Trước mắt cô là chiếc bình thủy tinh trong suốt mà mấy ngày nay An Cẩn làm lụng vất vả cày ngày cày đêm mới hoàn thành, đủ loại ngôi sao may mắn màu sắc sặc sỡ đập vào mắt An Nhiên. Kiếp trước cũng vào ngày nay, cô cõi lòng đầy vui sướng nhìn những ngôi sao may mắn, tâm trí mê man.
“Thật đẹp” An Nhiên hào phòng banthưởng, những ngôi sao này cũng giống như kiếp trước xinh đẹp lạ lùng.
“Ngày mai là sinh nhật Dư Lãng, em tối qua thức suốt một đêm gấp xong 365 ngôi sao, một cái cũng không thừa, một cái cũng không thiếu, chị kiểm tra thử xem” An Cẩn hốc mắt tơ máu giăng kín, đôi mắt đen hơi hõm sâu, biểu hiện bệnh trạng, tinh thần không tốt.
365 ngôi sao đại biểu cho 365 ngày may mắn, vô luận là cô hay An Cẩn đều phải mệt mỏi mấy ngày mấy đêm mới hoàn thành tốt, đều bao hàm tất cả tâm huyết của các cô. Tuy rằng kì vọng không giống nhau nhưng kết quả lại hoàn toàn giống nhau. Không công hao phí biết bao tâm huyết, về phần đủ 365 ngôi hay không, còn trọng yếu sao.
“An Cẩn, đáng giá sao?” trong tay cầm bình thủy tinh lạng lẽo, tâm chợt trầm xuống, kiếp trước kiếp này, tỉ mỉ tính kế, thậm chí vì vậy mà từ bỏ tình thân, như vậy đáng giá sao? Đáng ra nên là chị em tình thâm, tuy không phải là song sinh nhưng là cùng huyết mạch, nhưng sao hai người các cô lại không giống vậy, sao cứ nhất quyết không tha, chẵng lẽ không thấy áy náy sao? Đè nén trong lòng lâu như vậy, cô vẫn xúc động nhịn không được mà hỏi ta miệng.
Giống như là một câu hỏi oán trách, làm cho toàn bộ tinh thần của An Cẩn vốn đang ngao du mà trở về, hai mắt sung huyết nhìn chằm chằm người đang đứng trước mắt, nhưng người hỏi chân chính lại đang chăm chú nhìn chiếc bình thủy tinh với những ngôi sao may mắn nhiều màu trong tay, trên mặt không có chỗ nào kì quái. Chắc là do cô nghĩ nhiều rồi, cô ta hẳn là đang hỏi vì nhưng ngôi sao này mà mấy đêm thức trắng có đáng không… đi?
“ Chị là chị của em, chỉ cái này thôi đã đủ rồi” An Cẩn lộ ra nụ cười mỏng manh, một câu này thôi coi như đã hao hết toàn bộ khí lực, câu nói này đã chôn trong đáy lòng cô, nghĩ rằng không có cơ hội nói ra miệng, không ngờ nói ra lại đơn giản như vậy, cô sợ người trước mắt biết ý nghĩa của câu nói này lại tựa như không muốn, đôi mắt chỉ có thể chú mục vào người trước mắt kia.
Hóa ra sự tồn tại của cô chính là nguyên nhân làm người khác hao tổn tâm cơ, thở dài một hơi, bỗng nhiên, cô như hiểu ra cái gì, và cái gì đó không chịu buông tha cũng tiêu thất không bóng dáng
“An Cẩn”.
Bị gọi, cô toàn thân sợ hãi, cái thở dài kia cô cũng có nghe thấy, theo nó hình như có cái gì đó rất trọng yếu cũng tán đi, không hiểu tại sao cô có chút sợ hãi.
“ Cái gì?” An Cẩn vội vàng trả lời, không biết có phải cô nghĩ nhiều hay không mà dường như từ khi An Nhiên tỉnh lại sau lần rơi uống nước có gì đó không thích hợp, chỉ mấy câu nói không rõ ràng đã có thể làm cô hỏang sợ. giống như bí mật đáy lòng không muốn người khác nhận ra lại bị người trước mặt này nhìn thấu tất cả.
“Em chuẩn bị lễ vật gì để tặng cho Dư Lãng vậy?” An Nhiên ngẩn đầu lên, trên mặt biểu tình chỉ có tò mò, cái loại cảm xúc oán hận thở dài tựa như chưa từng xảy ra.
Nhìn nhìn biểu tình trên mặt An Nhiên, chỉ thấy trên đó chỉ có tò mò cùng hiếu kì, không có chỗ nào kì quái địa phương, An Cẩn mang theo tâm tình lo lắng mới hạ xuống, một lúc lâu nói “Đến lúc đó sẽ biết, nếu nói trước thì sẽ không còn thú vị nữa rồi.”
Nói xong, An Cẩn cảm thấy mấy ngày hôm nay thâu đêm làm việc quả thật rất mệt mỏi. nếu không tại sao chỉ nói chuyện với An Nhiên vài câu đã tinh thần tán đảm, chính mình dọa chính mình, từ nay về sau cô có thể ngủ thật tốt rồi, cười mà ngủ.
“Ừ, vậy An Cẩn ngủ sớm một chút, ngày mai Dư Lãng sáng sớm sẽ qua đón chúng ta. Mấy ngày hôm nay em cũng đã mệt mỏi rồi, tâm tư của em chị đều biết cả.” An Nhiên quơ quơ chiếc bình thủy tinh trong tay, những ngôi sao may mắn cũng theo đó mà chớp lóe.
“Được, em đi nghỉ ngơi, thật là mong chờ ngày mai nha.” An Cẩn cười, ngày mai, chính là ngày mai, An Nhiên, ta mong đợi lâu như vậy, thật sự rất muốn tận mặt xem ngươi chật vật nghèo hèn có bộ dáng sẽ như thế nào.
An Nhiên im lặng, khóe miệng tưạ tiếu phi tiếu, ôm bình thủy tinh trong tay hướng phòng chính mình đi đến, ngày mai, sẽ đến sao? Cái căn nguyên của cơn ác mộng mà vài năm sau cô còn giật mình tỉnh dậy mỗi đêm nay sẽ lại một lần nữa… bắt đầu?!
**
Buổi sáng, chuyện thứ nhất phát sinh chính là An Cẩn không thoải mái!
An Nhiên đúng giờ rời giường xuống lầu, chỉ thấy ở sô pha kia chỉ có một người, hôm nay là ngày nghỉ ngời, ngôi sao may mắn đã gấp xong, theo lí thuyết An Cẩn thường là bồi ở bên người ba mẹ, ba đi công ty chỉ còn mẹ ở nhà một mình, An Cẩn giờ này phải bồi bên người bà mới đúng.
Nghe tiếng bước chân xuống lầu, Từ Tuệ Linh liền quay đầu lại, thời điểm nhìn thấy người xuống là ai, đáy mắt không dấu được thất vọng.
“Mẹ.” An Nhiên tựa như không thấy có gì không thích hợp, giống như bình thường chào bà một tiếng.
Từ Tuệ Linh rất nhanh điều chỉnh cảm xúc của mình, tuy rằng bà bất công nhưng bà không muốn biểu hiện quá rõ ràng, dù sao chuyện này truyền ra bên ngoài cũng không tốt, hào môn thế gia thứ không thiếu nhất chính là nhàn thoại (chúng ta có thể hiểu như là chuyện huyên thuyên).
“An Nhiên à, hôm nay hình như không cần phải đi học, chúng ta đã lâu chưa ra ngoài, hôm nay cùng mẹ đi vài shop thời trang mua quần áo.”
“Hôm nay e rằng là không được rồi, hôm nay là sinh nhật Dư Lãng, cậu ấy yêu cầu con và An Cẩn cùng đi, chúng con cũng đã đáp ứng rồi.” An Nhiên có chút khó xử nói, mẹ cùng An Cẩn thường xuyên tham gia các hoạt động gì đó cùng nhau, xem ra nói lâu rồi không ra ngoài là nói cô rồi.
“Vậy thì quên đi, về sau sẽ tìm thời gian, ngày mai cũng được.” Đáp ứng người ta làm sao có thể đổi ý, muốn đi ra ngoài thì còn nhiều thời gian, loại thân phận như bọn họ làm sao có thể lật lọng, Từ Tuệ Linh cũng không tức giận, nói không đi.
An Nhiên cũng không có nói thêm cái gì, nhìn nhìn đồng hồ trên tường thấy thời gian cùng Dư Lãng hẹn cũng không sai biệt lắm, như thế nào An Cẩn còn chưa thấy xuống, liền hỏi “An Cẩn còn chưa rời giường hả mẹ?”
Vừa hỏi như vậy, Từ Tuệ Linh cũng cảm thấy có chút kì quái, dù đang là thời gian An Cẩn nghỉ ngơi cũng chưa thấy An Cẩn rời giường muộn như vậy “Mẹ cũng không biết, sáng nay mẹ vẫn chưa thấy nó”
“Như vậy liền đi xem thử đi.” An Nhiên đưa ra đề nghị, thần sắc có chút lo lắng.
Nghe ngữ khí cùng vẻ mặt như vậy, trong lòng Từ Tuệ Linh lộp bộp rơi xuống một cái liền gật đầu đồng ý. Tiểu Cẩn vốn sức khỏe không tốt, trễ như vậy còn chưa dậy hẵn là có nguyên nhân.
Hai người chậm rãi đi đến cửa phòng An Cẩn, gõ gõ vài cái.
“Tiểu Cẩn là mẹ, con đã dậy chưa?” Từ Tuệ Linh gõ mạnh vào cửa trong thanh âm tràn ngập lo lắng.
Trong cửa thủy chung là một mảnh yên lặng, không ai trả lời.
Từ Tuệ Linh lần này hoảng, không phải đã xảy ra chuyện gì rồi chứ “Tiểu Cẩn, tiểu Cẩn…”
Tiếng đập cửa càng ngày càng gấp, thanh âm kêu cửa cũng càng ngày càng lớn, đang lúc Từ Tuệ Linh muốn kêu Tôn bá cầm chiếc khóa dự phòng đến thì bỗng nghe ‘cùm cụp’ một tiếng, cửa mở.
“Mẹ” An Cẩn chân trần đứng ở trong cửa, một bộ dáng tinh thần không tốt.
Nhìn người phía trước chân trần đứng trước mặt mình, Từ Tuệ Linh rốt cuộc thở phào một hơi nhẹ nhõm, nhưng lại lập tức nhíu mày “Con như thế nào lại đi chân trần, sẽ bị cảm lạnh, nhanh, mau nằm trên giường, đừng để bị lạnh.”
Từ Tuệ Linh liên tục thúc giục, lôi kéo người một thân áo ngủ đi chân trần hướng trong chăn kéo đến.
Rất nhanh An Cẩn lại lần nữa trở lại ổ chăn.
“Ngươi đứa nhỏ này cũng thật là, biết rõ chính mình thân thể không tốt, lại làm chuyện khiến ba mẹ lo lắng như vậy.” Từ Tuệ Linh dịch dịch góc chăn bị hở, sợ gió mạnh ở đâu thổi đến, làm con gái bảo bối của mình bị lạnh.
An Nhiên nhìn nhìn hành động cẩn thận của bà cùng những lời nói oán hận lẩm bẩm, trong lòng không biết trào ra cái dạng gì cảm xúc, cuối cùng chỉ thoáng cười cười mà thôi.
“Con nghe thấy mẹ kêu gấp, con tưởng có chuyện gì, mới chạy nhanh đi mở cửa, không muốn để cho mẹ chờ lâu, nhưng vẫn làm cho mẹ lo lắng .” An Cẩn nằm ở trên giường, có chút áy náy nhìn người đang oán trách mình.
“Tôn bá bên kia cũng có chìa khóa, lần sau đừng như vậy, ngược lại làm cho mẹ càng lo lắng.” Từ Tuệ Linh như thế nào nhẫn tâm trách nữ nhi bảo bối của mình được, chính mình một câu lời nói nặng đều luyến tiếc không dám nói.
An Cẩn dịu ngoan gật gật đầu, cam đoan lần sau không bao giờ làm như vậy nữa.
Người vẫn đang đứng ngoài cửa đã sớm bị xem nhẹ, hoặc là chỉ cần địa phương nào có An Cẩn, cô luôn luôn là thứ người ta không cần.
Từ Tuệ Linh bởi vì một lòng lo lắng An Cẩn sẽ bị cảm lạnh, trái tim đều đặt ở trên người An Cẩn, An Cẩn cũng liền ngoan ngoãn nghe lời, không nói nhiều, cũng không chủ động đề cập đến còn một người nữa đang đứng ở kia.
Mà người nào đó không được quan tâm đang đưng im ở cửa, không nói lời nào, cũng không động, thản nhiên nhìn hết thảy mọi chuyện phát sinh trong phòng.
Một người hầu ‘Cộp cộp cộp’ đi lên lầu, nhìn thoáng qua người đang đứng ở của, một bộ dáng đã thành thói quen thu hồi ánh mắt, đối với người bên trong cửa nói “Phu nhân, bạn học tiểu thư nói đến đón hai vị tiểu thư.”
Người hầu lên tiếng, mới đánh vỡ cái hiện tượng quỷ dị ấm áp và rét lạnh cùng tồn tại.
Từ Tuệ Linh vừa nghe đã nghĩ đến lúc nãy An Nhiên cùng bà nói qua, các cô hôm nay có chuyện muốn đi ra ngoài, người kia hẳn là Dư Lãng đi, nhưng là Tiểu Cẩn như vậy, bà lo lắng a.
“Gọi hắn vào đi.” An Cẩn đối với người hầu đứng ở cửa phân phó.
Người hầu nhận được mệnh lệnh liền xoay người bước đi .
Từ Tuệ Linh có chút không đồng ý, “Tiểu Cẩn, mẹ xem con hôm nay vẫn là đừng đi ra ngoài, mặt con nhợt nhạt như vậy, vẫn là ở nhà nghỉ ngơi nhiều một chút.”
Chỉ nói khuôn mặt tái nhợt đã muốn tốt hơn lắm rồi, đôi mắt đều xanh đen, mí mắt thũng xuống, môi đều có chút trắng bệch, buổi sáng còn gõ cửa lâu như vậy mới mở, đây là con do bà sinh nên bà biết, nhất định là mấy ngày hôm nay quá mệt mỏi, thân thể ăn không ngon, ngủ không tốt.
“Nhưng mà sớm đáp ứng người ta, hơn nữa hắn lại đi đón con cùng với An Nhiên, không đi không tốt lắm.” An Cẩn nói xong đứng dậy, làm bộ muốn xốc chăn lên.
Từ Tuệ Linh thấy thế, lập tức áp chế, “Cái gì được không, đáp ứng đi, là cho bọn hắn mặt mũi, không đi thì sẽ không đi, đón nó cũng không phải con, con quan tâm cái gì.”
An Cẩn rất nhanh lại bị ấn trở lại giường chính mình, ấn lại rất tốt, chính là trên mặt vẫn là một bộ biểu tình không tốt như vậy.
“An Nhiên, cậu như thế nào đứng ở cửa.”
Một thanh âm đột nhiên vang lên, làm cho trong cùng bên ngoài phòng ba người đều sửng sốt một chút.
An Nhiên quay đầu, đối với người mới tới nói “Cậu đã đến rồi a, Dư Lãng.”
Lại là biểu tình như vậy, rõ ràng là mang theo nụ cười, nhưng là lại tạo ra một khoảng cách vô hình, Dư Lãng đã sớm đã quên vừa rồi nói những gì, chính là suy nghĩ nụ cười của An Nhiên “Ừ.”
Từ Tuệ Linh nhìn hai người đứng ở cửa, trên mặt một nụ cười ấm áp, “Dư Lãng đến đây.”
Lúc trước người nói cho bọn hắn mặt mũi, dường như không phải vị hào môn phu nhân đang cười nói trước mắt.
An Nhiên sớm đã thấy nhưng không thể trách, hào môn phứt tạp, ai không như vậy, người trước mặt luôn dùng khuôn mặt tươi cười đối đãi, nhưng phía sau ai biết là cái dạng gì.
“Dì khoẻ, con là tới đón An Nhiên và An Cẩn .” Dư Lãng ngôn ngữ mang theo tôn kính lại, cũng dùng một khuôn mặt tươi cười như vậy đáp lại, An phu nhân luôn một bộ dáng ôn nhu, đây là vòng luẩn quẩn tất cả mọi người đều biết đến, ngay cả chính mẹ mình đều thường học An phu nhân phong cách mặc quần áo cùng cử chỉ đi đứng.
“Aiii, nhưng mà Tiểu Cẩn có chút không thoải mái, có thể sẽ không đi được.” Từ Tuệ Linh thu khuôn mặt vừa tươi cười lại, một bộ từ mẫu biểu tình lo lắng.
Dư Lãng hướng tới người đang nằm trên giường nhìn lại, quả thật sắc mặt không tốt lắm, hôm nay, như thế nào có thể đi?
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận