Xe đi về phía trước, An Cẩn thường thường lén nhìn qua người vẫn im lặng ngồi bên cạnh, tối hôm qua cô cùng ba mẹ đi tham gia yến hội, chỉ để lại một mình An Nhiên ở nhà, mỗi lần phát sinh chuyện như vậy, cảm xúc của An Nhiên đều sẽ tồi tệ đến mấy ngày, mà hôm nay An Nhiên trừ bỏ im lặng giống như trước đây, hoàn toàn cũng không nhìn ra cảm xúc mất mác nào cả.
“An Nhiên.” An Cẩn ngăn không được nghi vấn trong lòng, cuối cùng cũng muốn hỏi cho rõ ràng, con người này cô ngày càng không thấu.
Người nãy giờ vẫn để tầm mắt ở ngoài cửa sổ, nghe thấy có người gọi mới quay lại, chờ câu tiếp theo.
“Chuyện ngày hôm qua, chị không có tức giận chứ, thực xin lỗi, em hẳn là phải cùng ba mẹ nói một chút, nên ở nhà cùng chị.” An Cẩn lộ ra một bộ biểu tình hối hận không thôi, giống như vì chuyện đêm qua cảm thấy áy náy, đôi mắt bị che bởi một tầng sương mù, to tròn, nhìn người bên cạnh không nháy, không chớp.
An Nhiên nhìn người trước mặt, ánh mắt cô nhanh chóng rơi xuống mấy giọt nước, không biết nên dùng cái ngôn ngữ gì để hình dung tâm tình cô hiện tại. Cô chính là bị An Cẩn nhu nhược như vậy lừa xoay quanh vài vòng, chưa bao giờ trách cô ta, ngược lại còn an ủi “Chị không tức giận, chuyện ngày hôm qua cũng không phải xảy ra lần đầu.”
Câu trả lời này rõ ràng không thể làm cho An Cẩn vừa lòng, cô ta không phải nên là an ủi cô sao, vì sao lần này không có, “Chị thật sự không có tức giận ?”
“An Cẩn hy vọng chị tức giận hay sao?” Đối với An Cẩn cứ hỏi mãi không thôi, An Nhiên có chút hiểu được tâm trạng của cô ta lúc này, kỳ thật An Cẩn chân chính là muốn nghe, cô tức giận, cô khổ sở, bất hạnh của cô chính là hạnh phúc của An Cẩn.
Bị người trần trụi vạch trần nội tâm, An Cẩn có chút quẫn bách, bất quá nhìn bộ dáng An Nhiên cũng không muốn biết cái gì, chính là hay nói giỡn, An Cẩn thức thời lựa chọn câm miệng.
An Nhiên nhìn người bên cạnh không thèm nhắc lại, nguyên bản ở hốc mắt nước mắt đảo quanh, chẳng những không có rơi xuống, ngược lại không còn thấy bóng dáng, cảm xúc chuyển biến nhanh đến mức làm cho người ta cứng lưỡi, “An Cẩn, Dư Lãng nói qua vài ngày là sinh nhật hắn, em có thể đi hay không?”
Nguyên bản người cúi đầu, nghe được An Nhiên hỏi, hai mắt trợn lên dọa người, thời gian ước định sắp đến rồi sao? Nhưng là, cô không biết nên trả lời vấn đề của An Nhiên như thế nào, cô không biết có nên hỏi cô ta muốn đi hay không, vẫn nên hỏi ý kiến của cô ta, nếu An Nhiên không đi, vậy sinh nhật Dư Lãng còn có ý nghĩa gì nữa.
“Sẽ đi, dù sao mọi người đều quen biết nhau, hắn còn từng cứu chị. Không biết An Nhiên muốn tặng cái gì?” Chỉ cần đến lúc đó nói chính mình không thoải mái không đi thì tốt rồi, cô sẽ không chủ động tham dự trong đó, cho dù cô chán ghét An Nhiên, cũng sẽ không làm cho bị người bắt phải nhược điểm, nói cô gì gì đó không hay.
Thật sự sẽ đi sao? An Nhiên không có vạch trần “Kia An Cẩn cảm thấy nên tặng cái gì thì tốt? Ta cho tới bây giờ chưa bao giờ tặng quà cho người khác.”
Quả thật, cô không có bằng hữu, duy nhất có người em này, mà nó cũng không cần cô tặng đồ.
An Cẩn nghe được An Nhiên hỏi, lộ ra nụ cười đầy thâm ý “Tặng ngôi sao ước nguyện thì thế nào, hiện tại nữ sinh đều lưu hành loại quà tặng này, 365 cái, đại biểu cho 365 ngày, rất có thành ý, em nghĩ Dư Lãng nhất định sẽ thích.”
Sao ước nguyện, cô kiếp trước tặng chính là ngôi sao ước nguyện, suốt 365 ngôi sao, mỗi một cái đều là cô tự tay gấp, cô mấy đêm không ngủ liền vì để kịp ở ngày sinh nhật của Dư Lãng mà tặng cho hắn, cô thiếu chút nữa liền đã quên chủ ý này là do chính em gái mình An Cẩn đề xuất ra.
“Nhưng mà chị không biết làm, hơn nữa nhiều như vậy, sẽ không kịp.” An Nhiên đối với đề nghị này có chút khó xử nói.
“Em có thể dạy chị, em còn có thể giúp chị cùng nhau gấp.” An Cẩn lập tức mở miệng, nhiệt tình vô cùng tựa như sợ người bên cạnh sẽ đổi ý.
An Nhiên hồ nghi nhìn người nhiệt tình đột nhiên tăng vọt, nhìn tự tôn của cô bị dẫm lên, đáng giá để cao hứng như vậy sao?
“Sao, làm sao vậy?” An Cẩn bị An Nhiên nhìn đến mức có chút chột dạ, cô ta không phải nên cảm tạ cô sao? Vì sao lại nhìn cô như vậy?
“Không có việc gì, vậy em tặng cái gì?” An Nhiên cũng không phải thật sự quan tâm An Cẩn tặng cái gì, bởi vì kiếp trước, sinh nhật Dư Lãng, An Cẩn cũng không có đi, lần này, cũng tuyệt sẽ không đi.
An Cẩn nghe được vấn đề này không hiểu thở dài nhẹ nhõm “Em chính mình sẽ chuẩn bị.”
Dứt lời, xe cũng ngừng lại, đến trường học.
An Nhiên cùng An Cẩn hai người xuống xe, hướng tới phòng học của mình mà đi, An Nhiên đi ở đường lớn, lại đi một đoạn đường sẽ đến phòng học chính mình, đột nhiên, xuất hiện một bàn tay, đem cô kéo đến bên một địa phương hẻo lánh, đang lúc An Nhiên phản kháng muốn kêu to, chợt nghe người lôi kéo cô mở miệng nói chuyện.
“Là ta.”Người phía sau thấy cô có khuynh hướng kêu lên liền lên tiếng mở miệng giải thích.
Thanh âm quen thuộc, An Nhiên không hề chống cự, cho dù không có quay đầu, cô cũng biết là ai
“Dư Lãng.”
Biết An Nhiên rõ ràng hắn là ai, Dư Lãng buông tay ra, đi đến trước mặt An Nhiên, ngượng ngùng nói “Thực xin lỗi, tớ chỉ là nhìn thấy cậu đi quá nhanh nên mới làm như vậy, sợ cậu đi mất.”
Nhìn người đang đứng phía trước mặt mình, An Nhiên cau mày, đối với hành vi này của Dư Lãng thực bất mãn “Có chuyện gì?”
Dư Lãng biết hành vi vừa rồi chọc An Nhiên tức giận, hắn lần này hơi quá nóng vội, vì thật vất vả có thể thấy cô, hắn không chút suy nghĩ liền kéo cô lại đây , “Ngày hôm qua, tớ không phải đã nói cùng cậu về chuyện sinh nhật sao, tớ nghĩ, tớ nghĩ…”
An Nhiên chỉ là lẳng lặng nghe, đã có chút không kiên nhẫn, cô thật muốn lập tức liền mở miệng nói mình sẽ không đi “Nếu cậu chưa nghĩ ra,tớ trước hết về lớp học, chờ cậu nhớ lại rồi thì đến tìm tớ nói lại.”
“Đợi chút, ngày hôm đó, cậu hẳn là cũng biết tâm ý của tớ, tớ nghĩ sinh nhật ngày đó có thể nghe được câu trả lời của cậu.” Dư Lãng gặp An Nhiên thật sự phải đi, lập tức suy nghĩ của mình đã tập vài lần từ trước nói ra.
An Nhiên mày nhăn càng chặt, tâm ý của hắn, cái gì tâm ý, kiếp trước luôn tìm lí do thoái thác, hôm nay lại nghe được, cô thật muốn cười to, liền bởi vì câu nói ba phải này, mà cô lại ngốc nghếch hồ đồ đi thổ lộ!
“Được, tớ sẽ trả lời.” An Nhiên không hờn không giận bật cười, hết thảy đều tiến hành dựa theo những chuyện phát sinh ở kiếp trước, cô sẽ cho bọn hắn một câu trả lời thật tốt.
“Được.” Dư Lãng gật đầu thật mạnh, ở trong lòng hắn, giống như đã biết câu trả lời của An Nhiên ngày đó là như thế nào rồi.
An Nhiên nhìn bóng dáng Dư Lãng rời đi, trên mặt không có một biểu tình gì, khóe miệng hơi hơi cong lên độ cong, làm như đang cười, lại làm cho người ta cảm thấy như có chút hàn ý.
“Nghe xong lâu như vậy, còn chưa có nghe đủ sao?” Bốn phía trống rỗng, trừ bỏ An Nhiên lại không nhìn thấy người nào khác.
Trừ bỏ gió thổi làm lá cây phát ra vài tiếng vang, không còn tiếng động nào khác, cũng không có người đi ra, nhưng mà, An Nhiên nhưng vẫn đứng im tại chỗ không hề động đậy.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận