Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Trùng sinh
  3. Hào Môn Quý Nữ (Dịch)
  4. Chương 3: Dư thừa

Hào Môn Quý Nữ (Dịch)

  • 381 lượt xem
  • 1817 chữ
  • 2022-04-24 22:32:57

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Đêm đen bao phủ  một khoảng trời, lại lần nữa đi trên con đường đầy quen thuộc, trong lòng đủ loại tư vị. An Nhiên đứng ngoài cửa lớn nhìn nơi mình đã sống hơn 20 năm lại chỉ cảm thấy thật xa lạ, xa lạ đến đáng sợ.

 

“Tiểu thư ?” Người bảo vệ đứng giữ ở cổng, nhìn thân ảnh nho nhỏ nãy giờ vẫn đứng trước cửa, làm cho người khác nghĩ là tiểu khất cái đến xin cơm. Nơi này chính là khu nhà của những thương nhân giàu có nổi tiếng cả nước, những người sống ở đây đêu là người giàu số 1 số 2. Đợi hắn đi tới, vừa nhìn thấy thì ra là An Nhiên đại tiểu thư.

Không đợi cô lên tiếng, cửa lớn đã mở ra, lúc trước thời điểm bị đuổi đi, cô tuyệt đối không nghĩ tới cô còn có cơ hội lấy hình thức này mà quay trở lại nơi này lần nữa.

Người bảo vệ nhìn thân ảnh phía trước, bất giác đưa tay gãi gãi đầu, tiểu thư hôm nay có gì đó không giống bình thường.

“Tiểu thư.”

“Tiểu thư.”

“Tiểu thư.”

      …

Một khắc bước vào cánh cửa kia, một tốp người hầu đứng thẳng tắp cúi chào cô.

An Nhiên đã sớm thành thói quen, chuyện này mỗi ngày đều như thế, đã thành lệ rồi: “Ba mẹ tôi đâu?” Nhìn căn phòng trống rỗng, cô nói với người giúp việc đứng bên cạnh.

“Nhị tiểu thư phát bệnh, lão gia cùng phu nhân đang ở trong phòng nhị tiểu thư ạ.” Nữ giúp việc nhanh nhẹn đem mọi chuyện nói rõ ràng, tình huống như vậy cũng không hiếm thấy, lão gia cùng phu nhân có bao nhiêu sủng nịnh nhị tiểu thư, tất cả mọi người ở đây đều biết.

Nhận được câu trả lời so với cô nghĩ không khác mấy, An Nhiên không hỏi thêm gì khác, trực tiếp lên lầu, hướng phòng An Cẩn đi tới. An Cẩn, người em song sinh của cô, đoạt đi tất cả của cô, làm cho cô không còn gì. Tới bước đường cùng cô phải lựa chọn tự sát.

Cửa phòng không đóng, đứng ở ngoài liền có thể thấy được toàn bộ bên trong. Ba ngồi bên giường khuôn mặt tràn đầy lo lắng, mẹ nắm tay An Cẩn thỉnh thoảng lại sờ sờ trán cô, nói nói gì đó, ba người thân mật một chỗ, nói nói cười cười, thật ấm áp, đẹp đẽ, giống như trong tranh vậy. Không ai có thể chen vào.

Lúc trước, cô hâm mộ, thậm chí còn là ghen tị, giờ thì chỉ thấy lòng nguội lạnh.

Đột nhiên, người nằm trên giường giống như tiểu công chúa kia hướng cửa nhìn thoáng qua, lập tức giống như cái gì cũng chưa thấy, quay mặt cùng người bên cạnh ngươi hỏi ta đáp, nói cười rộ lên. Trên gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt kia lộ ra nụ cười ngọt ngào.

Cô dám khẳng định, An Cẩn có nhìn thấy cô, nếu đổi lại là cô trước đây nhất định sẽ thương tâm chạy về phòng mình. Nhưng hôm nay không giống, cô trọng sinh không còn là cô trước kia, cô từng nói cô không muốn sống như trước đây, cho nên, cô tuyệt đối không thể giống như trước nhốt mình trong chính chiếc lồng do mình tạo ra, gặp chuyện gì cũng chỉ biết trốn tránh.

Nghĩ như vậy, An Nhiên liền nhanh chóng quyết định, nâng cằm, đầu đang cúi cũng hơi hơi nâng cao, khóe miệng giơ lên, bước lên trước.

“Ba, mẹ.” An Nhiên đi đến bên giường, đối với hai người đang ngồi bên giường kêu to.

Được gọi, hai người theo bản năng quay đầu, chỉ thấy bên cạnh là con gái lớn của mình.

“An Nhiên, con về rồi.” Vẫn  là Từ Tuệ Linh mở miệng trước tiên, lúc bà nhìn thấy An Nhiên mới nhớ chuyện cô phải nằm viện.

“Vâng, vừa mới về ạ.” An Nhiên tự nhiên trả lời, sự cô đơn trước đó hoàn toàn được thay thế.

Vừa trở về, bà về đã một lúc lâu, chẳng lẽ cùng nam sinh kia hẹn hò? Bà trước khi rời đi có nói rõ Tiểu Cẩn phát bệnh, nó làm chị sao không chịu lo lắng cho em gái mình, thật sự là không hiểu chuyện mà.

“Sao giờ mới về, là cậu bé kia đưa về hả?” Trong giọng nói của Từ Tuệ Linh mang theo chất vấn cùng không vui.

Tuy đã sớm chết tâm, nhưng khi nghe đến, trong lòng vẫn không nhịn được nhói lên: “Dư Lãng đã sớm về từ trước, con cũng muốn trở về nhưng lúc xuống giường đầu có chút choáng váng, đành phải nằm lại một lúc, để cho mẹ lo lắng rồi.” Khi nói, An Nhiên mặt không chút đổi sắc, phải biết rằng, cô chưa từng nói dối bao giờ, lần đầu tiên nói dối thế mà mặt không đỏ tim không loạn, cô hoài nghi có phải đây là thiên phú đặc biệt của mình hay không nữa.

Từ Tuệ Linh nghe xong, hai tai có chút đỏ lên, vốn là do bà bỏ An Nhiên lại, còn mình thì chạy về xem An Cẩn, giờ còn đi nghi ngờ nó, bà làm mẹ thật đáng xấu hổ.

“Vậy con có còn đau hay không? Có cần kêu bác sĩ Thiệu hay không?” Từ Tuệ Linh thân thiết hỏi, trong lòng vô cùng xấu hổ.

“Con không sao, không phải em lại phát bệnh à? Thế nào rồi ạ?” An Nhiên không trực tiếp trả lời vấn đề kia, bác sĩ Thiệu là bác sĩ gia đình nhà cô, nhưng thật ra là bác sĩ riêng của An Cẩn thì đúng hơn.

An Cẩn thật không ngờ An Nhiên lại đi vào, còn hỏi cô thế nào, trong lúc nhất thời không biết phải trả lời ra sao.

“Bác sĩ Thiệu đã tới, nói tiểu Cẩn chỉ bị cảm mạo không có vấn đề gì, từ từ nghỉ ngơi là được.” Từ Tuệ Linh cũng không phát hiện ra An Cẩn có gì không thích hợp.

Cảm mạo, An Nhiên nghe xong quả thật muốn cười to, hôn mê bất tỉnh so ra vẫn không bằng An Cẩn bị cảm mạo. “Vậy ba mẹ, con đi nghỉ trước.” An Nhiên thấy trong lòng chua xót, cô biết ba mẹ bất công, lại không nghĩ đến, mạng cô họ cũng xem nhẹ như vậy.

Từ Tuệ Linh muốn nói cái gì, lại không biết nên nói gì, đành tùy ý cô rời đi.

Người từ đầu đến cuối không nói lời nào — An Tuấn Bình đột nhiên nhíu mày, ông phát hiện đứa con gái luôn bị ông xem nhẹ này hôm nay lại mang đến một cảm giác rất xa lạ, xa lạ giống như người dưng với nhau, tựa như khách đến ở trọ nhà ông vậy.

“Tiểu Cẩn, con cũng sớm nghỉ ngơi đi, ngày mai nếu không đi học, thì để mẹ con cùng thầy giáo nói chuyện một chút.” Trong giọng nói mang theo sủng nịnh nói với người đang nằm trên giường.

An Cẩn nhu thuận gật đầu, không nói gì thêm, cô cảm giác được tâm tư ba mẹ hiện giờ không đặt trên người cô.

An Tuấn Bình cùng Từ Tuệ Linh tắt đèn, rời khỏi phòng, thuận tay đem cửa đóng lại, hướng phòng mình đi đến.

“Em có cảm thấy An Nhiên hôm nay có điểm khác thường không?” An Tuấn Bình dù sao cũng ở thương trường dốc sức nhiều năm, hạng người nào mà ông chưa từng gặp qua, ông chỉ cần nhìn một cái đã có thể nắm đại khái đó là loại người nào, nhưng hôm nay An Nhiên đem lại cho ông một cảm giác rất kỳ lạ.

Từ Tuệ Linh nghe chồng nói như vậy nhớ lại lúc chiều ở bệnh viện An Nhiên ôm bà khóc lớn cũng có điểm không thích hợp: “Tuấn Bình anh nói xem, chúng ta có quá quan tâm Tiểu Cẩn mà ủy khuất nó không?”

“Nó nói gì với em à?” An Tuấn Bình nghe nói như vậy liền cảm thấy hành vi sau lưng của An Nhiên cực kỳ không vừa mắt.

Từ Tuệ Linh sao lại không hiểu ý An Tuấn Bình, hơn 10 năm sống trong âm mưu tính toán, trong đại gia tộc tối kị nhất là bị người của chính mình đâm một nhát sau lưng. Với gia tộc lớn như An gia, chuyện như vậy không hề thiếu, chỉ cần nhìn An Tuấn Bình là biết được.

“Không có, đứa nhỏ kia gì cũng chưa nói, chính em nghĩ như vậy thôi, hôm nay buổi chiều đến bệnh viện, đứa nhỏ kia nhìn thấy em, không nói gì cả, chỉ khóc, khóc rất thương tâm, em cũng bị dọa một hồi, hỏi làm sao thì nó không nói, chỉ là khóc, nó cũng là con của em, em nhìn thấy như vậy sao có thể không đau lòng.” Nói xong Từ Tuệ Linh liền nhớ tới bộ dáng khóc đến tê tâm liệt phế kia, nhịn không được mà rơi lệ.

An Tuấn Bình thật không ngờ Từ Tuệ Linh vậy mà lại khóc: “Được rồi, được rồi, anh cũng biết làm cha mẹ không dễ dàng, nhưng Tiểu Cẩn vừa sinh ra dinh dưỡng không đủ, tim không ổn định, chúng ta mất không ít tâm sức rồi, làm sao có thể đồng thời chiếu cố cả hai đứa. Về phần An Nhiên, chúng ta quả thật thiếu quan tâm đến nó nhưng nó thân thể khỏe mạnh, lại là chị gái, sao có thể so bì này nọ, chúng ta về sau quan tâm đến nó nhiều hơn là được.”

“Vâng, nên quan tâm nó nhiều hơn, anh không biết, lúc em nghe Tiểu Cẩn phát bệnh, liền vội vã về nhà, bỏ nó lại một mình ở bệnh viện, còn để nó một mình trở về, hiện tại nghĩ lại thật thấy có lỗi.” Từ Tuệ Linh nhớ tới thân ảnh nhỏ bé kia, nghĩ tới bà rất lâu rồi chưa thật sự quan tâm đến nó.

An Tuấn Bình nghe vợ nói như vậy cũng hiểu được, mình đối với đứa con gái kia có chút thua thiệt, ông chỉ nhớ rõ chính ông có một đứa con gái thân thể hư nhược mà quên mất mình còn một đứa con gái nữa, nhưng mà trừ bỏ biết tên nó là gì, còn lại ông hoàn toàn không biết. Xem ra ông quả thật nên quan tâm đứa con này nhiều hơn.

Mà An Nhiên lúc này đã quay về phòng, gục ở trên giường, cô thật không ngờ hôm nay đã làm cho ba mẹ đưa ra một quyết định lớn. Kiếp trước, ba mẹ từ đầu đã xem nhẹ cô, rồi dần dà không để ý đến. Cô ở An gia căn bản là không nên tồn tại, cho nên họ không chần chờ mà đuổi cô ra khỏi An gia, rốt cuộc là từ khi nào thì mọi chuyện biến thành như vậy? Trong nháy mắt cô nhận thấy, kiếp trước cùng kiếp này đều làm cô cảm thấy mệt mỏi không chịu nổi, thầm nghĩ mình phải từ từ nghỉ ngơi thật tốt…

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top