nàng.
Hoàng hậu có một loại cảm giác hoàng thượng đang dần cách xa nàng, Quý phi ngang nhiên rời đi mang theo sự chú ý của mọi người, nàng đang bị trừng phạt?
Trong lòng Trinh Nương có cảm giác lo lắng, Quý phi không phải là kẻ đầu đường xó chợ.
Nàng đang dần dần xoay chuyển hoàng thượng nổi lên nghi ngờ với Nhữ Dương vương phủ, kéo khoảng cách giữa bọn họ.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận