Một tiết dạy này, lão thái gia nước miếng tung bay, cả lớp không ai dám ở trong tiết dạy của lão thái gia làm gì dù chỉ là một động tác nhỏ, tất cả đều ngồi thẳng tắp nghe giảng.
“An Nhiên, trò theo tôi tới văn phòng.” Lão thái gia chỉ bỏ lại một câu rồi cầm lấy giáo án bỏ chạy lấy người.
Toàn lớp dùng ánh mắt bi thương nhìn người bị lão thái gia điểm danh đi theo chuẩn bị thẩm vấn, bị lão thái gia điểm tên hoàn toàn là bi kịch nhân sinh a!
“An Nhiên, thực xin lỗi, nếu không phải tớ lôi kéo cậu hỏi đông hỏi tây, hỏi này hỏi nọ, cậu cũng sẽ không bị lão thái gia điểm danh phạt.” Dương Dung Nhi áy náy nói xin lỗi, nếu không phải mình quấn quít lấy An Nhiên nhiều chuyện, thì sẽ không có chuyện An Nhiên bị ‘mời’ lên phòng lão thái gia mà ‘uống trà’.
“Được rồi, không có việc gì, chẳng lẽ lão thái gia muốn ăn tớ à.” An Nhiên mở miệng vui đùa vỗ vỗ vai người đang tự trách, liền đuổi theo lão thái gia ra khỏi phòng, cô không nghĩ là lão thái gia nói cô lên văn phòng là muốn giáo huấn cô, nói không chừng là thật sự mời cô uống trà nói chuyện phím.
Văn phòng giáo viên, bởi vì là nơi ‘kẻ không phận sự chớ vào’ nên ở nơi này đều là nơi vài giáo viên chấm bài kiểm tra, soạn bài, cũng có đôi khi là nơi giáo huấn học sinh. An Nhiên quan sát toàn bộ văn phòng một lúc, nhìn đến một góc thấy lão thái gia đang ngồi chậm rãi uống trà.
“Thầy Thái.” An Nhiên vòng qua bàn vài giáo viên khác, đến cái bàn lão thái gia đang uống nước, đợi lão thái gia buông chén trà xuống dùng ngữ khí mang theo kính trọng kêu một tiếng, lão thái gia là giáo viên giỏi nhưng cực kì nghiêm khắc.
Lão thái gia đặt chén nước xuống, nhìn thật sâu người học trò mà ông đã dạy ba năm, quả nhiên là con nhà hào môn thế gia lễ nghĩa so với người khác đều nghiêm cẩn hơn rất nhiều. Lúc ông đang uống nước thì An Nhiên đã tới nơi nhưng không mở miệng hỏi ngay mà đợi ông uống xong mới mở miệng.
“An Nhiên,trò có biết vì sao tôi lại gọi trò vào văn phòng không?” Lão thái gia vẻ mặt nghiêm khác nói với người bên cạnh.
“Xin lỗi thầy, em không nên ở trong giờ học lại làm mất trật tự, quấy rối thầy giảng bài mặc dù có vẫn đề cần hỏi cũng nên đợi cuối giờ mới hỏi ạ.” Đây thật ra cũng vì thầy giáo không thích trong giờ dạy của mình bị học sinh làm ồn, các thế hệ đi trước dều đã bị trải qua, trong giờ học nên nói cái gì, như thế nào nghe giảng, trọng điểm ở đâu, cái đặc biệt phải chú ý là cái gì, chỉ cần vừa phân tâm, cái nhận được sẽ không là thành tích suy giảm thôi đâu.
Lão thái gia rất vừa lòng thái độ biết lỗi nhận lỗi của An Nhiên, ông đã dạy qua vô số học trò, liếc mắt một cái có thể nhận biết lời nói có phải thật sự ăn năn hay không “Lần sau không được tái phạm nữa là được, hôm nay giảng vài vấn đề trò nghe hiểu chứ?”
Cùng với dự đoán của cô không khác nhau mấy, lão thái gia thật sự là người ngoài lạnh trong nóng, ông rất dễ mềm lòng “Thầy giáo giảng thật sự rất dẽ hiểu ạ.”
“Ân, đã hiểu là tốt rồi, về sau có gì không biết có thể trực tiếp đên hỏi thầy, chưa hiểu mà nói đã hiểu giấu cái dốt ở trong là nguy hiểm nhất.” Lão thái gia biểu tình càng thêm nghiêm khắc, cái loại không hiểu mà cứ gật đầu hiểu là tuyệt đối không được.
“Vâng, thưa thầy.” An Nhiên vâng dạ đáp lời, cô biết đây là lão thái gia cố tình nhắc nhở cô.
“Không còn gì, trò trở về đi.” Lão thái gia nhìn nhìn bức tranh trên tường, tâm tình rất tốt, An Nhiên so với trong tưởng tượng của ông càng thêm trí tuệ, nói một chút liền hiểu, căn bản là không cần ông nói thêm cái gì, nếu không hảo hảo mà học tập cho tốt thì chẳng bao giờ cô có thể vượt lên An Cẩn.
“Vâng, vậy em xin phép về lớp.” An Nhiên cười cười, xoay người rời đi, vừa quay đầu lại liền thấy Dư Lãng đang nhìn cô chằm chằm.
Kỳ thật ở thời điểm An Nhiên đi vào văn phòng Dư Lãng liền thấy cô, tùy tiện tìm một cái lấy cớ tiến vào văn phòng, hắn muốn biết An Nhiên vì sao lại vào văn phòng giáo viên, bình thường học sinh bước vào phòng này đều không có chuyện gì tốt lành, cho nên hắn ‘vừa vặn’ tìm thầy giáo bên cạnh lão thái gia.
An Nhiên thoáng sửng sốt một chút, sau đó liền đi ra khỏi văn phòng, Dư Lãng là lớp trưởng, thường xuyên ra vào văn phòng là chuyện rất bình thường, đụng phải cũng không kỳ quái, đang lúc An Nhiên trên đường đi trở về lớp học, chợt nghe đến phía sau có người ở kêu gọi tên cô.
“An Nhiên, đợi chút…” Dư Lãng chạy chậm đuổi theo.
An Nhiên quay đầu, lẳng lặng chờ.
Chính là, thực không khéo chút nào, Dư Lãng vừa chạy đến trước mặt An Nhiên, tiếng chuông vào lớp liền vang lên.
” Sau khi tan học ở bên hồ chờ tôi.” Nói xong, lại chạy rời đi, hoàn toàn không chờ An Nhiên trả lời, đến lúc định trả lời thì lại không thấy bóng người.
An Nhiên đứng im tại chỗ, đối với hành vi của Dư Lãng có chút mạc danh kỳ diệu*, cho dù cô cực lực lảng tránh, nhưng vẫn cùng Dư Lãng dây dưa không rõ, không nghĩ nhiều nữa, hướng phòng học đi đến, tiến phòng học, An Nhiên liền cảm thấy trên người mình bị vô số ánh mắt tập trung!
*Mạc danh kì diệu: chuyện bất ngờ khó tin.
“An Nhiên, An Nhiên!” Dương Dung Nhi vẩy vẩy tay ý gọi, phải biết rằng khoảng thời gian ngắn ngủn 10 phút, mà cô xem giống như là trôi qua đến một thế kỷ vậy.
“Bọn họ đều làm sao vậy?” An Nhiên liếc một vòng toàn bộ mọi người trong phòng học, hướng tới người đang vẫy tay đi đến, mỗi một ánh mắt đều như là tia X quang, đều muốn xuyên thấu cô.
“An Nhiên, có chuyện gì không, lão thái gia có dùng ‘hình phạt thể xác’ với cậu không?” Dương Dung Nhi vừa nói vừa cao thấp quan sát, xem xét xem cô có bị ngược đãi nơi nào không.
“Tốt lắm, Dung nhi, tớ không sao, lão thái gia chính là tìm tớ nói chuyện thôi, nói tớ có vẫn đề gì không hiểu có thể trực tiếp hỏi thầy.” An Nhiên đem những lời của lão thái gia thuật lại cho Dung nhi nghe, Dung nhi nhất định lo lắng đến ngốc rồi, bằng không cô đều đã trở lại, Dung nhi vẫn là một bộ dáng kinh hãi, cô dám khẳng định, nếu hiện tại cô cùng Dung nhi chỉ đùa một chút, cô ấy nhất định sẽ khóc tại chỗ này a.
“Thật sự? Thái lão nhân thật sự nói như vậy?” Dương Dung Nhi trừng lớn, hai mắt tràn ngập không thể tin, nhưng đó là lão thái gia a, chỉ cần lọt vào trong tay lão thái gia thì đều sẽ không có kết cục tốt đâu.
“Dung nhi không tin tưởng tớ sao.” An Nhiên nhìn bộ dạng không thể tin Dung nhi có chút buồn cười, lão thái gia quả thật rất nghiêm khắc, nhưng lại là người thật tâm suy nghĩ cho học trò chính mình.
“Không, không, không, tớ chỉ là cảm thấy có điểm kỳ quái mà thôi.” Dương Dung Nhi lập tức lắc đầu xua tay, không có việc gì tốt nhất, thật nếu xảy ra chuyện gì, cô còn không tự trách đến chết.
“Vậy là tốt rồi, tốt hơn im lặng nào.” An Nhiên tự nhiên cười, trở lại vị trí chính mình, không khỏi nhớ tới lời nói của Dư Lãng trước khi vào học kia, bên hồ, là cái hồ cô ‘Không cẩn thận’ rơi xuống sao? Chính là hắn có cái gì muốn nói cùng cô, lại hoặc là các cô trong lúc đó có nói cái gì?
Thanh âm thầy giáo giảng bài truyền đến, An Nhiên không có phân tâm tư tưởng lần nữa, mà là toàn tâm chú ý đến bài học, hiện tại giai đoạn trung khảo sắp đến, giảng dạy không phải kiến thức trụ cột, mà là một ít đề bài đổi tới đổi lui thôi, hoàn toàn là chiến thuật, làm sao thực hiện, tổng hội có chút đề có thể gặp trong đợt trung khảo này, trong khoảng thời gian này quả thật có thể đề kiến thức cơ bản của vài bạn học, bất quá cô hình như không cần dùng toàn lực ứng phó kì trung khảo này thì phải.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận