Liên tiếp mấy ngày, trong nhà tiếng hoan hô, tiếng trò chuyện cười đùa tựa hồ thiếu đi rất nhiều, phần tử luôn luôn linh hoạt chọc mọi người cười nay chỉ ở trong phòng chính mình không đi ra ngoài. Chỉ có ở thời điểm ăn cơm hay đến trường mới có thể nhìn thấy cô, An Nhiên luôn luôn cố ý hay vô tình nhìn đến An Cẩn đang vùi đầu khổ công làm, một bộ cực kì bận rộn. An Nhiên cũng rất tốt bụng không có đi quấy rầy, chính là ở xa xa nhìn một cái, sau đó đi làm chuyện của chính mình.
Cách sinh nhật Dư Lãng càng ngày càng gần, thời gian An Cẩn ở trong phòng cũng càng ngày càng lâu, có đôi khi buổi sáng vội vàng nhìn thấy một lần, cả một ngày còn lại không tới thời điểm quan trọng cũng không nhìn thấy được bóng dáng, hành vi khác thường như vậy, tự nhiên khiến cho những người xem An Cẩn như châu như ngọc trong bàn tay là An ba An mẹ chú ý.
Nhưng khi mà hai vợ chồng hận không thể làm chút gì cho An công chúa lại nhận được đáp trả rằng đang bận học, những chuyện khác thì miễn thăm hỏi, An công chúa tiếp tục đóng cửa lại vùi đầu vào khổ làm.
“Gần đây việc học rất áp lực sao? Có một lần về nhà muộn, anh thấy trong phòng An Cẩn còn mở đèn.” An Tuấn Bình nhìn về phía căn phòng đóng chặt cửa trên lầu có chút lo lắng hỏi.
“Em cũng đã khuyên con rồi, thân thể nó không tốt, không thể mệt nhọc như vậy, bằng không lại phát bệnh thì nguy.” Từ Tuệ Linh đồng dạng một bộ lo lắng nhìn theo hướng ánh mắt của An Tuấn Bình.
An Nhiên cúi đầu ăn cơm, tựa như cô chưa từng nghe qua, An Cẩn đã dặn qua cô, không cần nói với ba mẹ, cô cũng sẽ không đi nhiều chuyện, cho dù có nói, người bị mắng vẫn là cô.
“An Nhiên, con sao lại không quan tâm đến em gái gì hết vậy, thân thể em con không tốt, con làm chị thì phải khuyên nó nghỉ ngơi chứ.” Từ Tuệ Linh đem ánh mắt thu hồi, quay qua người đang vùi đầu ăn cơm, mang theo bất mãn nói.
An Tuấn Bình nghe được nghe được vợ mình nói như vậy, cũng đem ánh mắt chuyển qua đứa con gái lớn tầm thường này. Nghĩ đến chuyện phát sinh mấy ngày nay, ông vẫn cảm thấy đứa con này có chút không đúng, nhưng mà nhìn lại, thấy những cử chỉ lời nói vẫn không có gì khác, lại nói không nên lời là chỗ nào không đúng “Anh thấy nếu An Cẩn là chị, biết quan tâm cái này, quan tâm cái kia, thật sự là quá tốt rồi.”
Tần suất An Nhiên dùng một chén cơm chưa từng thay đổi, một chén cơm không có thêm thứ đồ ăn gì chung cư nhiên đã được cô ăn xong rồi, An Nhiên chỉ cảm thấy cơm tẻ mà không ăn cùng với đồ ăn khác, thật sự là một chút hương vị cũng đều không có, trách không được ăn cơm luôn muốn phối hợp với chua ngọt đắng cay các loại thức ăn. (Đây là An Nhiên đang ăn cơm trắng.)
Đối với vẻ mặt bình tĩnh của An Nhiên mà nói, Từ Tuệ Linh không nói lên được trong lòng là loại tư vị gì, An Cẩn vô luận cái gì phương diện đều phi thường vĩ đại, ở toàn bộ An gia, An Cẩn đều sáng rực, duy nhất đáng tiếc là thân thể không tốt. Đều là do lúc mang thai dinh dưỡng không đầy đủ, nếu An Cẩn thật sự là chị, vậy căn bệnh tim bẩm sinh kia có lẽ không nằm trên người nó rồi mà là một người khác… .
Hai vợ chồng đáy lòng đồng thời cảm khái một chút, vì sao đứng đầu hết thảy không phải đứa thứ hai, song sinh song sinh, còn không bằng chỉ cần một cái.
“Con ăn xong rồi, lên lầu trước ạ.” An Nhiên hạ chén đũa, để xuống xong, lấy khăn xoa xoa miệng, hết thảy đều như bình thường, nói xong liền rời khỏi bàn ăn, không khí dần dần trầm trọng xuống, cô giống như một chút cũng không cảm thấy được.
Hai người còn lại cứ dựa theo nguyên tắc mắt không thấy tâm không phiền, cũng không có căn dặn thêm cái gì, cứ coi như một thân ảnh dư thừa đang lượn qua trước mắt.
Đối với loại bất công trần trụi như thế này, cô còn có thể cảm thấy đau lòng sao? An Nhiên trên mặt tràn đầy ý cười nhợt nhạt, không ai nhìn ra được đằng sau nụ cười kia là tự giễu cùng vô vị.Đang đi lên lầu, cô đột nhiên dừng lại, quay lại bàn ăn.
Hai vợ chồng làm sao cũng không muốn cô quay trở lại, nghĩ nghĩ xem câu nói vừa rồi có đem cái người luôn luôn im lặng này bùng nổ, sắp cùng bọn họ cãi lộn, trách mắng bọn họ bất công không.
“Con đi nói với Trương thẩm làm những món mà An Cẩn thích ăn, rồi đưa qua cho An Cẩn.” An Nhiên loan nhẹ khóe môi, tràn ra một chút ý cười nhu hòa, lại tiết ra lo lắng nhàng nhạt.
Không nghĩ tới không phải là một trận ầm ĩ tranh cãi, ngược lại là một phen những từ ngữ tri kỉ ấm lòng, không biết vì sao, vốn đang chuẩn bị làm mặt lạnh đối với chuyện sắp xảy ra, trên mặt hai vợ chồng bỗng có chút nóng.
“An Nhiên thật sự là một người chị tốt, ha ha…” Từ Tuệ Linh cười gượng hai tiếng, che giấu đáy lòng chính mình có chút đem dạ tiểu nhân so lòng quân tử.
An Tuấn Bình buồn bực khụ một tiếng, thanh thanh cổ họng, cầm lấy trên bàn một chén nước, nhuận nhuận yết hầu, tư thế ngồi ngay ngắn thấy thế nào cũng có chút không thoải mái.
Nhếch nhếch khóe miệng, không có đáp lại câu ‘chị tốt’ của mẹ, biết hai người sẽ không nói cái gì nữa, An Nhiên hướng tới phòng bếp đi đến.
Phòng bếp cùng nhà ăn có chút khoảng cách, bất quá cũng không cần đi bao nhiêu lâu, tiến vào phòng bếp, liền nhìn đến hai ba người đang ở một bên chụm đầu vào nhau nói chuyện gì đó.
Vốn đang nói chuyện với nhau, vừa thấy có người đi vào, đều đình chỉ nói chuyện, cung kính đứng tại chỗ chào một tiếng “Tiểu thư.”
“Tôn bá.” An Nhiên nhìn đến người đang đứng trước mặt mấy người này, than nhiên gọi một tiếng.
“Vâng, tiểu thư.” Tôn bá mặt ngoài không hề gợn sóng, trong lòng đối với nguyên nhân vị tiểu thư luôn rầu rĩ vào phòng bếp, đã muốn nghĩ ra không chỉ có một cái, trong đó nguyên nhân lớn nhất chính là, sự kiện cô bảo ông đi làm kia.
“An Cẩn lúc nãy chỉ vội vàng ăn một ít, buổi tối chắc sẽ đói, bác bảo Trương thẩm chuẩn bị điểm tâm mà An Cẩn từ nhỏ vẫn thích ăn đi, tôi đưa đi qua.” An Nhiên đem mục đích chính mình đến đây nói ra.
“Vâng, tiểu thư, tôi sẽ an bài Trương thẩm đi làm.” Tôn bá tưởng An Nhiên cố ý tìm một cái lý do đến tìm hắn, thật không ngờ là, khi thời điểm ông ngẩng đầu lên thì vừa thấy, nguyên bản người đang đứng trước mặt ông đã muốn, ly khai? Kia cô đến nơi này thực chỉ là vì phân phó Trương thẩm làm chút đồ ăn? Là ông suy nghĩ nhiều, hay là ông có gì đó chưa đúng?
Ngay tại chỗ này Tôn bá khổ công suy nghĩ, từ sau đêm đó người ông vẫn cho rằng luôn rầu rĩ này, chính là đang còn trong thời kì ngủ đông, cũng không phải yếu đuối như vẻ bề ngoài.
Ra khỏi phòng bếp An Nhiên biết chính mình không cần nói thêm cái gì, Tôn bá giống như vô tình cố ý không xuất hiện trước mặt cô, dù sao cũng là quản gia gia đình hào môn nhiều năm, lại làm sao có thể bởi vì hai ba câu nói của cô mà có thể đi làm việc cho cô, cho dù là ba cô đứng đầu một nhà, cũng không chắc có thể nói mấy câu mà có thể đả động đến ông.
Vì thế An Nhiên an vị trong phòng chính mình chờ!
Những bài tập thầy giáo cho về nhà đã làm hơn phân nửa, cửa phòng mới truyền đến tiếng gõ cửa.
“Tiểu thư, điểm tâm đã làm xong.”
Là thanh âm của Tôn bá, ông đến đây!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận