“Dung nhi…” An Nhiên không có trách cứ, chính là nhẹ nhàng kêu một tiếng, mang theo quan tâm không thể che giấu, Dung nhi tuy rằng là vội vàng xao động, là người không câu nệ tiểu tiết, nhưng cũng không phải cố tình gây sự.
Dương Dung Nhi nghe được An Nhiên kêu mình, cảm xúc có chút không khống chế được lại bình tĩnh trở lại, cũng ý thức được lời nói mới rồi của chính mình quá phận , “An Nhiên, ta không phải cố ý, sắp tới là trung khảo rồi, tớ thấy lúc cậu nhận bảng xếp vị thứ có chút không vui, nên muốn hỏi một chút, Vương Phàm có phải có cái phương pháp học tập gì tốt không.”
Nghe Dung nhi giải thích xong, nói không cảm động là gạt người, thân em gái ruột đối với cô thờ ơ, lúc nào cũng muốn tính kế cô, nhưng người bằng hữu vừa mới tiếp xúc không quá mấy ngày này, lại có thể vì cô làm tới bước này, thế liền đủ rồi.
“Đồ ngốc, tớ không có mất hứng, không phải là không nhận được trí cao sao, không có gì , thành tích trước kia tớ đều là như vậy, cậu có gặp tớ mất hứng sao? Hơn nữa cuộc thi lại không thể chứng minh cái gì.” Quả thật, thành tích của cô vẫn là hạng trung, đừng nói trong mười người đứng đầu, hạng một trăm cũng không có tên của cô, từ trước cô còn có thể cố gắng kiểm tra thành tích tốt làm cho ba mẹ chú ý cô một chút, nhưng là cô phát hiện, vô luận là thành tích thật tốt cũng giống nhau, họ đều không quan tâm thêm một chút, dù một chút thôi,… Sau này cô cũng không để ý tới cái gọi là thành tích nữa.
Đối mặt thấy An nhiên không thèm để ý, Dương Dung Nhi cảm xúc còn là có chút không rõ, “An Nhiên, tớ nghĩ muốn cùng cậu ở chung một chỗ, không chỉ là hiện tại, về sau cũng vậy, tớ mới kết giao người bằng hữu này, tớ không nghĩ nhanh như vậy liền chia cách.”
Nghe thế, An Nhiên cuối cùng cũng biết Dung nhi bất an rốt cuộc là vì cái gì, lấy thành tích Dung nhi vô luận thế nào lên trung học không có vấn đề gì khó, thậm chí vào trường trung học hạng đầu cũng không có vấn đề gì, trung học Vân Thượng là trường học vang danh cả nước, giáo viên giảng dạy cùng điều kiện học tập được xem là tốt nhất cả nước, có thể đi vào ngôi trường này đồng nghĩa với việc bước vào cánh cửa đại học. Nhưng mà thành tích hiện tại của cô, đừng nói là trung học Vân Thượng cho dù là trường trung học trọng điểm cũng chưa chắc cô có thể vào.
“Dung nhi, tớ cam đoan, chúng ta nhất định luôn ở bên nhau, bất luận là trung học hay là đại học.” An Nhiên nở lộ ý cười, đối với ngôi trường truyền thuyết này, cô cũng muốn đi xem, rốt cuộc là đến mức nào.
Những lời này có biết bao nhiêu người nghe thấy, đều cho là cô tự đại tự mãn, nhưng cũng không biết vì sao, Dương Dung Nhi lại hoàn toàn tin tưởng An Nhiên có thể làm được:”Ân!”
Nhìn thấy Dung nhi không hề rối rắm chuyện bí quyết học tập, An Nhiên mới thở phào nhẹ nhõm.
“Vị bạn học này, thực xin lỗi, bằng hữu ta vừa rồi có hơi kích động.” An Nhiên trấn an hoàn Dương Dung Nhi xong, mới quay lại đối với người bên cạnh vẫn trầm mặc, mặc người khác nói gì.
Vương Phàm chỉ gật gật nhẹ đầu, cũng không nói gì thêm, gọng kính đen nặng khiến người khác nhìn hắn cảm giác vô cùng nặng nề.
Nếu không phải thành tích xuất chúng, căn bản không có người chú ý tới hắn, quần áo vẻ người lớn, kiểu tóc hỗn độn, nói hắn ba mươi tuổi nhất định sẽ có người tin tưởng, bất quá, người này tính tình tốt hơn một chút, An Nhiên cẩn thận đánh giá một lần trước mặt nhân, ở trong lòng đánh giá.
“Bạn học, cậu biết môi ngữ sao?” An Nhiên mỉm cười hỏi người trước mặt, tuy rằng cái kính to khủng che hầu hết đại bộ phận gương mặt, nhưng là dựa theo thời gian hắn trầm mặc, có thể suy đoán, hắn không ngờ cô lại hỏi vấn đề này.
Một trận gió nhẹ thoáng qua, truyền đến một câu trả lời không nóng không lạnh bất quá chỉ có một chữ:”Không.”
Một bên Dương Dung Nhi khó hiểu hai người, cảm thấy hai người kia có một loại ăn ý nói không rõ, bằng không cô vì sao cảm thấy hai người bọn họ nói chuyện cô hoàn toàn không chen vào lọt.
“Xem ra hạng nhất cũng không phải chỉ có hư danh, đi thôi, Dung nhi.” An Nhiên tâm tình rất tốt dắt tay Dương Dung Nhi, Vương Phàm này có lẽ không giống như mặt ngoài hắn thể hiện.
“An Nhiên, cậu cười cái gì?” Dương Dung Nhi nhìn ý cười trên gương mặt người đang lôi kéo cánh tay cô, càng thêm khó hiểu, cùng Vương Phàm nói một câu liền cao hứng như vậy sao?
“Dung nhi, lúc đầu thời điểm cậu không phải gọi hắn đứng lại sao? Khi đó hắn ở ngay phía nhưng không có dừng lại, sau khi cậu giữ chặt hắn, hắn mới cùng nói chuyện với cậu.” An Nhiên chậm rãi phân tích cho Dương Dung Nhi, Dung nhi thông minh như vậy, vừa nói liền hiểu rõ.
“Nga… , tớ đã biết, cậu là cố ý hỏi hắn có hay không biết môi ngữ, kỳ thật là nói hắn là kẻ điếc!” Dương Dung Nhi cau mày lúc này mới giãn ra, vừa rồi là cô quá gấp gáp mới không có nhìn ra cái Vương Phàm kia là cố ý, hừ hừ, nếu là cô mà biết,sẽ mắng hắn một trận cho biết.
An Nhiên cười gật gật đầu, bất quá Vương Phàm phản ứng cũng ra ngoài dự kiến của cô, không có thẹn quá thành giận, cũng không có xấu hổ vô cùng, vẫn là một bộ không một gợn sóng, là đọc sách đọc đến choáng váng rồi, hay là người trong ngoài không đồng nhất? Tri nhân tri diện bất tri tâm, nhìn người không thể đánh giá bề ngoài, hiện tại cô sẽ không bởi vì một ít bề ngoài mà đưa ra khẳng định. (Thất bại một lần cuối cùng cũng đã thông minh ra.)
Đi nhanh về phía trước hai người không có chú ý thấy người mà hai cô gọi lại, như trước đứng tại chỗ không có rời đi, ánh sáng mặt trời chiếu lên đôi kính dày kia, lại không thấy rõ đằng sau đôi kính kia rốt cuộc là có biểu tình gì, chính là hơi hơi gợi lên khóe miệng.
Chờ An Nhiên đi đến cổng trường, liền thấy một chiếc xe Bentley đứng ở kia, chiếc xe này bất quá lại quen thuộc, xem ra An Cẩn không có đi về trước, không thể không nói có một số việc, An Cẩn lo lắng vẫn là thực chu đáo, cũng khó trách khi mọi người nói đến cô, đều là một bộ tươi cười vừa lòng.
“Dung nhi, hôm nay không thể cùng ngươi trở về cùng nhau được rồi, An Cẩn đang đợi ta.” An Nhiên chỉ chỉ cửa xe, nói xin lỗi.
Dương Dung Nhi theo phương hướng An Nhiên chỉ nhìn thoáng qua, quả thật có một chiếc xe đứng ở kia, phẫn nộ nói “Được rồi, vậy ngày mai gặp, đừng quên cậu đáp ứng tớ chuyện gì.”
“Ân, ngày mai gặp.” Cùng Dung nhi nói xong, hướng tới kia chiếc xe đi đến, mỗi bước đi làm cho tâm tình càng thêm trầm trọng, đây là lúc bắt đầu giai đoạn tối tăm nhất của cuộc đời cô, lúc này đây, cô tuyệt không để cho nó có thể phát sinh lần nữa!
Dương Dung Nhi nhìn khung cảnh ngoài kia cách mình ngày một xa, đột nhiên trong lòng có chút chua xót, không biết vì sao, nhìn An Nhiên như vậy, trong lòng cô rất khó chịu, cảm thấy cô ấy như vậy rất xa lạ, tựa như một người khác vậy.
“Tiểu thư.” Lái xe thấy người đến gần lập tức xuống xe mở cửa.
Trong thoáng chốc cửa xe mở ra kia, An Nhiên nhìn thấy bên trong có hai người đang nói nói cười cười rất vui vẻ, liền mỉm cười:” Không cần, tôi ngồi ghế phụ được rồi.”
Nói xong, An Nhiên liền lập tức mở cánh cửa bên ghế phụ lái, lên xe ngồi xuống, lái xe sửng sốt một chút sau đó đóng cửa lại quay người trở lại vị trí chính mình, dù sao cũng là con cái gia tộc hào môn, ghế sau ba người ngồi quả thật có điểm không hợp, ở trong lòng lái xe không phải vì vị trí mà suy nghĩ, mà là quan hệ của ba người. ( Không phải quan hệ tay ba đâu cha ơi.)
Vốn hai người đang đùa giỡn, giờ phút này đều trưng ra một biểu tình âm trầm khó thấu.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận