Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Trùng sinh
  3. Hào Môn Quý Nữ (Dịch)
  4. Chương 2: Trọng sinh

Hào Môn Quý Nữ (Dịch)

  • 367 lượt xem
  • 1816 chữ
  • 2022-04-24 22:32:35

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Tách, tách, tách,  … 

Nước từng giọt rơi xuống ống truyền dịch, nằm trên giường bệnh, An Nhiên chậm rãi khôi phục ý thức.

Cô còn chưa chết sao? Ông trời thế nhưng ngay cả chết cũng không muốn cho cô được toại nguyện ư? An Nhiên cười tự giễu.

Mở mắt ra, bốn phía trắng xóa một mảnh, mùi thuốc sát trùng bay xộc vào mũi, cô theo bản năng nhíu mày.

“Cậu tỉnh rồi?” Bên tai truyền đến giọng nam dễ nghe.

Thanh âm như thế vừa nghe là biết của học sinh sơ trung (cấp II), trách không được chiếc xe kia lại chạy xiêu vẹo như vậy, cô lúc đầu còn tưởng là gã say nào, hóa ra là một tên nhóc nửa đêm vụng trộm lái xe. Không biết tối hôm qua cô dùng cách tai nạn xe cộ để tự sát, có làm cho nam sinh kia bị bóng ma tâm lý không nhỉ? An Nhiên quay đầu hướng cái đứa nhóc không hay ho kia nhìn lại.

Khi An Nhiên nhìn đến khuôn mặt kia, bị dọa ngây ngẩn cả người, sao lại, sao có thể là hắn?

“Dư Lãng!” An Nhiên kinh hô ra tiếng, cô không thể tưởng tượng được vừa tỉnh lại người nhìn thấy đầu tiên sẽ là bạn sơ trung của cô, Dư Lãng!

Người bị kêu tên, sửng sốt một hồi, lấy thanh danh của anh ở trường học, cô nhận ra anh cũng là bình thường, nhưng có cần phải hoảng sợ thế không? Tại sao lại làm bộ dạng không thể tin được như thế?

Làm sao có thể, cô cùng Dư Lãng tuy đã 10 năm rồi chưa gặp lại nhau, nhưng dáng vẻ của hắn bây giờ rõ ràng giống y như hồi cô mới biết hắn!

“Sao cậu lại ở đây?” An Nhiên cật lực áp chế sự kinh hoàng trong lòng, hỏi.

Dư Lãng không biết vì sao người con gái hắn cứu này lại có phản ứng như vậy, bộ mặt như nhìn thấy quỷ, anh có đáng sợ thế sao?

“Cậu quên là cậu bị rơi xuống hồ trong trường, tôi cứu cậu lên, đưa vào bệnh viện rồi sao?” Mặc dù không hiểu sao cô lại có phản ứng như vậy, nhưng anh vẫn tốt bụng giải thích.

Trường học? Trong hồ? Dư Lãng? Xâu chuỗi ba sự việc lại một chỗ, làm cho An Nhiên giật bắn người, cứng ngắt mỉm cười một cái, cẩn thận hỏi: “Dư Lãng, cậu năm nay… bao nhiêu tuổi vậy?”

Dư Lãng sửng sốt, trong lòng thầm nghĩ, tâm tư cô gái này thật kì quái, chính mình cũng không theo kịp tư duy của cô.

“Tôi và cậu cùng khóa, tôi ở ban 1, năm nay 15 tuổi .” Dư Lãng hào phóng đem tin tức cá nhân của mình nói ra, bất quá cô nếu biết tên của mình, thì phải biết cả việc này chứ, mà cô biết rồi sao còn hỏi nữa?

Hiện tại An Nhiên không thể suy nghĩ được nhiều như vậy, lại càng không thể chú ý đến biểu tình kỳ quái của Dư Lãng, trong đầu cô chỉ vang vọng mỗi câu kia, năm nay 15, hắn 15, vậy cô chẳng phải… 14 tuổi ư?

“Cậu gọi là An Nhiên đúng không, tôi đã gọi điện cho ba mẹ cậu đến đây, tôi nghĩ họ đại khái sẽ đến nhanh thôi, nếu không cậu nghỉ ngơi một chút trước đi.” Dư Lãng ngừng lại, người này thật là kỳ quái, vừa rồi một bộ dáng như nhìn thấy quỷ, hiện tại lại không để ý tới, đã khi nào anh phải chịu đối xử như vậy, Dư Lãng cũng im lặng ngồi một bên, không thèm nhắc lại.

An Nhiên tự nhiên không biết Dư Lãng tức giận bất bình cái gì, cô chỉ biết, cô hiện tại vừa mở mắt tỉnh lại, lại biến thành 14 tuổi, mà thời điểm cô 14 tuổi, cũng thật bị rơi vào trong hồ, được Dư Lãng cứu, vào bệnh viện, chẳng lẽ, ánh mắt nhất thời trợn ngược, cuộc đời thế nhưng cho cô trọng sinh?

Ngay tại lúc An Nhiên còn đang khiếp sợ, thanh âm cửa mở đánh gãy suy nghĩ của cô.

“An Nhiên, sao con lại nhập viện?” Từ Tuệ Linh đi vào, trên mặt còn mang theo lo lắng.

An Nhiên ngẩng đầu nhìn lại, người tới đúng là mẹ cô, là người mẹ không do dự gì đuổi cô ra khỏi An gia. Nhất thời nhớ lại kiếp trước một màng kia, nước mắt không tự chủ mà rơi xuống.

“Làm sao vậy? Nói cho mẹ nghe làm sao vậy, hay là có người bắt nạt con?” Từ Tuệ Linh thật không ngờ đứa con gái luôn nhu thuận này vừa thấy bà đến liền như động vật nhỏ bị chủ nhân vứt bỏ khóc lóc, khiến bà nhìn mà không khỏi đau lòng, nhanh chóng tiến lên, ôm cô vào lòng trấn an.

Bao lâu, đã bao lâu mẹ không còn ôm cô vào lòng mà nâng niu như vậy, cũng không biết bao lâu cô được nghe lời quan tâm từ mẹ: “Mẹ…”

Lời vừa nói ra, An Nhiên toàn bộ cảm xúc như được giải thoát, nhanh chóng ôm chặt Từ Tuệ Linh khóc nấc lên.

Từ Tuệ Linh nghe tiếng khóc kia, trong lòng dâng lên một trận chua xót, bà không biết sao An Nhiên lại khóc thương tâm như vậy, từ khi đứa con này sinh ra, bà ít quan tâm đến nó, giờ nghĩ lại, cùng là con, bà cùng Tuấn Bình lại thiên vị An Cẩn nhiều hơn.

“Ngoan, không khóc, không khóc, có chuyện gì thì nói với mẹ, con như vậy sẽ làm mẹ không nhịn được mà khóc theo con mất.” Nói đến đây, thanh âm của Từ Tuệ Linh đã có chút nghẹn ngào, bà nói đều là sự thật. Ai có thể không khóc được cơ chứ, đặc biệt đây lại là con gái ruột của mình.

“Khụ, khụ, khụ!” Dư Lãng bị lãng quên môt bên, không nhịn được hắng giọng, nhằm nhắc nhở hai người trong này còn có người thứ ba.

Từ Tuệ Linh quay đầu mới phát hiện, nguyên còn có người khác ở đây, nhanh đưa tay lau khóe mắt, bình ổn cảm xúc, buông người trong lòng ra, đứng lên, trên mặt mang theo ý cười khe khẽ, hỏi: “Cháu là bạn học của An Nhiên phải không, cảm ơn cháu đã đưa An Nhiên vào viện.”

Lúc này toàn thân Từ Tuệ Linh toát lên vẻ của một phu nhân quý phái, Dư Lãng đã sớm thấy nhưng không thể nói gì, cũng cười đáp : “Dì khỏe, cháu là Dư Lãng, cùng học một trường với An Nhiên. Cho dù là bạn học khác thấy cũng sẽ làm như vậy, dì không cần khách khí.”

Đối với thiếu niên trước mặt, Từ Tuệ Linh thập phần vừa lòng, dù luận lời nói hay là cử chỉ đều vô cùng lễ phép, vừa nhìn đã biết là gia giáo rất nghiêm: “Cháu là bạn học của An Nhiên, lần sau đến nhà dì ăn bữa cơm, coi như là dì cảm ơn cháu đã giúp An Nhiên nhà dì.”

“Dì khách khí rồi.” Dư Lãng không đáp ứng cũng không cự tuyệt, cái nào cũng chưa có nói đến.

Từ Tuệ Linh cũng chỉ là cười cười, “lăn lộn” lâu như vậy, bà làm sao có thể không hiểu hàm ý trong lời nói của Dư Lãng “Cháu cứ nói chuyện với An Nhiên đi, dì đi làm thủ tục xuất viện.” Nói xong, cười nhìn An Nhiên đang ngồi trên giường, rồi đi ra ngoài.

Lúc này An Nhiên đang khóc nức nở, nước mắt cũng ngừng rơi, một chiếc khăn tay đột nhiên xuất hiện trước mắt, cô ngẩng đầu nhìn lên, hóa ra là do Dư Lãng đưa tới.

“Lau đi!” Nhìn cặp mắt sưng đỏ ấy, Dư Lãng thấy trong lòng không được tự nhiên, nhíu nhíu mày. An Nhiên lúng túng nhận lấy, cứ như vậy nhìn người bên cạnh.

Dư Lãng, người này ở trường học như ánh dương, mọi người đều gọi hắn là vương tử, gia cảnh tốt, diện mạo tuấn tú, thành tích học tập tốt, nhân duyên không tồi, thầy cô yêu mến, bạn học hâm mộ, nhưng lại để lại trong nhân sinh của cô một bóng ma thật lớn, nhìn lại hắn trong lòng không hiểu là tư vị gì.

“Cậu…” Dư Lãng bị cô nhìn chằm chằm có chút mất tự nhiên, giống như âm u nho nhỏ trong lòng đều bị cô nhìn thấu.

Không đợi Dư Lãng nói hết câu, chợt nghe tiếng giày cao gót nện cộp cộp trên sàn, lập tức thấy Từ Tuệ Linh vẻ mặt bất thường đứng ở cửa “An Nhiên, ba con vừa gọi điện tới, nói bệnh An Cẩn lại tái phát, mẹ phải trở về, thủ tục xuất viện mẹ đã làm xong, con đợi lát nữa rồi tự mình về nhà nhé.”

Còn không đợi An Nhiên nói gì, người đã không thấy bóng dáng, hahaha …. lại như vậy, cô cùng em gái cho tới bây giờ, lựa chọn của họ đều không phải là cô.

An Nhiên một bộ cười cười theo thói quen, chiếc khăn trong tay bị cô xiết chặt thành một khối, ném vào trong thùng rác, cô không rời giường mà ngược lại nằm xuống.

Dư Lãng xem tất cả trong mắt, trong lòng có chút phẫn nhiên (ngạc nhiên cùng phẫn nộ) cho dù là phát bệnh, An Nhiên cũng đang nằm viện, một chút thời gian cùng cô trở về cũng không có sao! Bất công như vậy có rõ ràng quá không! An Cẩn là con chẳng lẽ An Nhiên là con nuôi sao? Dư Lãng ở trong lòng vì An Nhiên mà bênh vực kẻ yếu, nhìn dáng vẻ đã trở thành thói quen này của cô, chẳng lẽ trước kia đều như vậy, Dư Lãng cảm thấy có chút không đành lòng, đối với việc về sau phải làm càng không đành lòng.

“Cậu không về à?” Dư Lãng nhanh chóng xóa đi cảm giác trong lòng, đối với người đang nằm trên giường hỏi.

“Cảm ơn cậu.” An Nhiên không trả lời vấn đề của hắn, sau khi nói xong An Nhiên nhắm hai mắt lại, không nói thêm gì nữa.

Dư Lãng tức giận rồi, bản thân có lòng tốt hỏi thăm cô, cô cư nhiên xem như lòng lang dạ thú mà tránh xa. Hừ lạnh một tiếng xoay người rời đi, anh nếu còn lưu lại nơi này không tự làm mất mặt cũng bị cô chọc tức chết.

Đến khi Dư Lãng rời đi, người trên giường mới chậm rãi mở mắt, trong đôi mắt sưng đỏ kia, tựa sâu như biển làm người khác không thấu được cô đang nghĩ gì. Nhớ lại tất cả ký ức kiếp trước, khóe miệng giơ lên nụ cười chua xót,cô kiếp trước, luôn sống trong thế giới của chính mình, yếu đuối tự ti, thậm chí ngay cả thân nhân cũng vứt bỏ cô, hiện tại ông trời cho cô một cơ hội làm lại, lúc này đây, cô nhất định phải sống thật tốt, không thể sống như lúc trước.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top